Cuối tuần mà Văn Kha muốn đi gặp Phó Tiểu Vũ, Hàn Giang Khuyết cũng nói với anh rằng mình phải về thành phố H giải quyết một vài chuyện, tiện thể gặp gỡ bạn bè chắc khoảng đến thứ Hai tuần sau mới trở về được, hắn về đó cụ thể là vì chuyện gì Văn Kha có hỏi nhưng Hàn Giang Khuyết cũng không nói rõ.

Khi nghĩ đến tình huống phải gặp mặt với Phó Tiểu Vũ mà không có mặt Hàn Giang Khuyết, thật ra Văn Kha vẫn thấy rất thấp thỏm, thế nhưng anh cũng cảm thấy mình có thể đối mặt với chuyện này.

Mặc dù hai người họ từ sau khi ở bên nhau đều dính lấy đối phương rất chặt, vậy nên dù cho chỉ phải tách nhau ra có hai ngày thì trong lòng vẫn cảm thấy có chút xíu xiu mất mát.

Văn Kha đưa Hàn Giang Khuyết đến tận cửa kiểm tra nhưng vẫn không nỡ đi về, trong sân bay dòng người qua lại tấp nập, xung quanh cũng vô cùng ầm ĩ, cho nên cũng không có cách nào nói với nhau thêm vài câu tử tế.

Hàn Giang Khuyết cúi đầu xuống nhìn Văn Kha, Omega của hắn mặc một chiếc áo len cao cổ màu vàng nhạt, khiến toàn thân anh đều giống như lông xù.

Hắn vươn tay ra lặng lẽ xoa xoa vào cái bụng của Văn Kha, nghiêm túc dặn dò một tiếng: "Có chỗ nào không thoải mái thì em phải báo cho tôi biết ngay đấy nhé."

"Được rồi."

Văn Kha gật đầu một cái.

"Còn có, tâm trạng không tốt cũng phải nói cho tôi biết."

Hàn Giang Khuyết suy nghĩ một lúc, lại bổ sung thêm một câu.

Văn Kha không nhịn được mà cười một cái, Alpha đối với chuyện anh có thai hình như vẫn là rất căng thẳng, thỉnh thoảng dù hâm hâm thế này nhưng vẫn cảm thấy có chút đáng yêu.

Anh ngẩng đầu lên, trước khi cùng Hàn Giang Khuyết hôn nhau đã rất xấu hổ mà ngó nghiêng ra xung quanh một chút, thế nhưng còn chưa đợi anh thăm dò xong thì đã bị Hàn Giang Khuyết ôm lấy mạnh mẽ hôn tới rồi.

Khuôn mặt Văn Kha đỏ rần, tính anh sống hướng nội lại khá chu đáo điềm đạm, cho nên vẫn chưa từng thân mặt thế này ở chỗ đông người bao giờ.

Tuy rằng có hơi căng thẳng, nhưng mà Văn Kha cũng không hề né tránh, anh còn vòng tay qua ôm lấy Hàn Giang Khuyết: "Xuống máy bay nhớ gọi điện cho tôi đấy."

Chắc hẳn tình yêu đang lúc cuồng nhiệt chính là như vậy đó, trong mắt bọn họ chẳng còn một ai khác nữa cả——

Thế giới trước mắt giống như tự động thêm vào một ngọn đèn chiếu sáng, chỉ có người thương trước mặt mới đứng ngay chính giữa vòng sáng đó, còn lại tất cả những người khác, những câu chuyện khác đều trở thành mờ ảo không còn quan trọng nữa.

Năm nay Văn Kha hai mươi tám tuổi, nhưng đây mới là lần đầu tiên anh được trải nghiệm cảm giác ngọt ngào này.

Trên đường lái xe về nhà, Văn Kha cứ ngân nga mãi những ca từ không thành điệu, bỗng nhiên trong đầu chợt loé lên một câu nói có hơi khuôn sáo—— có lẽ tất cả đều là sự sắp xếp tốt nhất.

Khi anh chân chính cảm nhận được tình yêu, đồng thời bắt đầu đẩy mạnh phát triển app Love is the end, trong lòng liền dấy lên cảm giác lãng mạn giống như số phận.

Anh nghĩ rằng có lẽ mình sẽ thật sự thành công.

...

Đến thứ Sáu, mới sáng sớm mà Văn Kha đã thức dậy, anh đọc đi đọc lại bản kế hoạch thêm mấy lần, rồi mới đi quét dọn nhà cửa cẩn thận một lượt, sau đó mới đến siêu thị một chuyến để chuẩn bị những nguyên liệu dùng cho bữa tối nay.

Bởi vì lịch trình làm việc của Phó Tiểu Vũ hôm nay đã kín mít, phải đến tối cậu ta mới có thời gian rảnh, vì thế anh đã chủ động mới Phó Tiểu Vũ cùng Hứa Gia Nhạc đến nhà mình ăn bữa tối, ăn uống xong xuôi rồi mới nói đến chuyện công việc.

Phó Tiểu Vũ đối với lời mời của anh dường như có hơi ngạc nhiên, nhưng sau khi chần chừ một lúc thì cậu ta vẫn nhận lời, bên Hứa Gia Nhạc đương nhiên cũng không thành vấn đề.

Vậy nên Văn Kha mới bận bịu cả một buổi trưa, rất nghiêm túc làm ra mấy món xem như là sở trường của mình, gồm có: miến hấp sò điệp, thịt chiên xù, măng tây xào cùng một con cá hấp.

Hứa Gia Nhạc đến sớm bèn giúp đỡ Văn Kha một chân một tay, anh ta vừa rửa nồi vừa ngáp, dáng vẻ lười biếng hỏi: "Sao mà cầu kỳ thế? Có ba người chúng ta thôi mà, tôi thấy Phó Tiểu Vũ buổi tối cũng chẳng ăn gì mấy, xem chừng là lãng phí rồi."

"Cái này mà cậu cũng chú ý đến hả?" Văn Kha cười nói.

Đương nhiên làm bạn bè bao năm nay rồi, nên anh cũng thừa biết tuy Hứa Gia Nhạc thoạt nhìn có vẻ thờ ơ hờ hững vậy thôi, nhưng trên thực tế người này lại có khả năng quan sát rất ghê gớm, vì vậy anh cũng không bất ngờ gì mà nhẹ nhàng nói: "Dù sao cũng không thân quen với người ta, có ăn hay không đều là chuyện nhỏ, lời chào cao hơn mâm cỗ mà."

"Đúng rồi, cậu và Cận Sở sau đó thế nào rồi? Hôm thi đấu ấy có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

Hàng lông mày của Hứa Gia Nhạc khẽ nhíu lại, đôi mắt đằng sau cặp mắt kính chợt loé lên sự chần chừ, nhưng rồi vẫn lập tức bình tĩnh mà nói rằng: "Không có chuyện gì đâu, chẳng qua là Cận Sở hình như cảm thấy mình đã thích một Alpha dạy trượt tuyết, nhưng mà em ấy không chắc chắn lắm nên mới tìm tôi tâm sự."

"Chuyện của hai người..."

Văn Kha nhất thời cạn lời, anh vừa xử lý vỏ sò, vừa ngắt ngứ rút lại lời nói ban đầu mà bất đắc dĩ nói: "Vậy, vậy cậu đã nói thế nào?"

"Tôi còn có thể nói thế nào." Hứa Gia Nhạc nhún vai: "Nghe cả nửa ngày cũng chỉ có thể dặn em ấy nhất định phải nghĩ cho cẩn thận, đừng có lúc nào trông cũng ngốc nghếch như vậy."

Văn Kha lắc đầu một cái.

Đối với hình thức quan hệ của Cận Sở và Hứa Gia Nhạc, anh cũng có thể hiểu được một chút, nhưng là người ngoài nên cũng không tiện nói thêm vào cái gì, mà chỉ có thể nhẹ nhàng trêu chọc một câu: "Hứa Gia Nhạc, cậu đúng là một người cha già tận tâm đấy."

Ngay chính lúc này, Phó Tiểu Vũ cũng đã đến.

Hôm nay cậu ta mặc một bộ vest mỏng màu xanh lam đậm, bên trong phối với áo sơ mi bằng lụa màu be có hoa văn chìm, mặc dù là hẹn gặp nhau ở nhà nhưng thoạt nhìn vẫn rất chỉnh tề gọn gàng, chỉ là sắc mặt thoáng hiện lên sự mệt mỏi tiều tuỵ.

"Thật ngại quá, hôm nay tôi quả thật rất bận nên đến có hơi muộn."

Phó Tiểu Vũ vừa đến đã nói như vậy.

Tuy rằng giọng điệu của cậu ta khách khí, nhưng cũng vẫn mang theo cảm giác xa lạ, sau khi đưa chai rượu vang cao cấp cho Văn Kha, mới cùng Hứa Gia Nhạc lên tiếng chào hỏi: "Tiến sĩ Hứa cũng ở đây sao."

"Chào buổi tối."

Hứa Gia Nhạc đáp lại rất đơn giản.

Khi mới bắt đầu bầu không khí trên bàn cơm có hơi gượng gạo, Phó Tiểu Vũ không nói chuyện mấy, tuy rất khách sáo khen ngợi tài nấu ăn của Văn Kha, thế nhưng trên thực tế lại chẳng động đũa được mấy lần mà chỉ nhấp mấy ngụm rượu vang.

Một bàn thức ăn mà Văn Kha đã nấu quả thật có hơi lúng túng.

"Phó tiên sinh, bình thường buổi tối cậu đều không ăn gì sao?" Hứa Gia Nhạc vừa gắp thức ăn vừa hỏi.

"Bình thường buổi tối tôi chỉ ăn rau thôi." Phó Tiểu Vũ đáp lại.

"Bây giờ mà đã bắt đầu bảo dưỡng cơ thể rồi sao? Có phải là còn quá trẻ không."

Hứa Gia Nhạc nhíu mày lại, tuy trong giọng nói của anh ta như có ý đâm chọt, nhưng trên khuôn mặt vẫn mang theo một nụ cười nhàn nhạt.

Vẻ mặt lỗi lạc khác hẳn so với lúc thường, khiến người khác không phân biệt được anh ta là đang trêu tức hay là đang nghiêm túc đặt câu hỏi, thậm chí còn mơ hồ mang theo sức hấp dẫn có hơi khác thường.

"..." Phó Tiểu Vũ lặng im trong chốc lát, lập tức lại có chút lạnh nhạt mà nói rằng: "Tôi đối với chuyện quản lý vóc dáng này rất nghiêm khắc."

"Đương nhiên." Hứa Gia Nhạc nở nụ cười như có điều suy nghĩ, rồi lại không tỏ rõ ý kiến mà nói rằng: "Nhìn ra được mà."

Câu trả lời như vậy đương nhiên hoàn toàn chẳng có bất ngờ gì, Phó Tiểu Vũ thoạt nhìn quả thật rất giống như mấy "Omega kia."

Một tuần ba lần đến phòng tập thể hình, chưa bao giờ ăn bất kỳ món đồ ăn rác nào, mặc dù là đàn ông, nhưng cũng sẽ định kỳ đi trị liệu làn da, muốn để bản thân mỗi giây mỗi phút đều hoàn hảo khéo léo, cố gắng đến mức gần như là hà khắc.

Hứa Gia Nhạc đối với hơi thở của Omega như vậy cảm thấy hết sức quen thuộc, mặc dù trong lòng thấy rất buồn cười nhưng cũng không để lộ ra chút nào, mà chỉ ngẩng đầu lên nhấp một ngụm rượu vang.

"Chờ đã nào, canh nấu xong rồi đây."

Văn Kha bỗng nhiên đứng lên, đi vào phòng bếp rồi bưng ra một cái nồi con bằng men sứ trắng tinh, nhất thời toát ra một mùi hương thơm nồng tươi ngon.

Chỉ thấy trong cái nồi nhỏ xinh kia là canh cải nấu đậu, tuy rằng mộc mạc nhưng trong làn nước ấm lại hiện ra một lớp trắng đục giống như sữa, cảm giác thơm ngọt muốn chết.

Văn Kha trước tiên là múc cho Phó Tiểu Vũ một bát nhỏ, nói:

"Phó tiên sinh, lần trước tôi để ý thấy cậu chỉ gọi có salad, mặc dù ăn như vậy rất tốt cho sức khoẻ nhưng lại không có mùi vị gì.

Cho nên hôm nay tôi mới đánh liều chuẩn bị cho cậu món canh thanh đạm này—— tôi không cho một giọt dầu nào vào đâu, mà chỉ đun thêm một ít chân giò Kim Hoa để nấu ra nước canh có màu trắng đục như thế này, một chút tươi ngon như vậy là đủ thoả mãn khẩu vị rồi đồng thời cũng không ảnh hưởng đến chuyện quản lý dáng người của cậu, hay là cậu thử nếm vài miếng xem thế nào?"

Phó Tiểu Vũ ngẩn ra một lúc, rồi nhận lấy bát canh kia.

Omega trước mặt nở nụ cười rất hoà nhã, trên khoé mắt có một nốt ruồi đỏ nho nhỏ, mặc dù nói nấu ăn là chuyện của phòng bếp, thế nhưng giọng nói và động tác nhẹ nhàng lại mang đến cảm giác trưởng thành.

Cậu ta do dự một chút, cuối cùng vẫn là cầm cái thìa lên để múc thử một muỗng, không nghĩ được rằng vừa mới uống vào thì các gai lưỡi đã bị mùi vị thơm ngon này chinh phục, không nhịn được mà uống hết thìa này đến thìa khác cho đến khi hết sạch, ngay cả đậu phụ đi kèm cũng hết veo.

Phó Tiểu Vũ đối với bản thân rất nghiêm khắc, buổi tối chỉ ăn salad ngay cả đến nước sốt cũng không đổ vào. Bình thường cũng không cảm thấy gì, chỉ là lần này đột nhiên được đổi thành bát canh nóng hổi đủ mùi đủ vị, mới khiến cậu ta bất chợt nhận ra rằng mình trước đây đã ăn uống nhạt nhẽo đến thế nào.

"Có được không?" Văn Kha vừa hỏi vừa đưa tay ra: "Tôi múc cho cậu thêm bát nữa nhé?"

"... Rất ngon." Phó Tiểu Vũ gật đầu một cái rồi lập tức nói: "Để tôi tự múc đi."

"Thích là được rồi." Văn Kha cười cười, cũng không kiên trì thêm mà ngồi xuống.

Văn Kha quả thật là một người rất tỉ mỉ chu đáo, nhưng lúc chăm sóc người khác cũng không thân thiết quá đáng, trái lại còn có chút điềm đạn nhẹ nhàng——

Những điều này ít nhiều đều khiến Phó Tiểu Vũ có hơi kinh ngạc, trong vòng xã giao của cậu ta không có một Omega nào khác biệt với tất cả mọi người như thế này.

Có lẽ bởi đối phương nhẹ nhàng lấy lòng như vậy, khiến Phó Tiểu Vũ có chút không biết nên làm thế nào, cậu ta vừa chậm rãi uống bát canh thứ hai, vừa nói: "Thể chất tôi dễ mập lắm."

"Bởi vì nguyên nhân này nên buổi tối mới không ăn gì." Phó Tiểu Vũ nói tiếp: "Chứ không phải là vì muốn bảo dưỡng cơ thể đâu."

Cậu ta nói như vậy, đương nhiên cũng là để bổ sung cho cái câu "quản lý vóc dáng" cứng nhắc lúc nãy.

Văn Kha không khỏi ngẩn ra một chút, khi anh nghe thấy Omega vẫn thường luôn chỉnh tề kia thành thật nói ra mấy chữ vì mình dễ mập kia, trong khoảng thời gian ngắn anh thậm chí còn cảm thấy muốn bật cười, cũng không nhịn được mà nghĩ rằng một Phó Tiểu Vũ thẳng thắn như thế này mới chân thực hơn một chút.

Cuộc gặp gỡ giữa ba người họ, vô hình trung được kéo gần lại không ít.

"Vậy cậu uống nhiều thêm một chút nhé!"

Văn Kha cười cười mà nói rằng: "Uống canh này không lo mập đâu."