"Nhưng giống như em nói, nếu không đi theo lối mòn của việc phụ thuộc vào những cơ sở dữ liệu đó, để tính độ khớp của việc ghép đôi, vậy thì người sử dụng làm thế nào để có thể ghép cặp được với nhau trên mẫu App này?"

Hàn Giang Khuyết rõ ràng là lắng nghe rất nghiêm túc, nên sau khi suy tư trong chốc lát mới đặt câu hỏi như vậy.

"Đúng, vì thế nên tôi mới muốn giới thiệu, một hệ thống tính toán hoàn toàn khác."

Tốc độ nói của Văn Kha, bởi vì kích động nên không tự chủ được mà hơi tăng nhanh một chút: "Tôi và Hứa Gia Nhạc đã trao đổi qua với nhau rất nhiều lần, muốn bắt đầu bằng cách dùng cách thức trắc nghiệm tâm lý phức tạp nhưng độ tin cậy cao, sau đó sẽ thêm vào module (1) điền thông tin về những điều gây hứng thú nhất giống như trên thị trường, cùng có module ghi nhận những trải nghiệm trong cuộc đời của người sử dụng. Cuối cùng đặc biệt nhất —— là để người sử dụng tự mình kiểm soát những con số từ thuật toán ghép đôi."

(1)= Module là một thành phần phần mềm hoặc một phần của một chương trình có chứa một hoặc nhiều thói quen. Một hoặc nhiều module phát triển độc lập tạo thành một chương trình. Một ứng dụng phần mềm có thể chứa nhiều module khác nhau, và mỗi module phục vụ cho các chức năng riêng biệt.

"Cái này phải làm thế nào?"

"Là như vậy, nếu như một người sử dụng quan tâm đến kết quả xứng đôi từ trắc nghiệm tâm lý, người đó có thể điều chỉnh phần tỉ lệ xứng đôi đến mức cao nhất, còn nếu như người sử dụng lại quan tâm đến mức độ xứng đôi từ hứng thú sở thích, thì cũng có thể điều chỉnh phần tỉ lệ hứng thú đến mức cao nhất. Cứ như vậy, cho dù hậu kỳ phải xử lý phức tạp, thế nhưng lại khiến cho mỗi một người sử dụng, đều có thể căn cứ vào nhu cầu của cá nhân mà định ra công thức tính toán riêng của mình."

Văn Kha ngừng một chút, anh nhìn vào Hàn Giang Khuyết, nhấn mạnh từng chữ, nói: "Hàn Giang Khuyết, tôi muốn để người sử dụng gạt bỏ đi yếu tố độ khớp từ tin tức tố này, để họ nắm giữ điều mà mình muốn nhất, đi tìm tình yêu mà mình mong mỏi nhất—— cậu có biết không, trên thị trường chưa từng có App hẹn hò nào như vậy đâu."

Hàn Giang Khuyết cũng nhìn vào đôi mắt của Văn Kha, giây phút đó, hắn bỗng nhiên có chút muốn hôn anh.

Đây là một Omega hai mươi tám tuổi, rõ ràng là đã kết hôn rồi lại ly hôn, trong mắt người đời đáng lẽ ra phải là người ở cái tuổi cần phải sống thực tế hơn. Nhưng anh lại muốn phát triển một mẫu App đặc biệt đến như vậy, không cần tin tức tố mà chỉ liên quan đến tình yêu chân chính.

Ở trên cái thế giới này, đây là ý nghĩ ngốc nghếch mà lại lãng mạn đến nhường nào.

Trong lúc ngẩn ngơ, Hàn Giang Khuyết dường như lại trở về thời niên thiếu ấy.

Khi đó hắn hoàn toàn là một học sinh bất cần đời, trên lớp lúc nào cũng không tập trung, nhìn chim chóc nhảy nhót trên đầu cành cây, ngắm những vệt nắng lốm đốm chiếu lên cánh cửa kính, chính là không chịu nghe giảng.

Một ngày bị giáo viên bắt được rồi phạt đứng đến mấy lần, ngay cả thầy chủ nhiệm ghê nhất cũng không quản được hắn.

Thế nhưng không nghĩ được rằng, về sau lại bị học sinh ngoan Văn Kha thuần phục.

Hàn Giang Khuyết thích nghe Văn Kha nói, cho dù khi đó thường cố ý tỏ ra là mình hung dữ ghét Văn Kha hay lải nhải dông dài, nhưng thật ra ở tận đáy lòng hắn vẫn luôn biết rõ, bản thân thích anh làu bàu với mình, nói chuyện với mình, giảng bài cho mình đến nhường nào.

Văn Kha điềm đạm lại kiên quyết, là người có được tất cả những phẩm chất của một người đàn ông ưu tú mà hắn luôn hướng đến.

Hàn Giang Khuyết suy nghĩ rất lâu, rồi lại hỏi: "Mẫu App này sẽ lật đổ thế hệ trước đây, đúng không?"

Lật đổ cũng là mang theo ý nghĩa nguy hiểm rất lớn.

"Đúng." Văn Kha gật đầu một cái.

Anh cũng không khỏi có chút cô đơn, bởi vì phải cố gắng chiến đấu một mình, cũng biết rõ kế hoạch như vậy có thể sẽ không dễ dàng được tiếp nhận, vì vậy mà lại ngừng một chút rồi mới tiếp tục: "Hơn nữa để phát triển được cũng cần một số vốn lớn. Tuy rằng Love is the end có thể không mất tiền mua dữ liệu của độ khớp từ các bệnh viện, thế nhưng bản thân thuật toán của hệ thống cũng đã rất phức tạp, còn muốn thuê những nhân tài phát triển tương đối giỏi giang, đây vẫn chỉ là bước đầu mà chưa bao gồm các kế hoạch sau này, làm sao có thể quảng cáo được sản phẩm của mình với nhà đầu tư... Haizz, chỗ nào cũng phải tiêu đến tiền."

"Chuyện tiền nong không cần lo lắng đâu."

Hàn Giang Khuyết bỗng nhiên lại nói một cách rất khẳng định.

"Gì cơ?" Văn Kha nghi hoặc nhìn qua.

"Bởi vì..." Hàn Giang Khuyết có hơi lúng túng phải ngừng lại một chút, rồi lập tức giải thích: "Kế hoạch đặc biệt như vậy, nhất định sẽ có người muốn đầu tư. Văn Kha, tôi cảm thấy đây sẽ là một App có tiềm năng phát triển vô cùng tốt."

"Tôi cũng hy vọng là vậy."

Văn Kha rất nhanh lại phấn chấn lên.

Anh thấy Hàn Giang Khuyết đang nhìn mình bằng ánh mắt chăm chú, đột nhiên còn vươn tay ra nhéo vào cái mũi thẳng tắp của hắn một cái: "Không sao đâu, tôi cũng còn một ít tiền để dành có thể sử dụng được. Yên tâm đi, cứ đi từng bước từng bước một đã vậy."

"Hàn Tiểu Khuyết, tôi sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi cậu."

Anh cười thật ngọt ngào, còn cố ý trêu đùa Hàn Giang Khuyết.

Hắn híp mắt lại, thực ra trong lòng người này là vui vẻ, ngay cả Văn Kha cũng có thể nhìn ra ý cười mơ hồ trong đôi mắt của Hàn Giang Khuyết, nhưng hắn vẫn cố ý hỏi: "Em định nuôi tôi thế nào?"

"Tối nay muốn ăn cái gì?" Văn Kha cười híp cả mắt lại, hỏi: "Tôi nấu cho cậu ăn."

"Vậy thôi à?" Hàn Giang Khuyết hừ một tiếng, im lặng trong thoáng chốc, cho đến khi trên khuôn mặt mơ hồ hiện ra vẻ ngại ngùng, mới hỏi nhỏ: "Văn Kha, em sẽ mời tôi ở cùng với em chứ?"

"Cậu, cậu muốn ở cùng tôi ư?"

Văn Kha ngẩn ra một lúc, anh giống như bị lây Hàn Giang Khuyết, cũng hơi ngượng ngùng mà không có lý do nào cả: "Thật sao?"

Quan hệ của hai người tiến triển như là ngồi trên tên lửa, quả thật khiến cho nội tâm của anh đều dấy lên hoài nghi, điều này có phải là thật không đây.

Anh không biết người khác yêu đương thì có tiết tấu như thế nào, nhưng Hàn Giang Khuyết đã hỏi như thế, Văn Kha thậm chí còn chẳng kịp suy nghĩ đã cảm thấy nhảy nhót vui mừng rồi.

"Nếu em mở miệng nói mời tôi, tôi sẽ đồng ý."

Hàn Giang Khuyết nói.

Văn Kha không nhịn được mà nhào vào người Hàn Giang Khuyết, khiến cả hai người đều ngã xuống giường, "Tôi mời, tôi mời."

"Ở chung với tôi đi." Anh vừa cười, vừa cúi xuống hôn hắn: "Hàn Tiểu Khuyết, mời cậu ở chung với tôi."

Ở bên nhau lâu rồi, giống như thói quen sẽ dần dần hợp thành một thể, bây giờ anh cũng học được chiêu thức đánh gục này của Hàn Giang Khuyết, hai người họ ôm lấy nhau lăn trên giường vài vòng mới xem như dừng lại được.

"Nhưng sao em lại đặt tên App là Love is the end?" Hàn Giang Khuyết bỗng nhiên tò mò hỏi: "Thật ra nghe không giống như tên của một App, ngược lại còn khá giống với tên của một cuốn sách hơn."

"Ùm..." Văn Kha chần chừ một lúc, chính anh cũng biết cái tên này không theo xu hướng chủ lưu lắm.

Có một năm ở nước ngoài, anh tình cờ đọc được một câu, vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, đó chính là Love is the end.

Không có cách nào dịch thẳng được hàm nghĩa của câu này, thế nhưng lại cảm thấy câu nói đó rất hay rất đẹp mà không sao giải thích được một cách rõ ràng nhất.

"Bởi vì tôi hy vọng mỗi một mối tình, đều có thể trở thành tình cuối."

Cuối cùng anh đã khẽ nói như vậy.

...

Văn Kha có hứng thú với App thật ra là đã bắt đầu từ nhiều năm trước.

Khi đó, sự phát triển của App trong nước vẫn là thị trường của Lam Hải.

Nội bộ nhà họ Trác cạnh tranh khốc liệt, Trác Viễn sau khi trở về nước liền lấy ra một số vốn lớn từ gia đình để thành lập công ty của riêng mình. Thời điểm ban đầu xem như cũng cho ra mắt được mấy mẫu App không tồi, mấy năm đó có thể nói là hăm hở thừa thắng xông lên vì còn nhờ vào việc triển khai kế hoạch Future, vơ vét hết những nhân tài được cấp học bổng từ các trường Đại học ở nước ngoài, trong đó không chỉ có những người phụ trách giai đoạn đầu, mà còn có cả những người phụ trách triển khai trong giai đoạn sau, cùng với những nhân tài chuyên mảng marketing App..

Khi đó Văn Kha cuối cùng cũng đã bình tĩnh ổn định lại được, từ sau đả kích của chuyện thất học cùng tang mẹ, anh liền xung phong muốn tham gia kế hoạch Future.

Thật ra Trác Viễn giống như vẫn luôn xem thường anh vì chuyện học lực, cho nên cuối cùng chỉ giao cho Văn Kha bộ phận chuẩn bị những công việc backup chung.

Bản chất của backup cũng không có quá nhiều công việc liên quan đến hàm lượng kỹ thuật, thậm chí cũng không liên quan đến bộ phận lựa chọn nhân tài phát triển.

Thế nhưng tính cách Văn Kha vốn điềm đạm nhẹ nhàng, cũng am hiểu quan tâm đến người khác, giữa giai đoạn đang trên đà phát triển đó, có nhiều lần những sinh viên trong kế hoach Future gặp phải phiền toái, anh đều không để ý đến sự phản đối của Trác Viễn, mà tự mình bay ra nước ngoài, vừa bỏ tiền vừa ra sức tận tình giúp đỡ.

Anh làm như vậy, một mặt đương nhiên là xuất phát từ bản tính hiền lành và thân thiết với quần thể những sinh viên đó, mặt khác trong quá trình tiếp xúc với những người này, Văn Kha cũng thu hoạch được rất nhiều.

Văn Kha không học Đại học, nhưng thật ra anh cũng không hề để mình tụt hậu.

Vừa vặn tương phản, có lẽ là bởi vì anh biết rõ những thiếu sót của bản thân, cho nên so với người bình thường lại càng để tâm, càng cố gắng hơn.

Anh chưa bao giờ muốn bỏ qua, bất kỳ một cơ hội nào để thu được kiến thức mới.

Thời điểm khi Facebook và Google ở nước ngoài, đã sớm bắt đầu lợi dụng nguồn dữ liệu khổng lồ của bản thân để phát triển kênh quảng cáo, Văn Kha đã cố gắng thuyết phục Trác Viễn, để cho rất nhiều sinh viên kia được tham gia những chương trình đào tạo về quảng cáo markerting của hai ông trùm này.

Lần đó, anh cũng tranh thủ xin được một suất.

Tiếng Anh của Văn Kha thời còn đi học, ở trong trường toàn xếp hạng nhất, nhưng để không quá lâu, mấy năm sau coi như rơi rụng đi rất nhiều.

Bởi vậy anh không chỉ muốn học tập kiến thức mới, mà còn muốn khắc phục ngôn ngữ, hoàn cảnh vv... quãng thời gian đó, dường như mỗi ngày vừa mở mắt ra là Văn Kha lại lao vào học, mà vẫn cảm thấy rất vất vả.

Nhưng dưới sự trợ giúp của một vài sinh viên trong kế hoạch Future, chương trình học lần đó anh vẫn thành công nhận được giấy chứng nhận.

Đó thật ra là thành tựu vô cùng giỏi giang.

Không có học lực Đại học, nhưng Văn Kha thậm chí chỉ đứng sau nhóm nhân tài cao cấp nhất trong ngành này, đại khái là nhóm thứ ba nhận được giấy chứng nhận Facebook Blueprint (2) dành cho người lên kế hoạch Marketing chuyên nghiệp trên nền tảng của Facebook.

(2)= Chương trình chứng nhận Blueprint là chương trình chứng nhận đánh giá hiểu biết của bạn về sản phẩm và dịch vụ quảng cáo của Facebook. Bạn có thể được cấp chứng nhận nếu vượt qua hai bài kiểm tra bắt buộc.

Nhưng điều này, Trác Viễn lại hoàn toàn không để trong lòng.

Quãng thời gian này, chuyện cấp bách nhất ở nhà họ Trác là chuyện sinh con của Văn Kha, cũng trong khoảng thời gian đó mẹ Trác buộc anh phải đi xoa bóp tuyến thể, khiến anh bệnh nặng một trận.

Từ đó về sau, Trác Viễn không tiếp tục để anh nhúng tay vào bất kỳ chuyện gì của công ty nữa, nói làm như vậy là để cho anh có thời gian điều dưỡng thân thể chuẩn bị mang thai.

Năm đó, Văn Kha lại một lần nữa cảm thấy nản lòng mất hết ý chí.

Sau này, anh không còn tích cực tham dự vào công việc trong công ty của Trác Viễn nữa, chỉ ngẫu nhiên cùng một vài sinh viên đi ra từ kế hoạch Future là còn duy trì liên lạc.

Cũng chính bởi vì những liên hệ đó, mà anh mới có thể nhận được một ít cơ hội công việc với mô hình nhỏ, giúp đỡ một vài đơn vị chậm chân hơn, muốn mở rộng App của mình ở thị trường ngoài nước mà đưa rất nhiều quảng cáo lên Facebook.

Chính là xuất phát từ giai đoạn trải nghiệm này, nên anh mới cảm thấy hứng thú đối với toàn bộ mảng App.

Trác Viễn vẫn luôn cho là tiền thanh toán đợt đầu, để Văn Kha mua được căn hộ ở Thế Gia này là toàn dựa vào cái khoản gọi là bồi thường kia, nhưng thật ra không phải.

Mà phải là khoản tiền đó, cộng với những lần tích góp lại từ những công việc kia của anh, vậy nên mới nhanh chóng trả lại được tiền vốn như thế, thậm chí hai năm trước anh còn rất đi trước mà ra quyết định nghiến răng nghiến lợi mua bảy, tám đồng Bitcoin (3).

(3)= Bitcoin là một loại tiền tệ kỹ thuật số được phát hành dưới dạng phần mềm mã nguồn mở. Đồng tiền ảo này có thể được trao đổi trực tiếp bằng thiết bị kết nối Internet mà không cần thông qua một tổ chức tài chính trung gian nào.

Với những đặc tính quan trọng như ẩn danh, giao dịch không cần lệ phí, càng ngày, nó càng được nhiều người tin tưởng và chấp nhận.

Rõ ràng đều là lựa chọn rất chính xác, nhưng không biết tại sao, chuyện anh mua nhà lại giống như đã chọc giận Trác Viễn.

Vì thế, cũng xem như gã đã bạo hành lạnh (4) với anh suốt hai, ba tháng, chuyện này khiến Văn Kha vẫn luôn rất khó chịu, cho nên sau này khi anh có đạt được thành tựu nào khác, dần dần cũng không còn dám nói cho gã biết nữa.

(4)= hình thức bạo lực tinh thần dưới dạng "chiến tranh lạnh"- một kiểu hành hạ bằng tình cảm - nghĩa là người chồng tỏ ra thờ ơ, lạnh nhạt, vô trách nhiệm đối với người vợ, thậm chí đem so sánh với người khác,...Nó khó phát hiện và diễn ra lặng lẽ, không có đánh đập, xô xát hay chửi bới sỉ nhục ầm ĩ nên không gây được sự chú ý của nhiều người.

Trong mấy năm bất đắc dĩ phải trở thành người trông nhà như thế này, thật ra Văn Kha vẫn luôn cố gắng hết sức để làm một chuyện.

Anh học tập, đầu tư, dù rằng công ty của Trác Viễn có nhiều tài nguyên cùng tài chính có thể điều động như vậy, thì anh vẫn nỗ lực để cho mình không bị cái nghề này đào thải, thậm chí mãi đến tận thời gian trước, Văn Kha lại một lần nữa lấy hết can đảm, muốn dự án App của mình được Trác Viễn chấp nhận.

Chỉ là đến cuối cùng, anh lại thất vọng một lần nữa rồi.

Cho đến hôm nay được một người lắng nghe chăm chú và nghiêm túc như vậy, Văn Kha mới nhận ra được hoàn cảnh trước đây của mình tồi tệ đến thế nào.

Ở bên Trác Viễn mười năm, hơn ba nghìn ngày, thậm chí còn nói không nhiều bằng ngày hôm nay, khi anh tâm sự rất nhiều, rất chuyên tâm về sự nghiệp cùng với Hàn Giang Khuyết.

Con người thật ra rất khó ở trong một hoàn cảnh tiêu cực, mà bất cứ lúc nào cũng duy trì được tâm thế tiến thủ, khi bản thân không ngừng bị phủ định, có kiên cường mạnh mẽ đến đâu cũng rất khó để duy trì ý chí chiến đấu tràn trề.

Văn Kha rốt cuộc cũng có thể khẳng định được, mà nói với bản thân mình rằng: ly hôn là một lựa chọn chính xác.

Điều này thậm chí không phải là vì hành vi ngoại tình, không phải là vì trải qua sự lạnh nhạt trong tình cảm nhiều năm như vậy. Mà rất đơn giản là bởi vì——

Một người yêu Văn Kha, nhất định có thể nhìn thấy giá trị của anh.

Dù cho giá trị kia có bị long đong lận đận trong mười năm, hiện tại chỉ có thể gắng gượng tỏa ra ánh hào quang rất yếu ớt.

...

Mấy ngày kế tiếp, Hàn Giang Khuyết vội vã chuyển dần đồ đạc của mình đến căn hộ ở Thế Gia của Văn Kha, cùng lúc đó thì anh lại đang cố gắng liên lạc với một vài sinh viên lúc trước đi ra từ kế hoạch Future, và rất nhiều các bên đã từng hợp tác trước đây, nhìn xem có cơ hội nào tiếp tục đẩy mạnh hạng mục App Love is the end hay không.

Mãi đến tận buổi tối thứ Năm, Hàn Giang Khuyết đột nhiên nói: "Cuối tuần chúng ta đến câu lạc bộ LM một chuyến đi, gặp Phó Tiểu Vũ một chút."

"Phó Tiểu Vũ?" Văn Kha có hơi giật mình.

"Phải, nói không chừng Phó Tiểu Vũ sẽ có hứng thú đối với Love is the end, đến lúc đó em nhớ mang bản kế hoạch theo nhé."

"Thật sao?" Đôi mắt của Văn Kha lập tức sáng lên, anh có hơi căng thẳng, đặt câu hỏi như nã súng liên thanh: "Nhưng Phó Tiểu Vũ không phải là ông chủ của LM à? Cậu ta sẽ cảm thấy có hứng thú với việc phát triển một App ư? Cậu ta đã từng đầu tư qua hạng mục này sao?"

"Trước tiên cứ nói qua khái quát đã, hơn nữa em cứ coi như là tiện thể——"

"Tiện thể gì cơ?" Văn Kha không hiểu rõ là có ý gì.

"Ừm." Hàn Giang Khuyết từ phía sau lưng nhấc Văn Kha đang bận bịu đặt lên quầy bếp, cắn vào tai anh, khẽ thầm thì: "Cuối tuần tôi có trận đấu quyền anh nghiệp dư ở câu lạc bộ LM, em phải đến để cổ vũ cho tôi."