Đã rất lâu rồi Trác Viễn không nhìn thấy Văn Kha, nhưng không biết là vì sao khoảng thời gian này gã lại thường xuyên nhớ đến người kia.

Nhớ đến nụ cười nhã nhặn của anh, còn có cách ăn nói mềm mỏng lại điềm tĩnh lúc nói chuyện của anh nữa.

Sau khi ở bên Tưởng Nam Phi, quãng thời gian ngọt ngào ngắn ngủi nhanh chóng kết thúc, gã dần trở nên rất hay mệt mỏi, có lúc nghe thấy cái giọng đột nhiên tăng cao đến chói tai của Omega kia, sẽ không kiềm chế nổi muốn gào ngược trở lại.

Cái cảm giác phiền phức này khiến gã chán ghét, Trác Viễn không thích bản thân để mất thể diện như vậy đâu.

Lúc ở cùng Văn Kha, gã từ trước đến nay đều sẽ không thế này, Văn Kha không sắc sảo cũng rất ít khi chỉ trích gã, thế nên Trác Viễn mới có thể giữ được hình tượng một người chồng dịu nhàng như thế.

Chỉ là Văn Kha nhạt nhẽo.

Nhạt... như thể chưa từng yêu gã cũng chưa từng ghét gã vậy.

...

Dù Omega mặc quần áo mùa đông trên người, nhưng cái bụng kia vẫn hiện lên rất rõ.

Rõ đến mức gần như chói mắt.

Văn Kha có thai rồi.

Điều này đương nhiên không thể nghi ngờ.

Nhưng làm sao Văn Kha có thể mang thai được?

Trác Viễn quả thật khó mà tin nổi chuyện này, trong đầu gã đều tràn ngập câu hỏi làm sao có thể.

Văn Kha cùng gã bên nhau mười năm.

Hơn ba nghìn ngày, hơn một trăm lần phát tình cùng vô số lần đánh dấu.

Nhưng cho dù là vậy, Văn Kha vẫn một mực không thể mang thai được.

Trác Viễn đã từng vì chuyện đó mà âm thầm chán ghét Omega này, vì anh khiến gã phải gánh chịu áp lực của gia tộc, khiến gã kết hôn nhiều năm như vậy rồi mà không thể có nổi một mụn con.

Thế nhưng, hiện tại bọn họ mới ly hôn còn chưa được nửa năm...

Vậy mà bụng Văn Kha đã lớn như thế kia rồi.

Lẽ nào vừa rời khỏi gã đã mang bầu luôn sao?

Vừa nghĩ đến khả năng này, khuôn mặt Trác Viễn bỗng nhiên vặn vẹo một giây, giống như bị người thụi một đấm vào mặt.

Gã không nhịn được hít một hơi thật sâu, qua rất lâu mới đứng lên, ánh mắt từ trên bụng Văn Kha chậm rãi chuyển đến trên mặt anh.

Cũng vào lúc này, Trác Viễn mới chợt nhận ra rằng, Văn Kha cùng dáng vẻ trong ký ức của mình hoàn toàn khác.

Làn da của Omega trắng nõn trơn mịn, sạch sẽ giống như được dội qua dòng suối mát trong.

Vóc người Văn Kha xác thực không cao, tuy rằng đang có thai nhưng cũng không mang đến cảm giác tiều tuỵ vụng về, ngoại trừ có mỗi cái bụng là nhô lên ra thì tay chân vẫn nhỏ nhắn như trước, hơn nữa còn bởi cái cổ nhỏ dài bẩm sinh, khiến cho tinh thần của anh trông lại càng vô cùng kiên cường.

Văn Kha mặc trên người áo phao lông vũ màu đen khoẻ khoắn, trên cổ lại quàng một chiếc khăn len cashmere màu nâu mềm mại, hoa văn li ti trên chiếc khăn đó hệt như những lốm đốm trên thân mình của hươu cao cổ, cả người nhìn qua trông càng trẻ trung và tinh thần phấn chấn hẳn lên, hoàn toàn không giống với một Văn Kha bình thường vô vị như trong ký ức của gã.

Có lẽ bởi vì trong phòng hơi nóng cho nên sắc mặt của Omega rất hồng hào, gò má người kia hơi hơi có thịt một chút so với trước đây, đột nhiên lại đẹp hơn ngoài dự đoán rất nhiều, hàng lông mi vừa dài vừa đậm mang đến cảm giác lông xù, tôn lên đôi đồng tử nhạt màu vừa sáng vừa có thần, mang đến sự quyến rũ theo kiểu bản năng động vật.

Trác Viễn giật mình, trong khoảng thời gian ngắn gã có chút không rõ được mình rốt cuộc là đang nghĩ gì, toàn bộ bộ logic của bản thân đều loạn cả lên rồi.

Văn Kha không thể đẹp đến như vậy được, trong ký ức của gã người kia không phải là như thế.

Là do đang có thai sao?

Bởi vì đang có thai nên mới trở nên đặc biệt như vậy đúng không.

Tất cả đều là tại chuyện mang thai chết tiệt kia.

"Văn Kha..."

Trác Viễn lên tiếng chào bằng chất giọng khàn khàn, ngay sau đó cũng nhận ra là chuyện này không được ổn thoả lắm.

Bởi Tưởng Nam Phi ngồi đối diện với gã cũng lập tức quay đầu qua, vì thế cậu ta đã nhìn thấy Văn Kha đang đứng ở cách đó không xa, cũng nhìn thấy luôn cái bụng đã nhô lên của anh.

Omega không kiềm chế được hít vào một hơi, đôi mắt hẹp dài bỗng nhiên lườm Trác Viễn một cái, ý nghĩa trong đó không cần nói ra tự nhiên cũng biết được, mà ngay cả như thế, cả người cậu ta vẫn có thể lập tức trở nên mềm nhũn rồi tựa sát vào người gã, trên mặt xuất hiện nụ cười ngọt ngào, hỏi rất nhẹ nhàng: "Anh Trác, đây là vợ cũ của anh nhỉ? Sao lại trùng hợp thế?"

Cậu ta đương nhiên biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi, cho nên câu nói này rõ ràng đang có ý chèn ép đối phương.

Hành động này là cậu ta làm theo bản năng thôi, dù sao Văn Kha cũng là người cũ của Trác Viễn, chính cậu ta đã cướp gã khỏi tay người kia, dù Tưởng Nam Phi mới là Omega có cấp bậc cao hơn.

Trong trận chiến này, lẽ ra Tưởng Nam Phi mới là người hoàn toàn giành được thắng lợi, nhưng lúc này chuyện đối phương mang thai thực sự đã khiến cậu ta có chút cảm giác không yên tâm, vì vậy nhất định phải ra tay trước.

Thế nhưng điều khiến Tưởng Nam Phi giật mình, chính là Văn Kha không có quá nhiều phản ứng.

"Đúng là trùng hợp thật."

Giọng điệu của Omega đang mang thai thật lạnh nhạt, ánh mắt của anh cũng lạnh lùng xẹt qua mặt Tưởng Nam Phi giống như ngay cả một chút dừng lại cũng không có, giống như...

Giống như trong mắt người kia hoàn toàn không có cậu ta vậy.

Văn Kha vừa không tức giận, cũng không bị khiêu khích, chỉ nói chuyện giống như kiểu đang bàn luận về thời tiết mà thôi.

Sự coi thường này khiến Tưởng Cảm Phi cảm thấy có một sự khó chịu trước nay chưa từng thấy.

"Văn Kha, cậu..."

Trác Viên khẽ lắp bắp một chút, gã lập tức tiến lên một bước, đặt câu hỏi trong nỗi hoang mang: "Cậu cũng đến khám thai sao? Cậu đã mang thai lúc nào vậy? Sao đột nhiên cậu có thể mang thai được? Đứa bé... đứa bé này là của ai?"

Những câu hỏi liên tiếp hiển nhiên là rất thất thố.

Văn Kha cũng lập tức lui về phía sau, ánh mắt anh bắt đầu trở nên đề phòng, còn thẳng thắn hỏi ngược lại: "Liên quan gì đến anh?"

Trác Viễn nhất thời nghẹn lời, trong giây phút đột nhiên khoảng cách được kéo gần lại kia, gã bất chợt ngửi được tin tức tố mùi cỏ xanh tươi mát trên người Văn Kha.

Kỳ lạ là, trước đây gã đều cảm thấy cái mùi đó nhạt đến mức ngoại trừ kỳ phát tình ra thì hầu như không tồn tại, ngược lại hương bơ thơm nồng của Tưởng Nam Phi lại giữ mùi rất lâu.

Nhưng mà trong nháy mắt đó, mùi tin tức tố của Văn Kha lần đầu tiên khiến gã cảm thầy nồng nặc.

Trác Viễn không nói gì, Tưởng Nam Phi lại vẫn cứ vì chuyện bị ăn bánh bơ sẽ gây bất lợi cho bản thân mà canh cánh trong lòng, cậu ta bỗng nhiên còn làm bộ thân thiết, hỏi han:

"Văn Kha, anh đến khám thai có một mình thôi à? Bụng lớn như vậy rồi, bây giờ chắc là đang trong giai đoạn vất vả lắm nhỉ."

Cậu ta vừa hỏi, vừa âm thầm đánh giá quần áo Văn Kha mặc trên người.

Tưởng Nam Phi tự nhận mình có đôi mắt nhạy bén, chỉ cần liếc qua trên dưới vài giây là có thể đánh giá được giá trị quần áo toàn thân đối phương, lúc trông thấy trên cổ tay Văn Kha không đeo chiếc đồng hồ đắt tiền nào, trên người cũng không có món đồ nào là hàng hiệu cao cấp, cậu ta bèn điềm nhiên như không duỗi cánh tay phải của mình ra, chiếc đồng hồ Rolex trên cổ tay Tưởng Nam Phi dưới ánh đèn quả thực sáng loáng.

Nhưng nửa câu sau của cậu ta ngược lại cũng không sai, Văn Kha đứng một lúc thì cũng thấy eo mình hơi mỏi nên lúc này cũng không tự chủ được mà đưa tay ra đỡ lấy đằng sau mình.

"Ai nói em ấy đến đây một mình?"

Một giọng nói trầm thấp bất thình lình truyền đến từ sau lưng Văn Kha.

Anh mới vừa quay đầu, đã cảm thấy cơ thể mình được một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy.

Alpha cao 1m92, tin tức tố mùi wishky càng lúc càng nồng đậm, vừa xuất hiện đã chiếm giữ trung tâm tuyệt đối.

Tố chất thân thể của người này cũng cực kỳ tốt, cho dù là trời đông lạnh giá cũng không cần phải mặc áo phao.

Bên ngoài chỉ khoác một chiếc áo măng tô dạ đen tuyền, vạt áo mở phanh đầy phòng khoáng, để lộ ra lớp áo sơ mi lụa ở bên trong, phác hoạ đường nét cơ bắp đẹp đẽ rõ ràng.

Tưởng Nam Phi ngẩn người ra một chút, không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Hàn Giang Khuyết.

Cậu ta đương nhiên là còn nhớ người này.

"Tiểu Kha, trà sữa của em đây, tôi đã chọn mức ít đường rồi đó."

Sau khi Hàn Giang Khuyết nói ra câu kia, cũng không để ý gì đến Tưởng Nam Phi nữa, hắn quay đầu lại nhìn Văn Kha rồi khẽ nói.

Alpha cũng không đưa thẳng trà sữa cho anh, mà là cẩn thận nâng cốc giấy trên tay mình đến bên miệng Văn Kha, dặn dò: "Cốc giấy nóng lắm, để tôi cầm cho em."

Văn Kha ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Hàn Giang Khuyết, cảm giác căng thẳng đề phòng kia cũng lập tức không còn nữa.

Anh dùng ngón tay chạm nhẹ một cái vào cốc giấy kia, quả nhiên còn rất nóng, không khỏi nói nhỏ: "Nóng thật đấy, hay cậu cứ đặt lên bàn trước đã."

"Không sao đâu." Hàn Giang Khuyết khẽ mỉm cười: "Em uống chậm thôi nhé!"

Văn Kha cũng không khước từ nữa, anh lấy tay mình bọc tay Hàn Giang Khuyết lại, sau đó là ghé cái miệng đến gần, nhâm nhi từng ngụm từng ngụm nhỏ, dáng vẻ rướn cổ lên của anh thế này hệt như một chú hươu con đang dè dặt uống nước trong tự nhiên hoang dại.

"Uống ngon không em?" Hàn Giang Khuyết khẽ hỏi: "Người xếp hàng dài lắm, vì ai cũng gọi trà sữa cả."

"Ngon lắm!" Văn Kha lại uống thêm hai ngụm rồi mới nói: "Tôi thấy chắc cũng sắp gọi đến tên chúng ta rồi, hay là chúng ta đến hành lang phía trước phòng hội chẩn chờ đi."

Anh không muốn tồn tại trong cùng một không gian với Trác Viễn một chút nào.

Không muốn nói chuyện với Trác Viễn, cũng không muốn nhìn thấy gã, không thể nói rõ được là hận hay là chán ghét, chỉ rất đơn giản cảm thấy người này chướng mắt mà thôi.

"... Được rồi." Hàn Giang Khuyết ngừng lại một chút, đến cuối cùng vẫn là chạm vào khuôn mặt anh rồi khẽ đồng ý.

Lúc nhìn thấy Trác Viễn, trong lòng hắn đương nhiên cũng dâng lên nỗi oán hận mạnh mẽ, nghĩ đến gã này đã đi cùng người mới mà lại còn ở trước mặt Văn Kha nói nọ nói kia, đã đủ để khiến hắn gần như phải cố hết sức mới kiềm chế được bản thân không nên ra tay.

Bởi hiện tại còn chưa đến lúc, cũng không thể làm gì trước mặt Văn Kha, hắn không thể trẻ con như mười năm trước được.

"Khoan đã!"

Thế nhưng Trác Viễn bỗng nhiên lại cất cao giọng, ánh mắt thâm sâu nhìn về phía Hàn Giang Khuyết, hỏi rằng:

"Hàn Giang Khuyết, cậu ấy mang thai con của mày sao?"

Trước khi Alpha này xuất hiện, tâm trạng của hắn phần lớn là hỗn loạn cùng khiếp sợ, thậm chí còn rất đáng thẹn mang theo một chút suy nghĩ, muốn cùng Văn Kha nói đôi câu về những cảm xúc kỳ lạ của bản thân.

Nhưng khi Hàn Giang Khuyết vừa xuất hiện, toàn bộ những suy nghĩ đang loạn cào cào trong đầu hắn đều vụt trở thành nỗi hận cùng cảm giác không cam lòng.

Nhìn thấy Hàn Giang Khuyết thương yêu Văn Kha, nỗi hận của gã lại sâu sắc thêm, nhìn thấy Văn Kha dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Hàn Giang Khuyết, sự thù hận của gã lại thêm nồng đậm. Trác Viễn không thể kiềm chế được bản thân mình.

Hàn Giang Khuyết quay người lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trác Viễn: "Đúng vậy, đó là con của tao."

Hắn dừng một chút, bỗng nhiên hỏi ngược lại: "Trác Viễn, mày rất ngạc nhiên phải không?"

Alpha cấp S không chờ Trác Viễn trả lời, vẫn tiếp tục nói: "Mày không phải vẫn luôn trách Văn Kha có tuyến thể cấp thấp đó sao, cho nên mới không mang thai con của mày được?

Nhưng thật ra Văn Kha rất tốt, chỗ nào cũng tốt cả, sau khi hai bọn tao ở bên nhau đã lập tức có con đó thôi, mọi chuyện đều rất thuận lợi, tuyến thể của em ấy còn tăng lên đến cấp D.

Trác Viễn, tao thấy mày có thể thử nghĩ lại xem, bản thân mày có khi mới chính là người cần phải đi kiểm tra sức khoẻ đấy, để xem vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu? Tại sao lại cùng với Omega của mình không có cách nào thụ thai được? Cũng không có cách nào thăng cấp được?"

Hàn Giang Khuyết nói tới chỗ này, khóe miệng bỗng nhiên rất khinh bỉ mà nhếch lên một chút, sau đó bèn kéo tay Văn Kha muốn quay người rời đi.

Gân xanh trên huyệt thái dương của Trác Viễn chợt giật một cái, gã đột nhiên đẩy Tưởng Nam Phi đang ở trong lòng mình ra, nhanh chân đuổi theo chặn ở trước mặt Hàn Giang Khuyết, lao nhanh đến tóm chặt cổ áo của hắn, vẻ mặt gã vô cùng dữ tợn: "Hàn Giang Khuyết, con mie nó mày có ý gì?"

Văn Kha bị giật mình, nhất thời quên mất mình là một Omega đang mang thai, theo bản năng muốn đứng trước Hàn Giang Khuyết để bảo vệ cho hắn, nhưng lập tức đã được Alpha ôm lấy rồi đẩy ra sau một chút.

"Mày không biết là tao có ý gì chắc?"

Cổ áo Hàn Giang Khuyết bị nhấc lên, nhưng hắn cũng không để ý chút nào, Alpha cúi đầu xuống nhìn vào Trác Viễn, đôi mắt của bọn họ nhìn thẳng lẫn nhau, khoảng cách gần đến mức nghẹt thở.

Hắn bỗng nhiên lại nở nụ cười rất lạnh, nói: "Vậy để tao lặp lại lần nữa."

"Trác Viễn, mày là một thằng vứt đi."

Tốc độ nói của Hàn Giang Khuyết rất chậm, từng chữ đều sắc như dao cạo: "Không có con được là do chính mày vô dụng, chẳng liên quan gì đến người khác cả. Nhưng tao nói mày là thằng vứt đi, cũng không phải bởi vì chuyện con cái thôi đâu."

Hàn Giang Khuyết gằn từng chữ nói:

"Bản chất của mày là cái thằng nhu nhược bất tài, nhưng như thế còn chưa đến mức đáng xấu hổ, mày biết bản thân là hạng người gì cho nên mới bị Văn Kha hấp dẫn.

Thế nhưng điều đáng xấu hổ nhất của mày chính là, từ trước đến này đều tự xem thường bản thân mình, cho dù đã cướp được người tốt đẹp nhất trên thế giới này nhưng vẫn tự ti đến mức ở bên em ấy mà vẫn cảm thấy thật ra bản thân mình không xứng—— Vậy nên thà rằng tổn thương em ấy, giày vò đả kích em ấy, để biến Văn Kha trở thành một kẻ đau khổ như mày."

"Trác Viễn, mày hoàn toàn không có năng lực yêu ai cả, mày là kẻ vứt đi ích kỷ đến cực độ. Mày luôn tham lam cướp đoạt đi ánh sáng trong cuộc sống của người khác, sau khi có được trong tay lại tuỳ ý giẫm đạp. Mà xưa nay mày cũng chưa từng nghĩ đến, một tia sáng ấy, có thể, có thể chính là tia sáng duy nhất trong đời một người khác——"

Hàn Giang Khuyết nói đến đoạn sau này, giọng nói cũng dần dần khàn đi.

Trong đôi mắt đen kịt của hắn rốt cuộc cũng nổi lên nỗi hận thù mãnh liệt, nhưng trong nỗi hận kia lại hoà lẫn niềm bi ai lớn lao.

Văn Kha không biết tại sao hốc mũi mình bỗng nhiên vô cùng chua xót, thậm chí còn chẳng màng để ý đến sắc mặt của Trác Viễn, anh vội nắm chặt lấy tay Hàn Giang Khuyết, nháy mắt đó, trong lòng anh chỉ muốn không bao giờ phải buông tay Alpha của mình ra nữa, cứ như vậy nắm chặt lấy tay Hàn Giang Khuyết cả đời này.

"Bỏ tay ra."

Hàn Giang Khuyết mất khống chế chỉ là chuyện trong thoáng chốc, sắc mặt hắn lập tức cũng trở nên lạnh lùng, hắn nhìn thẳng vào Trác Viễn, tin tức tố trên người Alpha cấp S mạnh mẽ chèn ép đối phương:

"Trác Viễn, mày còn bám vào tao thế này nữa thì tao nhất định sẽ ra tay đấy. Hàn Giang Khuyết tao nói được làm được."

Trác Viễn thoáng giật mình, mồ hôi lạnh sau lưng cũng không kiềm được mà đổ ra vài giọt.

Ký ức bị Hàn Giang Khuyết đánh thời cấp Ba lại hiện lên, sau khi gã khống chế được biểu cảm vặn vẹo trên khuôn mặt mình bèn lập tức buông tay ra lùi lại vài bước.

Có một thoáng, trong miệng hắn có rất nhiều lời muốn mắng ra ngoài, nhưng một chữ cũng không nói ra được.

Trong đầu gã, toàn là những câu nói kia của Hàn Giang Khuyết đang quay mòng mòng.

"Mày từ trước đến này đều tự xem thường bản thân mình, cho dù đã cướp được người tốt đẹp nhất trên thế giới này nhưng vẫn tự ti đến mức ở bên em ấy nhưng vẫn cảm thấy thật ra là bản thân mình không xứng—— Vậy nên thà rằng tổn thương em ấy, giày vò đả kích em ấy, để biến Văn Kha trở thành một kẻ đau khổ như mày."

Trác Viễn kinh ngạc sợ hãi.

Gã thế mà lại cảm thấy những lời Hàn Giang Khuyết nói... mơ hồ đánh trúng vào một nơi nào đó trong lòng mình.

Thời điểm ở bên Văn Kha, trong lòng gã luôn luôn hiện lên cảm giác đê hèn đó, là nỗi đau khổ không thể nói ra với bất cứ ai.

Như là kẻ trộm vì động lòng nhất thời mà trộm đi báu vật trong nhà bạn, cho dù báu vậy kia có tinh tế đẹp đẽ đắt giá đến đâu, gã cũng không dám công khai đeo ở trên người.

Trác Viễn từ đấy lâm vào nỗi lo sợ không yên, thậm chí thỉnh thoảng còn hy vọng rằng...

Nếu như báu vật kia chưa bao giờ tồn tại thì tốt rồi.

Nếu như báu vật kia không tồn tại, như vậy gã từ trước tới nay cũng không còn là một kẻ trộm nữa.

Chính vào lúc Trác Viễn còn đang ngơ ngơ ngác ngác đứng yên tại chỗ, Văn Kha và Hàn Giang Khuyết đã đi đến cuối hành lang, hai người đứng dựa vào vách tường kề sát vào nhau nói chuyện thân mật.

Alpha cao to cúi người xuống, đầy yêu thương giúp Omega cởi khăn quàng cổ ra sau đó lại quàng lên cổ mình.

Hai người bọn họ như là ở chốn không người, giống như là trời sinh một cặp ở bên nhau chính là cả thế giới, giống như là...

Thời cấp Ba ấy.

Có một thoáng chốc, Trác Viễn cảm thấy bản thân gần như đã thấy hối hận.

Nhưng ngay sau đó, gã bỗng nhiên lại chú ý đến cái gáy của Văn Kha...

Omega này thế mà còn chưa bị Hàn Giang Khuyết đánh dấu.

Nói cách khác——

Văn Kha còn có thể bị đánh dấu.

Trác Viễn cảm thấy sống lưng mình cũng run rẩy cả lên, giống như có một con rắn độc lạnh như băng đang trườn dọc theo sống lưng gã vậy.

Đó là khi trong lòng gã, lại một lần nữa dâng lên cảm giác xấu xa.