Tối hôm ấy, những dòng suy nghĩ của Văn Kha trở nên rối tinh rối mù.

Ở tình huống như thế này, nói trùng hợp thì cũng là trùng hợp, nhưng thật ra trong đó cũng có tính tất yếu.

Công ty Trác Viễn trước đây vốn đã muốn phát triển một App hẹn hò, bây giờ nghĩ lại, anh ta đương nhiên sẽ không để bản kế hoạch này của Văn Kha ở trong lòng, bởi nội bộ Khoa học Kỹ thuật Viễn Đằng khi đó đã bắt tay vào nghiên cứu cơ cấu App của mình rồi, vì thế Trác Viễn cũng chỉ như lừa gạt thú cưng mà nói dối anh mà thôi.

Sau khi App hoàn thành chính là tới phân đoạn phát hành, mà vài đơn vị phát hành hàng đầu trong nước cũng chỉ có mấy công ty đó thôi, gốc rễ của truyền thông tương tác Lam Vũ lại là ở thành phố B, thế nên Trác Viễn đương nhiên sẽ chọn bọn họ là đối tượng hợp tác đầu tiên.

Đại khái chỉ có thể nói là cuộc đời thật lắm trớ trêu, nhất định muốn anh và Trác Viễn trở thành đối thủ cạnh tranh.

Thật ra trong khoảng thời gian này, Văn Kha rất ít khi nhớ đến cái tên đó, nếu như có thể, anh thậm chí vĩnh viễn cũng không muốn sẽ có bất cứ tiếp xúc nào với gã.

Có rất nhiều chuyện năm ấy, khi anh còn nằm trong hoàn cảnh đó, có lẽ là xuất phát từ bản năng muốn được sống, cho nên Văn Kha không thể không dựa vào cảm xúc đã đóng băng của mình để có thể sống tiếp.

Nhưng đến bây giờ, sau khi thời gian và không gian đều được kéo dãn khoảng cách, quá khứ một lần nữa trỗi dậy trong trái tim Văn Kha, những khuất nhục và đớn đau khi đó đan vào với nhau khiến anh khó có thể yên giấc được.

Năm đó sau khi bị đuổi học, mẹ cũng vội vàng ra đi mãi mãi, anh chỉ còn lại một mình bị Trác Viễn đưa đến thành phố B xa lạ, cứ như vậy ở lại trong biệt thự nhà họ Trác.

Văn Kha đắm chìm trong nỗi đau đớn mất mát, thân thể cùng tinh thần đã suy yếu tới cực điểm, khi đó cuộc đời vô cùng ảm đạm, người có thể dựa vào duy nhất chính là Trác Viễn, người đã tạm đánh dấu anh.

Văn Kha thật sự quá ỷ lại gã, vì dù sao đó cũng là Alpha đầu tiên của mình. Tuy nhiên bởi vì lúc đó tình cảm là thật, cho nên hết thảy của sau này mới càng tuyệt vọng đến vậy.

Ở trong ngôi nhà xa hoa rộng lớn kia, Văn Kha rất nhanh đã nhận ra được vị trí của mình gượng gạo đến nhường nào.

Buổi tối đến nếu muốn cùng Trác Viễn tâm sự một chút, sẽ bị mẹ gã nghiêm nghị răn dạy rằng mình đang quấy rầy gã nghỉ ngơi;

Anh rất khó được ở riêng với Trác Viễn, cho dù là kỳ phát tình cũng phải cố gắng kiềm chế bản thân, một ngày chỉ được đánh dấu một lần, bởi nếu đòi hỏi quá nhiều sẽ bị nói là Omega không biết thông cảm cho người khác.

Hết thảy mọi thứ trong cuộc sống đều phải vây quanh Trác Viễn; gã thích ăn cái gì, thích mặc đồ gì; đang bận việc gì;

Nhà họ Trác xem Văn Kha như một hình thức, một Omega được thuần hoá vì sự hưởng thụ của Trác Viễn, tôn nghiêm của anh, nhu cầu của anh, tất cả đều không còn quan trọng nữa.

Không có một ai quan tâm, nội tâm của thiếu niên vừa mới mất đi tất cả đau đớn và bất lực đến thế nào.

Nhưng đáng sợ nhất lại chính là, Văn Kha khi đó như người chết đuối, trong nỗi sợ hãi cùng bất lực đã lựa chọn từ bỏ bản thân——

Nhớ lại mình của những năm tháng ấy, mỗi lần muốn lấy lòng, muốn để người kia thoả mãn, đến khi bản thân cũng không còn dám yêu chính mình nữa, cuộc đời anh giống như đã rơi vào động không đáy kéo dài đến vô tận.

Nghĩ đến mỗi lần ở nhà họ Trác bị bố mẹ gã nhìn chằm chằm vào mình, bởi không có cách nào mang thai mà phải nói "xin lỗi" hết lần này đến lần khác, nhưng chẳng có ai đáp lại, cuối cùng chỉ nghe được một tiếng nguýt dài lạnh lùng.

Dù cho những ký ức đó chỉ là xẹt qua trong đầu, mà thân thể vẫn bất chợt có cảm giác như bị đánh một trận tàn nhẫn.

Vật đổi sao dời là thế, có điều cái cảm giác đau rát khi tôn nghiêm bị người khác chà đạp dưới chân kia, vẫn rõ rệt như cũ.

Thật ra có một phần nào đó trong đáy lòng Văn Kha, có lẽ quả thực đã từng hận Trách Viễn cũng như người nhà của gã.

Nhưng mà nỗi hận đó lại rất phức tạp cùng bất đắc dĩ, bởi vì dẫu sao đã dính dáng đến tiền nong, đến ân tình, đến sự bất lực của chính bản thân mà dẫn đến việc nước chảy bèo trôi.

Anh chưa bao giờ là kiểu người đổ hết mọi tội lỗi lên đầu người khác, mà cũng chính vì cảm giác trách nhiệm như vậy mới càng bằng lòng trách cứ chính mình nhiều hơn.

Thế giới của người trưởng thành, thật sự không có điều gì là đơn giản thuần tuý, ngay đến nỗi hận cũng vậy thôi.

Nhưng nếu không thể hận hoàn toàn, vậy thì không bằng dứt khoát đừng hận nữa thì hơn.

Cho nên cuối cùng, mặc dù Trác Viễn ngoại tình trong đoạn kết của cuộc hôn nhân này, nhưng Văn Kha vẫn muốn để điều đó cứ thế trôi qua.

Không muốn gắng sức trả thù, chỉ là muốn từ đó về sau không còn liên quan nữa.

Nhưng số phận lại cố tình đẩy anh đến bước đường này——

Trong nhất thời, cảm xúc thật sự hỗn độn.

Ngay lúc ấy, âm báo tin nhắn lại đột nhiên vang lên một tiếng trong đêm khuya thanh vắng, Văn Kha lập tức trở mình với lấy điện thoại, quả nhiên là tin nhắn ưechat của Hàn Giang Khuyết gửi đến.

"Văn Kha, em đã ngủ chưa? ^——^"

Chỉ cần vừa nhìn thấy tin nhắn của người này, đôi mắt của anh đã không kiềm được mà thấp thoáng ý cười.

Trước đây mỗi ngày hai người đều dính vào nhau, hoàn toàn chẳng cần đến công cụ nhắn tin như thế này, tình trạng nhắn tin cho nhau cũng là kiểu đã ít lại càng ít hơn, cho nên đây cũng là lần đầu tiên anh nhận ra vẻ bên ngoài của Hàn Giang Khuyết lạnh lùng là thế nhưng hoá ra hắn cũng biết gửi biểu tượng cảm xúc, mà gửi như thế nào đã xong còn là loại biểu tượng cảm xúc vụng về tự gõ của chính mình, một khuôn mặt tươi cười vừa to vừa xấu.

"Tôi vẫn đang thức ^——^"

Văn Kha cũng gõ ra một cái mặt cười giống y chang, anh không đợi Hàn Giang Khuyết nhắn lại mà đã vội vàng nhắn tiếp: "Có thể gọi điện không?"

"Được chứ." Hàn Giang Khuyết thế mà còn nghiêm túc trả lời trước đã, sau đó mới gọi qua.

"Alo, Văn Kha."

Anh đang chui vào trong chăn, nằm úp sấp lên gối cũng khẽ đáp lại một tiếng "alo".

Hai người đều không khỏi ngừng lại một chút, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

"Cậu... cậu đến nơi rồi mà không gọi điện cho tôi."

Văn Kha khẽ nói.

"Vừa xuống máy bay tôi đã có vài việc cần xử lý, bận quá nên quên mất." Hàn Giang Khuyết nói.

Hắn ngừng lại một lúc, không biết có phải là vì mệt mỏi quá hay không, cho nên giọng nói mới hơi khàn khàn, chầm chậm nói rằng: "Văn Kha, tôi nhớ em."

Giọng nói của Hàn Giang Khuyết thông qua chiếc điện thoại so với lúc thường lại càng trầm thấp hơn, ngược lại còn mang đến cho anh cảm giác giống như lần đầu tiên gặp lại.

Người và người khi ở chung với nhau, có lúc thật sự rất kỳ diệu, lần đầu tiên hai người họ gặp lại nhau ở LM, Hàn Giang Khuyết thoạt nhìn trông trưởng thành và kín đáo hơn, từng có khoảnh khắc, Văn Kha gần như đã cho rằng giữa hai người họ sẽ không thể quay về như trước đây được nữa.

Nhưng đến sau khi bọn họ chân chính ở bên nhau, Hàn Giang Khuyết ở trước mặt anh mới phô bày ra những phương diện hoàn toàn khác của bản thân——

Hắn vẫn là một thiếu niên hồn nhiên, vẫn là chú sói con lúc non nớt lúc dữ dằn ngày ấy.

"Tôi cũng nhớ cậu."

Ngữ điệu của Văn Kha càng lúc càng mềm nhũn, tuy rằng thật sự có rất nhiều chuyện quan trọng cần nói, nhưng khi nghe thấy giọng nói của hắn lại không nhịn được mà mềm mỏng nói những lời làm nũng chẳng quan trọng gì: "Thế bây giờ cậu ở đâu? Đang ở một mình sao?"

"Ừ, tôi vừa mới tắm xong, muốn gọi điện cho em nhưng lại sợ em ngủ rồi nên mới gửi tin nhắn qua trước." Hàn Giang Khuyết nói tới đây, không khỏi chần chừ một chút rồi tiếp theo đó giọng nói của hắn mới rất nhẹ rất nhẹ vang lên: "Văn Kha... Bảo bối, tôi rất nhớ em."

Thật ra Hàn Giang Khuyết chẳng am hiểu thế nào là lời ngon tiếng ngọt.

Hắn là loại người cần chuẩn bị rất lâu, cho dù là khi hai người đang ở trên giường thân mật hôn môi, thì bầu không khí cũng phải nóng dần lên mới có thể nói ra mấy lời ngọt ngào như kiểu "Hươu con bảo bối" một cách tự nhiên như thế với Văn Kha.

Bây giờ mấy lời sến súa kia lại lặp lại những hai lần, chắc là thật sự nhớ lắm.

"Tôi cũng thế." Văn Kha vùi khuôn mặt đã hơi nóng lên của mình vào trong gối, thì thầm: "Muốn cắn vào tai cậu, Hàn Giang Khuyết, còn, còn có hơi muốn cùng cậu làm nữa..."

Anh cũng rất thẹn thùng, nhưng hình như lại còn to gan hơn cả hắn.

Cảm giác thân thể của mình như một bó bồ công anh, nằm ở trên ngực chốc chốc gãi ngứa, điều này tuyệt nhiên không giống với khi động tình mà là dịu dàng tựa như cơn gió mát thoáng thổi qua trong ngày hè.

Người đàn ông ở đầu dây điện thoại bên kia khẽ hít nhẹ một cái, nhưng mà cái miệng vụng về lại không đỡ được mấy lời ve vãn mềm dẻo của Văn Kha, chỉ có thể căng thẳng mà "ừm" hai tiếng, qua một lát rốt cuộc mới nói: "Đợi, đợi tôi về nhé."

Cho dù là cách nhau qua chiếc điện thoại, nhưng Văn Kha cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Alpha lúc này, hàng lông mi thật dài của người này hẳn là sẽ rủ xuống, ánh mắt sẽ mang theo xíu xiu ngượng ngùng.

"Sau này, nếu như có em bé... Chắc không làm được rồi." Văn Kha nói.

"Chắc là không được." Hàn Giang Khuyết đầu tiên là đáp lời, nhưng lập tức giống như là không chắc chắn lắm mà hỏi lại: "Chắc là không được nhỉ?"

"Ba tháng đầu nhất định là không được." Văn Kha nhắm mắt lại, như là đang khẽ lẩm bẩm: "Sau đó sẽ có bụng thì không tiện lắm, hơn nữa, hơn nữa cũng hơi khó coi. Vậy có khi... phải mất đến một năm, không làm tử tế được lần nào ấy nhỉ."

Thật ra anh có hơi buồn ngủ, nhưng thời điểm mơ màng nửa tỉnh nửa mê thế này lại được cùng Hàn Giang Khuyết thì thầm to nhỏ những lời thân mật riêng tư nhất là một cảm giác cực kỳ hạnh phúc.

"Con hươu háo sắc này." Hàn Giang Khuyết ở đầu dây bên kia bỗng nhiên có hơi ngốc nghếch mà cười lên một tiếng.

"Cậu cười cái gì?" Văn Kha không nhịn được hỏi.

"Nếu như mang thai thật, vậy thì em đã thành người làm ba rồi đó." Trong giọng nói của hắn còn ngập tràn ý cười: "Thế mà đầu óc toàn nghĩ đến chuyện kia."

"Làm, làm ba rồi thì không được nghĩ đến chuyện đó sao?"

Khuôn mặt của Văn Kha lập tức đỏ lên.

Anh bị trêu chọc đến mức không được tự nhiên cho lắm, trong nhất thời cũng không kiềm được mà cảm thấy điều bản thân quan tâm có phải là hơi kỳ lạ không, nhưng mà theo lẽ thường thì không phải sẽ nghĩ đến chuyện này à.

Hàn Giang Khuyết lại cười buồn bực, qua một lát bỗng nhiên lại nói: "Văn Kha, em có bụng cũng sẽ rất đáng yêu."

Anh ngây ra một lúc, rồi mới hiểu được Hàn Giang Khuyết đang trả lời cho lo lắng của mình trước đó.

"Tôi vẫn không thích trẻ con, nhưng có lúc ngẫm lại, nếu có thể được nhìn thấy dáng vẻ mang thai của em..." Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp tục: "Nếu có thể được chạm vào bụng của em một cái, thật ra vẫn có hơi mong đợi."

Văn Kha cảm giác thân thể của mình trở nên rất mềm mại, như một cây kẹo bông bồng bềnh giữa những đám mây.

Anh không lên tiếng, chỉ là nghe theo lời của Hàn Giang Khuyết mà khẽ vuốt ve một chút chiếc bụng dưới bằng phẳng của mình.

Lần đầu tiên cảm thấy rằng hóa ra chuyện mang thai sinh nở, cũng có thể nhẹ nhàng ấm áp đến vậy.

"Sau ba tháng chúng ta có thể làm mà."

Hàn Giang Khuyết rất nghiêm túc nói: "Em cưỡi trên người tôi như thế sẽ không bị cấn bụng đâu, đừng lo."

Lần này đổi thành Văn Kha khẽ híp mắt lại, trộm cười một cái: "Cậu trước đây... không phải chê tôi chậm à."

"Chậm thật mà, thế nhưng..." Hàn Giang Khuyết rõ ràng là đang nhớ lại cái lần người kia ở bên trên thất bại trong kỳ phát tình lần trước ấy, hắn dường như cứ chìm đắm trong ký ức, qua một lát mới nói: "Nhưng mà tôi vẫn thích lắm—— thích em đè ở phía trên tôi, Văn Kha ạ."

Hắn nói đến chỗ này, chắc là cũng cảm thấy một Alpha mà nói những lời như vậy quả là có hơi ngượng nên mới dừng lại ở đó.

Nhưng Văn Kha lại không nhịn được mà khẽ hít vào một hơi, hô hấp cũng trở nên gấp gáp, hai người họ nhất thời không khỏi ngây ngất trong sự yên lặng mập mờ lại ẩm ướt.

"Ngày hôm nay có thuận lợi không?" Qua một lúc, Hàn Giang Khuyết dường như còn có hơi bứt rứt mà bối rối chuyển đề tài: "Chuyện dự án ấy, Phó Tiểu Vũ nói thế nào?"

"À..."

Văn Kha đột nhiên không kịp chuẩn bị gì, khuôn mặt của anh vẫn đang nóng bừng bừng, còn nghĩ rằng bọn họ sẽ tiếp tục đề tài kia, có lẽ... còn có thể làm thêm chuyện gì khác, mà không nghĩ rằng Hàn Giang Khuyết lại lái câu chuyện sang việc khác nhanh như vậy, chỉ đành lắp bắp nói: "Phó Tiểu Vũ nói bản kế hoạch lần này đã tốt hơn nhiều, nhưng vẫn còn quá mạo hiểm nên cậu ấy không muốn đầu tư lắm, tuy nhiên cậu ấy có thể giới thiệu tôi làm quen với người của bên công ty truyền thông tương tác Lam Vũ."

"Lam Vũ?" Hàn Giang Khuyết hỏi.

"Đúng rồi, đó là bên phát hành App đứng hàng đầu trong giới, nếu như có thể tranh thủ hợp tác được với Lam Vũ, đương nhiên sẽ là kết quả tốt nhất." Sau đó Văn Kha lại thở dài một hơi, nói nhỏ: "Chỉ có điều bên đó cũng đang bàn bạc với một công ty nữa, chẳng khác gì trở thành đối thủ cạnh tranh trực tiếp với tôi. Hơn nữa, công ty kia còn chính là Viễn Đằng."

"Sao cơ?" Giọng nói của Hàn Giang Khuyết trong điện thoại lập tức trở nên lạnh lùng, nhấn mạnh từng chữ nói: "Phó Tiểu Vũ giới thiệu em cạnh tranh đơn vị hợp tác cùng với Trác Viễn?"

Văn Kha không ngờ được là phản ứng của hắn lại lớn thế này, bèn vội vàng giải thích: "Phó Tiểu Vũ có biết chuyện đó đâu, hơn nữa công ty của Trác Viễn mấy tháng trước mới chuẩn bị cho phát hành App hẹn hò, mà Lam Vũ lại là nơi thực hiên việc đó tốt nhất ở thành phố B này, cho nên đụng nhau đúng dịp này cũng là rất bình thường."

Hàn Giang Khuyết im lặng một lúc, nhưng bầu không khí vẫn căng thẳng như cũ, chốc lát sau Alpha ở đầu dây bên kia dường như không vướng mắc gì chuyện này nữa, nhưng lại nói rất dứt khoát: "Ừm, Văn Kha, tối mai tôi sẽ bay về thành phố B."

"Cậu làm xong việc rồi à?" Văn Kha có chút vui vẻ hỏi han: "Chuyến bay lúc mấy giờ? Tôi đi đón cậu nhé."

"Không cần đâu, khoảng chừng nửa đêm mới đến nơi nên tôi tự bắt xe về là được." Giọng nói của Hàn Giang Khuyết rất trầm thấp: "Bây giờ cũng không còn sớm nữa, em ngủ trước được không? Để tôi về rồi thì chúng ta sẽ nói chuyện cụ thể hơn."

"Được rồi." Văn Kha quả thật cũng đã buồn ngủ, anh ngáp một cái, sau khi xoay người lại mới nói rằng: "Thế mai gặp lại, Hàn Tiểu Khuyết."

"Ngủ ngon em nhé."

Hàn Giang Khuyết vẫn luôn đợi đến khi Văn Kha cúp điện thoại, biểu cảm trên khuôn mặt mới trở nên nghiêm túc mà gửi một tin nhắn cho Phó Tiểu Vũ:

[Tiểu Vũ, tối mai chúng ta gặp nhau bàn bạc chút chuyện.]