Đội ngũ phát triển của "Love is the end" chính thức được thành lập, địa điểm làm việc được đặt tại Thế Gia, thế nên nhân viên thường trú vẫn là Văn Kha cùng Hàn Giang Khuyết.

Hứa Gia Nhạc tạm thời đang trong giai đoạn nghỉ ngơi, nên mới rảnh hơn được một tý để cùng Văn Kha tập trung sức lực chỉnh sửa lại những câu hỏi trắc nghiệm.

Mà Phó Tiểu Vũ rõ ràng là bận hơn nhiều, bởi vậy nhiều khi bọn họ phải nhân nhượng cho cậu ấy. Có lúc thậm chí đến tận đêm khuya, Phó Tiểu Vũ mới có thời gian tụ tập, họp hành bàn công việc với mọi người.

Tính tình Văn Kha vốn mềm mỏng nhẹ nhàng, cho dù phải phối hợp với sắp xếp của Phó Tiểu Vũ, nhưng anh cũng không thấy có vấn đề gì.

Lần đầu tiên nhìn thấy đống lịch trình công việc dày đặc trong ipad của cậu, Văn Kha không khỏi sợ hết cả hồn, chỉ thấy lịch ban ngày đều đã xếp kín, kỳ diệu hơn là còn được đánh dấu bằng những màu sắc khác nhau.

"Sao lại có nhiều màu như vậy?" Văn Kha không khỏi có chút tò mò.

"Màu đỏ là việc gấp cần làm ngay, màu xanh lam là những cuộc gặp gỡ đối tác, màu xanh lục là có buổi họp với đội ngũ của mình, màu vàng là buổi xã giao nhất định phải tham gia, bây giờ còn tăng thêm màu cam là thời gian dành cho Love is the end."

Phó Tiểu Vũ hết sức chuyên chú đọc bản kế hoạch Văn Kha mới điều chỉnh lại, cũng không ngẩng đầu lên mà cứ thế đáp lại câu hỏi của anh.

Văn Kha không kiềm được mà khẽ hít nhẹ một hơi.

Có lúc anh sẽ cảm thấy Phó Tiểu Vũ như một con robot được thiết kế tinh vi, dùng khả năng tỉnh táo nhất thành phương thức hoạt động mà không biết mệt mỏi.

Ngược lại Hứa Gia Nhạc ở bên cạnh đang chậm rãi thay anh nói ra suy nghĩ của mình: "Xem ra hình như là hoàn toàn không có bất kỳ thời gian rảnh rỗi giải trí nào cả."

Phó Tiểu Vũ lúc này mới ngẩng đầu lên, cậu và Hứa Gia Nhạc liếc mắt nhìn nhau một cái, tiếp sau đó là rất bình tĩnh nói: "Thời gian có hạn, đương nhiên sẽ được dùng vào chuyện quan trọng hơn."

"Đúng rồi, ở đây—— "

Phó Tiểu Vũ chẳng nói một câu phí lời, đã trực tiếp khoanh đỏ vào đoạn mình thấy có vấn đề, tiếp theo là chỉ cho Hứa Gia Nhạc: "Chỗ này vẫn còn phải sửa, rườm rà quá."

"Còn phải sửa?" Hứa Gia Nhạc ngồi thẳng người dậy, trong giọng nói mơ hồ đè nén một sự bất mãn.

"Phải sửa." Nhưng giọng điệu của Phó Tiểu Vũ vẫn chắc như đinh đóng cột.

Hứa Gia Nhạc "tạch" một tiếng, châm một điếu thuốc lên, anh ta đi đến cửa sổ rít một hơi thuốc lá, qua một khoảng thời gian rất lâu vẫn không lên tiếng.

"Tôi qua đó xem thế nào." Văn Kha nhanh chóng nói: "Đợi tôi coi tình hình, rồi sẽ bàn lại với Hứa Gia Nhạc một chút xem rốt cuộc cần phải thay đổi ra sao."

Có lẽ là vì đi học ở nước ngoài cùng nhiều năm lăn lộn trải nghiệm trong nghề, Phó Tiểu Vũ mặc dù là Omega nhưng tác phong công việc còn cứng rắn hơn cả Alpha.

Cậu tựa như đã quen dùng thái độ như thế này, dựa theo ý của mình đẩy nhanh thời gian hoàn thành công việc, nhưng Hứa Gia Nhạc từ trong xương cốt đã là một Alpha cực kỳ mâu thuẫn với kiểu Omega mạnh mẽ như vậy, huống chi việc Phó Tiểu Vũ áp đặt phải điều chỉnh những câu trắc nghiệm là xuất phát từ suy tính kinh doanh, lại lần nữa xúc phạm đến sự chuyên nghiệp của anh ta.

Cho nên mặc dù chỉ có mấy lần gặp mặt ngắn ngủi, nhưng giữa Hứa Gia Nhạc cùng Phó Tiểu Vũ đã xảy ra tranh chấp mấy lần, đều dựa vào Văn Kha ở giữa hoà giải mới nhìn như yên ổn mà qua đi.

Thế nhưng cho dù ngay cả như vậy, hiệu suất công việc và năng lực của Phó Tiểu Vũ vẫn là không thể chỉ trích.

Cùng với sự tham gia của cậu ấy, công việc của cả nhóm giống như một cỗ xe chiến đấu được rót đầy dầu, ngay cả Hứa Gia Nhạc vẫn thường lười biếng có lúc vì muốn phân cao thấp với Phó Tiểu Vũ mà trở nên cố gắng hơn so với bình thường một chút.

Văn Kha vừa nhìn những chỗ Phó Tiểu Vũ khoanh đỏ, vừa cầm điện thoại của mình đang đặt ở bên cạnh lên, muốn dựa theo phương thức làm việc của cậu ấy để điều chỉnh lịch của mình một chút, nhưng lại không cẩn thận mở ra phần ghi chú.

Anh nhìn lướt qua vài hàng, bất chợt nhận ra đó không phải điện thoại của mình mà là của Hàn Giang Khuyết.

Nhắc đến chuyện này thật ra có hơi trẻ con, Hàn Giang Khuyết sau khi ở bên anh, đã lập tức đổi chiếc iPhone 6 plus mà Văn Kha đã dùng được hai, ba năm thành mẫu mới nhất giống hệt của mình, ngay cả lớp vỏ máy điện thoại cũng mang phong cách đen huyền bí giống nhau như đúc.

Ngay cả điện thoại cũng phải dùng chung một mẫu, điều này khiến Văn Kha thậm chí còn trở nên hoài nghi, nếu như bọn họ ngay từ mười năm trước đã bắt đầu nói chuyện yêu đương, nói không chừng sẽ thành cái kiểu đằng sau vỏ điện thoại đều dán đầy những bức ảnh kỉ niệm của hai người.

Anh nở nụ cười, mới vừa muốn đặt điện thoại xuống lại chợt hoảng hốt cảm giác vừa nãy hình như mình mới nhìn thấy gì đó trong phần ghi chú của Hàn Giang Khuyết, nên không kiềm chế được mà cúi đầu xuống trượt lên trượt xuống một tý.

Trong mục ghi chú của Hàn Giang Khuyết lẫn lộn rất nhiều tên người, con số còn có cả một ít địa chỉ, phần lớn Văn Kha đều không quen biết cho nên chỉ vội vàng lướt qua. Điều này cũng là bình thường, hầu như phần ghi chú của ai mà chẳng để ghi lại những thứ lung ta lung tung ngổn ngang thế này.

Văn Kha vốn không cảm thấy có gì kỳ lạ, thế nhưng lần thứ hai khi trượt xuống liếc qua mấy cái, anh bỗng phát hiện, trong ghi chú của Hàn Giang Khuyết giống như cách mấy ngày sẽ xuất hiện những con số giống như ngày tháng.

18;

17.10;

12.6; (*)

(*)= số đã đổi ngược lại theo kiểu viết ngày tháng của Việt Nam.

Mấy con số này nằm rải rác lẫn trong đống ghi chú của hắn có vẻ không thích hợp cho lắm.

Chúng lặp đi lặp lại nhiều lần, giống như...

Giống như chủ nhân viết ra những ghi chép này, cách mấy ngày sẽ như chứng ám ảnh cưỡng chế mà ép buộc bản thân nhớ đến những con số đó, để rồi ghi lại từng số từng số một lần nữa.

Văn Kha vừa nhìn thấy mấy con số kia, trong lòng liền cảm thấy rất quen thuộc, anh chợt giật mình lúc này mới nhớ đến——

Ngày 17 tháng 10.

Là sinh nhật của anh.

Nhưng còn hai chuỗi số còn lại, anh lại không hiểu đó là gì.

...

Sau khi Phó Tiểu Vũ đi khỏi, Văn Kha mới đi đến bên ban công, đứng sóng vai cùng Hứa Gia Nhạc vẫn đang hút thuốc và giữ khuôn mặt khó chịu như cũ.

"Mẹ nó." Hứa Gia Nhạc thầm mắng một tiếng.

Anh ta nhìn xuống phía dưới tòa nhà, khẽ nhả ra một làn khói thuốc rồi lại không nhịn được mà cười lên, lắc đầu một cái mới nói tiếp: "Vì chuyện như vậy mà tức giận, đúng là vô lý mà. Nhưng mà mỗi lần xung đột với cậu ta, trong lòng tôi lại không nhịn được muốn nổi nóng—— cậu nói xem, tại sao lại có thể loại Omega như vậy nhỉ?"

Văn Kha nghiêm túc hỏi: "Thể loại nào?"

"..." Hứa Gia Nhạc suy nghĩ một lát rồi trả lời rất dè dặt: "Nếu để tôi nói thật ấy thì lại nghe có vẻ hơi phiến diện, thậm chí quan điểm còn có vẻ không chính xác nhưng quả thật là tôi nghĩ như vậy đấy—— cậu hiểu mà?"

Văn Kha nháy mắt một cái, vẫn nở nụ cười như trước: "Là thể loại nào cơ? Là kiểu có thể ganh đua hơn kém với Alpha trong cùng một lĩnh vực, một tấc cũng không chịu nhường sao? Thật ra đâu phải Omega nào cũng giống nhau, có người như Cận Sở thì đương nhiên cũng sẽ có người như Phó Tiểu Vũ thôi."

"Ok fine." Hứa Gia Nhạc bất đắc dĩ thở dài, lại giống như người Tây nhún vai một cái: "Tôi biết rồi, cậu không đồng ý với cái nhìn của tôi. Nhưng đúng là tôi có cái nhìn phiến diện, chính là không thích kiểu Omega như thế này đấy."

Văn Kha khẽ cười một cái, không nói tiếp gì nữa.

Con người khi nhận biết thế giới này, dường như có rất nhiều rất nhiều hạn chế.

Có vài người là bởi tầm nhìn và học thức, giống như những người chưa từng được học hành sẽ không hiểu khoa học kỹ thuật tân tiến nhất là như thế nào; lại có vài người là bởi giai cấp và địa vị, giống như những kẻ con ông cháu cha sẽ không hiểu được cách tính toán khôn khéo khi trong tay chỉ có một đồng nhưng lại phải chi tiêu thành ba phần vậy.

Chỉ có một số ít người hiếm hoi, mới có thể vượt qua được trải nghiệm từ chính cuộc đời mình để hiểu được và yêu mến người khác.

Ở phương diện này, Văn Kha trước sau đều cảm thấy Hứa Gia Nhạc đã làm rất tốt.

Hứa Gia Nhạc có xuất thân ưu tú, nhưng lại hết lòng thương yêu che chở Cận Sở đến cực điểm, huống chi cái người mà có thể nghĩ đến việc nghiên cứu tuyến tình cảm của hai giới AO đến trình độ này thì bản thân đã là kiểu Alpha có quan niệm bao dung mở lòng nhất đối với thế giới này rồi.

Nhưng mà cho dù có như vậy, Hứa Gia Nhạc cũng vẫn có hạn chế của mình——

Anh ta thông minh như vậy, thông minh đến mức thậm chí có thể nhanh chóng nhìn ra sự phiến diện của bản thân, nhưng lại rất kiên trì với sự phiến diện đó.

Là bạn bè, có lẽ cách thông minh nhất là cái gì cũng không nói.

Hứa Gia Nhạc cũng không tiếp tục nữa, anh ta dường như lại đang nhớ về những ký ức xa xôi, nhìn vào màn đêm yên tĩnh trong thoáng chốc rồi dụi điếu thuốc vào lan can dập tắt, sau đó mới ném vào thùng rác.

"Đúng rồi Văn Kha," Đang mải nghĩ ngợi, Hứa Gia Nhạc bỗng nhiên lại lên tiếng: "Kỳ phát tình của cậu có phải là sắp đến rồi không, tôi thấy cậu vẫn chưa để Hàn Giang Khuyết đánh dấu mình, là định thế luôn hay sao?"

Văn Kha lặng im trong phút chốc.

Có lẽ bởi Hứa Gia Nhạc nhắc tới chuyện này, trong đầu anh mới chợt nghĩ đến một chuyện——

18 cũng là một ngày.

18 hàng tháng là đến kỳ phát tình của anh.

Đó có lẽ chính là nguyên nhân sau mười năm gặp lại, Hàn Giang Khuyết vẫn có thể nhớ như in kỳ phát tình của anh đến vậy.

Đây vốn là một chuyện vô cùng khiến người khác cảm động mà.

Nhưng giây phút ấy, Văn Kha lại theo bản năng mà cảm nhận thấy nỗi đau đớn mãnh liệt dâng lên từ tận đáy lòng.

Chỉ là vào lúc đó, có lẽ là bởi mạch cảm xúc chảy quá nhanh, hoặc có lẽ là bởi cuộc sống của anh quá rối ren, có nỗi khó khăn trong sự nghiệp lại còn có thể đang mang thai cho nên anh không thể suy nghĩ tỉ mỉ được.

Thế nên vào lúc này đây, Văn Kha không thể hiểu được thứ cảm xúc trong lòng mình.

Anh đứng ở nơi này, không kiềm được mà nghĩ đến thất thần trong thoáng chốc ——

Thật ra người bình thường sẽ không như vậy.

Cách ghi nhớ sự việc thế này quá quái lạ.

Đó chỉ là mấy ngày tháng đơn giản, người có trí nhớ kém đến thế nào, nhớ thêm vài lần hẳn cũng sẽ có thể nằm lòng được.

Mà cho dù có thực sự không nhớ được đi chăng nữa, vậy thì cần viết một lần là đủ rồi, đó là điện thoại chứ có phải là cuốn sổ như ngày xưa sẽ bị ném đi mất đâu, chỉ cần muốn nhìn lại thì bất cứ lúc nào cũng có thể kéo lên phần đầu của mục ghi chú.

Nhưng Hàn Giang Khuyết lại không như vậy, cái cách hắn ghi nhớ những con số đó là thế này:

18;

17.10;

12.6;

Từ XX1378245672

Phòng số 8 Doãn Lan Hiên

18;

17.10;

12.6;

Công việc ngân hàng 4488992

Liên lạc Johnson

18;

17.10;

12.6;

Mấy con số ngày tháng ấy, tựa như một chuỗi ác mộng sẽ không kết thúc.

Cho đến khi cuộc sống của hắn tiếp tục tiến về phía trước, Hàn Giang Khuyết vẫn cách mấy ngày là lại phải mở ghi chép ra, ghi lại những con số ấy thêm một lần nữa, đó là chấp niệm mạnh mẽ không cách nào quên được gần như bệnh thần kinh vậy.

Khi Hàn Giang Khuyết một lần lại một lần ghi lại những con số ngày tháng ấy, hắn đã mang theo tâm trạng gì đây?