Tới tận nửa đêm Hàn Giang Khuyết mới về lại Thế Gia, hắn vội vọt vào phòng vệ sinh ngoài phòng khách tắm một cái, sau đó mới mò đến trên giường.

Văn Kha đã nằm sấp trên gối ngủ từ lâu, Hàn Giang Khuyết cũng lặng lẽ nằm xuống, vệt ánh trăng xuyên qua khe hở của chiếc rèm chiếu xuống gò má anh.

Lông mi của Omega thực ra rất dài, thời điểm nhắm mắt lại cảm giác nơi đó như được phủ lên một lớp bóng mờ, dáng vẻ khi ngủ cũng tựa một con thú dịu ngoan đương lúc nghỉ ngơi.

Chiếc cổ thon dài, dường như là bởi cô đơn nên mới vươn ra, khát vọng một loại đụng chạm nào đó.

Hắn thường cảm thấy Văn Kha giống động vật, anh giống như một chú hươu cao cổ.

Có lẽ cũng chính bởi cảm giác này, cho nên đã hoàn toàn tác động đến trí tưởng tượng của Hàn Giang Khuyết đối với sự gợi cảm——

Văn Kha là giống cái mê người, thời kỳ phát tình có chút tanh nồng rõ ràng, lông mì xù lên, ngũ quan không hoàn hảo cùng cái mông nguyên sơ.

Không biết vì sao, trong đầu Hàn Giang Khuyết bất chợt nghĩ đến rất nhiều chuyện.

Năm mười sáu tuổi ấy, trong lúc vô tình hắn đã nhìn thấy Văn Kha đang tắm.

Từ đó về sau, tình dục giống như cơn mưa rào xối ướt hắn chỉ trong một đêm.

Không biết có phải mỗi thằng con trai lúc mới được khai sáng về chuyện ấy, đều cảm thấy rối rắm không yên như vậy hay không.

Hàn Giang Khuyết đã từng mơ về vô số những tư thế thân mật cùng với Văn Kha, sau đó mỗi sáng mai thức dậy, khi phải đối mặt với khát khao mãnh liệt đều khiến hắn cảm thấy vô cùng đáng thẹn.

Thế nên mới có khoảng thời gian, hắn chơi bóng rổ như điên hòng tiêu trừ hết đám hormone không có chỗ xả đó.

Ham muốn tình dục của thiếu niên, vừa là kiềm chế sợ hãi vừa là ý nghĩa vô cùng đẹp đẽ. Thái độ của Hàn Giang Khuyết đối với Văn Kha cũng chợt trở nên kỳ lạ, bởi vì cảm giác xấu hổ mà có lúc không thể không lạnh lùng khi đối diện với anh, để rồi sau đó lại không nhịn được mà quay lại, mơ mộng về da thịt của người kia dưới lớp áo đồng phục.

Hắn tò mò cơ thể để trần của Văn Kha, cũng tò mò mùi vị của anh——

Xét trên một phương diện nào đó, hắn cũng là một con người có phần con rất mạnh mẽ.

Hàn Giang Khuyết lúc nào cũng muốn biết Văn Kha có mùi gì, miệng của anh có mùi gì, mồ hôi có mùi gì thậm chí ngay cả là mông người này có mùi gì, hắn cũng muốn biết.

Mà những điều tò mò này, chẳng liên quan gì đến tin tức tố cả.

Sau khi mối quan hệ của hai người rạn vỡ, Hàn Giang Khuyết rốt cuộc cũng không còn tò mò mùi của bất kỳ người nào nữa.

Hắn cùng Phó Tiểu Vũ thường xuyên đi chung với nhau, xem phim, lượn pub thỉnh thoảng cũng có học hành. Mùi hương đại nham đồng thơm nồng trên người Omega cấp A, đều khiến những Alpha xung quanh phải lạc bước.

Thế nhưng Hàn Giang Khuyết chưa bao giờ nổi lên dục vọng, một lần cũng không.

Mùa hè oi ả lại dài đằng đẵng đó, không khí bức bối đến nỗi như thể mỗi một lỗ chân lông đều đang ứa ra toàn bộ chỗ nước mà mình có được.

Hàn Giang Khuyết nhớ đến có một lần vào giờ nghỉ trưa, Văn Kha nằm nhoài trên bàn học, dùng quyển sách che kín nửa khuôn mặt tránh đi ánh nắng chói chang của mặt trời, đồng thời nhắm hai mắt lại rồi ngủ thiếp đi.

Hắn giống như u mê mà mon men đến gần, ghé khuôn mặt của mình sát lại gần như chỉ cách hàng lông mi của anh khoảng một centimet.

Hàn Giang Khuyết cứ ngắm nhìn một lúc như vậy, tựa như muốn lập tức hôn lên.

Cơn gió oi bức từ bên ngoài cửa sổ thổi tới, vén lên sợi tóc đen nhánh của Văn Kha bất chợt khiến thiếu niên tỉnh giấc.

Vì thế hắn lập tức ra vẻ đứng đắn đàng hoàng mà ngồi về chỗ của mình, làm như thể chưa từng có gì xảy ra.

Nhiều năm sau đó, Hàn Giang Khuyết thật ra vẫn luôn thường xuyên nghĩ đến chuyện lông mi của Văn Kha có vị gì.

Đại khái chắc là lông xù, đầu lưỡi bị đâm hơi tê tê, nếm thử không có mùi vị.

Sau này lúc vào Đại học trên đất Mỹ, đám bạn kia trong một bữa party chơi rất điên, khi đã qua vài tuần bia lại hô hào người này nối tiếp người kia, kể về một trải nghiệm hài lòng khi làm chuyện ấy của bản thân.

Mỗi người đều giống như có chuyện để kể, nhưng Hàn Giang Khuyết lại chẳng có tý kinh nghiệm nào.

Cuối cùng hắn chỉ có thể kiên trì bịa ra một câu chuyện rất ngắn, với nội dung là việc làm tình cùng với Văn Kha trong lớp học vào giờ nghỉ trưa ở thời cấp Ba, hắn vừa làm vừa hôn lên lông mi của anh——

Mặc dù chỉ là hai ba câu ngắn ngủi, vì không có kinh nghiệm cho nên chẳng bịa ra được bất cứ chi tiết nào, thế nhưng mọi người vẫn rất cổ vũ mà hô lên "wow".

Hàn Giang Khuyết không biết nên nói cái gì, hắn một mình đi đến bên ban công chậm rãi uống hết nửa chai bia còn lại, cảm nhận chút vị đắng chát.

Ảo tưởng trân trọng nhiều năm như vậy, thế mà khi nói ra lại giống như một câu chuyện xxx kém chất lượng.

Khoảnh khắc ấy, hắn đột nhiên cảm nhận được mình chính là cánh chim cô đơn giữa biển người.

...

Vậy mà cảnh tượng năm đó, đến tối nay lại đột nhiên tái hiện lần thứ hai.

Hàn Giang Khuyết kề sát lại, hơi do dự, muốn hôn vào đôi mắt của Văn Kha nhưng cảm giác quen thuộc này khiến hắn thấy khiếp đảm.

Hắn sợ đánh thức Văn Kha và có lẽ là còn vì sợ những điều khác nữa.

Nhưng có lẽ vì động tác của Hàn Giang Khuyết, mà hàng lông mi của Văn Kha run lên tiếp theo là chậm rãi tỉnh giấc.

"Cậu về, về rồi à...?"

Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, Omega thầm thì lẩm bẩm một tiếng, đôi mắt anh vẫn chưa mở hoàn toàn, nhưng hai cánh tay đã rất tự nhiên từ trong chăn duỗi ra.

Hàn Giang Khuyết không lên tiếng, chỉ vùi đầu vào trong lồng ngực của Văn Kha, sau đó cứ thuận thế như vậy chui vào trong chăn Omega của mình.

"Có phải là muộn lắm rồi không? Tôi vốn định chờ cậu về." Văn Kha tung chăn lên một cái, phủ kín người Hàn Giang Khuyết, sau đó là xoa đầu Alpha, nói: "Cậu ăn tối chưa? Mệt lắm à?"

Hàn Giang Khuyết vẫn không nói gì, chỉ vươn tay ra ôm vào eo anh.

Văn Kha rất nhạy cảm, anh nhận ra tinh thần sa sút của Hàn Giang Khuyết, cho nên bèn duỗi tay ra nâng cằm của người trong lòng lên, rồi dịu dàng vuốt ve mặt mày của Alpha, rồi mới hỏi: "Sao thế này? Tâm trạng không tốt à?"

"..."

Hàn Giang Khuyết lặng im rất lâu, có rất nhiều lời đến bên miệng rồi nhưng lại không sao nói ra được, đến cuối hắn chỉ đành nói nhỏ: "Không phải."

Hắn thật sự không muốn cãi nhau với Phó Tiểu Vũ.

Trong khoảng thời gian Văn Kha chưa trở về, Phó Tiểu Vũ là người bạn ở bên hắn lâu nhất.

Dù có như thế nào, cãi nhau to với người bạn thân nhất của mình cũng là một chuyện vô cùng chán chường.

Phó Tiểu Vũ là kiểu Omega như vậy đấy, thông minh, bình tĩnh, bừng bừng dã tâm, bám chắc lấy mọi cơ hội, thành thạo nắm chặt lấy vận mệnh đời mình.

Cũng chính bởi như vậy, nên cuối cùng bọn họ mới trở thành bạn bè.

Ở một mức độ nào đó, Hàn Giang Khuyết thật ra rất rõ ràng cuộc đời này của mình, trong tiềm thức đều hướng về những con người thông minh mạnh mẽ giống như Văn Kha, dù cho tiền đề chỉ là làm bạn bè, nhưng cũng chỉ có những người tài giỏi như vậy mới có thể hấp dẫn được hắn.

Hắn cần cảm giác an toàn, hắn cần được bảo vệ.

Đó là sự bạc nhược (1) từ trong xương cốt của Hàn Giang Khuyết.

(1)= yếu đuối tinh thần.

Nhưng mà hiện tại không thể như vậy.

Hắn là Alpha của Văn Kha, là chồng, thậm chí còn có thể sắp là một người cha.

Hàn Giang Khuyết căng thẳng đến mức gần như sợ hãi.

Hắn ngừng lại một lát, chợt như muốn che giấu đi nỗi lòng mà nhẹ nhàng nói: "Tiểu Kha, tôi hơi hơi muốn làm."

Văn Kha ngẩn ra một lúc, tiếp theo đó đôi mắt thoáng hiện lên sự thẹn thùng, anh nói rất nhỏ: "Nhưng còn chưa chắc có thai hay không mà? Hay trước tiên đừng vào trong...?"

Anh vừa nói như vậy, vừa thoáng xoay người qua, thân mật kề sát vào người Hàn Giang Khuyết, bàn tay sau đó lại lặng lẽ hướng xuống phía dưới, trên khuôn mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt: "Tôi chạm vào nó nhé."

"Ừm..."

Có lẽ những đụng chạm kia quá tuyệt vời, cho nên mới khiến Hàn Giang Khuyết không nhịn được mà rên lên một tiếng trầm thấp.

"Hàn Giang Khuyết."

Hắn ngẩng đầu lên, vừa vặn được Văn Kha dịu dàng ôm lấy.

Alpha tuy rằng cao to, nhưng giống như lại rất thích hợp đề gục trong lồng ngực của Omega như vậy.

Văn Kha vuốt ve cái tai cùng mấy sợi tóc của hắn, rất chủ động mà cưỡi lên trên người Hàn Giang Khuyết, vô cùng chiều chuộng mà thì thầm gọi một lần: "Hàn Tiểu Khuyết... Bảo bối, bảo bối của tôi."

Ngón tay của Hàn Giang Khuyết giật giật, cảm nhận được như có dòng điện vừa xẹt qua trong lòng mình.

Thời điểm được Omega với vóc dáng nhỏ bé ôm vào trong lòng che chở như thế này, giống hệt như Văn Kha năm ấy để Hàn Giang Khuyết nằm dưới người mình rồi chịu đòn thay cho hắn vậy——

Trong nháy mắt đó, khoái cảm quá mạnh mẽ lại lần nữa cuốn trôi hắn.

Có lẽ Hàn Giang Khuyết chính là Alpha duy nhất trên thế giới này, bởi vì cảm giác an toàn mà lên đỉnh.

Hắn run rẩy cảm nhận nhiệt độ nóng rực khi hai người họ dính chặt vào nhau, sau đó từ từ nhắm mắt lại.

Nếu như bởi vì chuyện ngày hôm nay mà mất đi một người bạn như Phó Tiểu Vũ, quả thật là rất đau khổ.

Phó Tiểu Vũ đối với hắn mà nói, thậm chí còn quan trọng hơn gia tài kếch sù và địa vị của nhà họ Hàn.

Nhưng cho dù mắc nợ tình bạn của Phó Tiểu Vũ cũng được, những lời đã nói ra càng lạnh lùng hơn cũng thế, hắn chưa từng có chút nào do dự về quyết định của mình hôm nay.

Bởi những gì đã trải qua trong đời, khiến Hàn Giang Khuyết rõ hơn ai hết——

Trong cái cuộc đời trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ (2) kia, thứ mà một người có thể giữ chặt được trong tay mình, thực ra là rất ít rất ít.

Hàn Giang Khuyết không thông minh thế nên cũng chẳng tham lam.

Hắn chỉ cần Văn Kha.

(2)= Thành ngữ "Bóng câu qua cửa sổ", chỉ sự trôi nhanh của thời gian.

"Câu" ở đây là , tức là ngựa non. Ngựa non trẻ khoẻ và thích chạy nên chạy rất nhanh, bóng câu chính là bóng ngựa chạy lướt ngang qua cửa sổ (st)