Đây vẫn là lần đầu tiên, Văn Kha cùng Hàn Giang Khuyết được thỏa thích gần gũi kể từ khi anh mang thai đến nay, lúc hôn nhau, hơi thở gấp gáp nóng rực như muốn đốt cháy cơ thể của cả hai người.

Văn Kha lúc bắt đầu rất gấp gáp, nhưng khi khuy áo mới mở được một nửa lại thấy hơi xấu hổ bèn rũ mắt xuống.

Hóa ra là tại cái bụng thật sự đã lớn lên rất nhiều rồi, còn bởi vì thai đôi nên so với các Omega mang thai cùng thời gian khác lại càng to hơn nhiều.

Từng ngày từng ngày trôi qua, có lúc Văn Kha rất chậm chạp cảm giác được sự thay đổi của cơ thể mình, thế nhưng ngay tại giây phút bỗng nhiên cúi đầu xuống thế này, nhìn thấy cái bụng của mình không biết từ bao giờ đã cong vút lên như vậy, chính bản thân anh cũng giật cả mình ngay sau đó là chợt cảm thấy ngượng ngùng.

"Em làm sao vậy?"

"Bụng... có hơi rõ rồi này." Văn Kha lúng ta lúng túng lên tiếng.

"Ừm." Tiếng Hàn Giang Khuyết nho nhỏ đáp lại.

Hắn duỗi hai tay ra, bắt đầu từ khuy áo thấp nhất của Văn Kha, chậm rãi cởi ra từng chiếc, từng chiếc một, cho đến khi gặp gỡ chiếc khuy áo ở chính giữa nơi ngón tay Văn Kha đang dừng lại.

Khuôn mặt của Văn Kha khẽ ửng hồng.

Anh âm thầm dùng ngón tay trỏ của mình móc lấy ngón tay của Hàn Giang Khuyết, không chịu buông ra.

Hai người đều đã đổ đầy mồ hôi, những giọt mồ hôi ẩm ướt thánh thót từ đầu ngón tay chảy xuống, ngón tay của hai người vẫn quấn quýt với nhau để rồi sau đó——

Đồng thời cởi ra chiếc khuy áo mất tự nhiên cuối cùng kia.

"Có phải to lắm rồi không?"

Ngón tay Văn Kha che đi cái rốn trên chiếc bụng tròn căng của mình, vẫn cứ thấy hơi căng thẳng nên mở lời hỏi.

"Ừm."

Hàn Giang Khuyết cũng vẫn đáp lại một tiếng như trước.

Hắn chăm chú nhìn vào bụng dưới của Văn Kha, bởi vì quá say sưa cho nên đối với câu hỏi của anh có hơi mất tập trung.

Khuôn mặt của Omega đổ đầy mồ hôi, dưới ánh trăng tựa như có thể nhìn thấy đám lông tơ mềm mại khỏe khoắn trên da thịt đó——

Văn Kha lông xù.

Ngay cả dục vọng cũng thế, giống như bị cào nhẹ một cái... trên khuôn mặt dường như nổi lên hai quả đào mật chín hồng.

Omega đang mang thai cái bụng trắng nõn chắc nịch như bụng cá, cứ ưỡn ra ở đó đáng yêu và ngốc nghếch như vậy đấy.

Hàn Giang Khuyết chống người dậy, một tay ôm chặt lấy Văn Kha, hai người đồng thời chui vào trong chăn, bên trong chiếc chăn này toàn bộ là lông vịt, dày dặn nhưng cũng rất nhẹ tựa như con sóng nhẹ nhàng.

Hàn Giang Khuyết đặt nghiêng người Omega sang rồi ôm lấy, sau đó là vội vàng ngậm vào vành tai mỏng mang của anh, ngậm vào bờ bai mảnh khảnh của anh, như là muốn nuốt trọn Omega thậm chí ngay cả lọn tóc cũng tham lam ngậm lấy không thể bỏ sót.

Thật quyến rũ, thân thể đang mang trong mình mầm sống này.

Vừa như giống cái dịu dàng cùng ôn hòa, lại không có cách nào che giấu được khao khát ẩm ướt, tựa như thủy triều dâng lên có thể ngửi thấy được trong đó vị mặn của biển khơi.

Hắn muốn cùng Văn Kha đầm mình vào biển sâu.

...

...

...

"Hàn Giang Khuyết, cậu đang nghĩ gì vậy?"

Toàn thân Văn Kha đều là mồ hôi, anh nằm nhoài người ra đang hưởng thụ đãi ngộ trước khi mang thai chưa từng có——

Được náu mình trong lòng Hàn Giang Khuyết, mà không phải bị cái tên cao to này dựa vào trên bả vai mình.

Giọng nói của anh vẫn mang theo vài tiếng thở dốc, hỏi một cách không đầu không đuôi. Sau khi được thỏa mãn hình như lại càng thêm tham lam, anh muốn cùng Hàn Giang Khuyết cứ mãi chuyện trò thế này, vừa nói còn vừa đụng chạm vào nhau.

"Tôi đang nghĩ..."

Hàn Giang Khuyết dùng bàn tay của mình dịu dàng vuốt ve cái rốn của Văn Kha, đầu tiên là ngừng lại một chút sau đó mới đưa ra câu trả lời của mình: "Tôi đang nghĩ rằng, em bé của chúng ta sẽ là Alpha hay là Omega. Hai đứa nó ở trong bụng em lâu như vậy rồi, nhưng lại không nhìn thấy được, thật ra ngẫm lại cũng có hơi sốt ruột, muốn biết hai đứa nó trông như thế nào, có đáng yêu không... Không biết rằng hai đứa nó sẽ di truyền được đặc điểm nào của chúng ta không."

Hàn Giang Khuyết vừa nói, vừa rất nghiêm túc sa vào những suy nghĩ, hắn tựa như quên mất tiệt chính mình mấy tháng trước còn tức giận không muốn để mấy đứa con được thừa hưởng vẻ ngoài này của mình.

"Không vội được đâu, nhưng mà tôi biết chắc hai đứa nhất định sẽ rất đáng yêu."

Văn Kha chống người dậy, tiến đến ghé vào bên tai Alpha, thì thầm: "Nhưng mà ba Hàn này, cậu ban nãy chẳng phải đã nghiêm túc chào hỏi qua hai đứa rồi sao?"

"Hả?" Hàn Giang Khuyết ngơ ngác một lúc mãi mới hiểu được Omega muốn nói cái gì, lập tức không nhịn được mà hít vào một ngụm khí lạnh: "Văn Kha, em..."

Hắn cố gắng nuốt nửa câu sau vào bụng, chỉ có vành tai ửng đỏ đã để lộ nỗi lòng mà thôi, qua được một lát mới nói không rõ ràng lắm rằng: "Em đừng có nói lung tung."

Văn Kha không kiềm chế được cười trộm một cái.

Hàn Giang Khuyết buồn bực, cúi đầu xuống cắn mạnh vào gò má của anh——

Xấu xa thật đấy, Tiểu Kha.

Hắn muốn nói như vậy lắm, nhưng lại cảm thấy một Alpha mà nói ra câu thế kia thì thật không còn mặt mũi nào nữa cho nên đành chỉ biết cắn người.

Trước đây Hàn Giang Khuyết cũng không phải bị bó chân bó tay như thế này đâu, chỉ tại Văn Kha đã gọi hắn là "ba Hàn" thế là Alpha tự giác có trách nhiệm của một người ba, muốn ở trước mặt con cái phải chín chắn điềm tĩnh một chút, dù cho mấy đứa nhóc kia vẫn đang nằm trong bụng Văn Kha ngu ngơ chẳng biết gì.

Nhưng mà Văn Kha hơn hắn hai tuổi kia, lại hoàn toàn không có chút tự giác nào của người làm ba, lại còn đùa với mấy đứa con kiểu này nữa.

Xấu xa thật đấy, Tiểu Kha.

Hàn Giang Khuyết giận tới mức lại đến gần rồi cắn thêm một miếng.

"A... Ư!"

Văn Kha bị cắn còn kêu lên một tiếng mềm nhũn, sau đó anh quay đầu qua chủ động vòng tay qua cổ Hàn Giang Khuyết, cùng Alpha hôn nhau cuồng nhiệt.

Trước đây Omega giống như bị trói buộc trong một chiếc hộp, chỉ có khi ở bên Hàn Giang Khuyết, anh mới nhảy ra ngoài chiếc hộp đó rồi bắt đầu tự do nhảy nhót trong cánh đồng bao la kia.

Anh trở nên ồn ào hơn da mặt cũng dày hơn, nhưng chính bởi Omega tin tưởng sâu sắc rằng dù bản thân có như vậy, Hàn Giang Khuyết vẫn cứ yêu mình thành ra lại càng trở nên hoang dã hơn.

Khi mỗi ngày đều nghĩ rằng mình là một Omega hạng thấp, anh vẫn luôn bị xếp vào cấp E;

Nhưng sau khi tin tưởng rằng bản thân cũng có sức hấp dẫn riêng, Văn Kha đã quên bẵng đi mất việc phân chia cấp bậc thì bản thân lại nghênh đón chuyện đột ngột thăng cấp.

Hàn Giang Khuyết cho anh sức mạnh còn to lớn hơn cả tin tức tố.

"Hàn Tiểu Khuyết, sau này... Cậu định làm gì? Đợi sau khi tôi sinh xong, chắc là cậu cũng có chuyện muốn làm, đúng không?"

Văn Kha vuốt ve hai má của Alpha, khẽ thầm thì hỏi han trong màn đêm tối tăm. Khi anh chạm vào khuôn mặt của Hàn Giang Khuyết, thường là không nhịn được muốn sờ vào vết sẹo kia.

"Ừm..."

Hàn Giang Khuyết lại nghĩ ngợi thêm một lúc, rồi mới nghiêm túc trả lời: "Làm một người ba."

Văn Kha nhìn vào đôi mắt đen nhánh thuần khiết của Alpha trẻ tuổi, trong nháy mắt đó lòng anh chợt dâng lên cảm giác hạnh phúc.

Nhưng sâu thẳm trong niềm hạnh phúc đó, lại thoáng thấy có chút chua xót không rõ vì sao.

Trong mắt những Alpha, ba chỉ là phụ thôi, mà ngay cả chỉ là phụ như thế, nhưng để kiếm được một người có thể làm hết phận sự của mình cũng rất hiếm hoi, phần lớn các Alpha đều vắng mặt vào quá trình nuôi dạy con cái trong một khoảng thời gian dài.

Vắng mặt nhưng lại rất hợp lý.

Omega ngay từ khi sinh ra đã không thể không gánh vác nhiệm vụ sinh sản, đồng thời cũng gánh luôn lấy trách nhiệm nuôi nấng đời kế tiếp như là lẽ đương nhiên.

Chỉ có Hàn Giang Khuyết mới coi "làm một người ba" trở thành sự nghiệp của bản thân, thậm chí còn nghiêm túc nói ra giống như đây là sứ mệnh vậy.

"Tôi cũng thế, cũng muốn là một người ba thật tốt." Văn Kha nói: "Thế nhưng tôi còn muốn hoàn thiện Love is the end, đây chính là chuyện mà tôi muốn làm. Ba Hàn này, còn cậu thì sao, có chuyện nào cậu thật sự rất muốn làm không?"

"Quyền anh." Đôi mắt Hàn Giang Khuyết bỗng nhiên sáng lên một cái, nhưng rồi lại lập tức trở nên lặng lẽ, mãi một lát sau mới tiếp tục:

"Nhưng mà sau này chắc tôi không thi đấu được nữa rồi."

"Tại sao vậy?"

"... Trong nhà không cho phép, họ cảm thấy như thế là mất thể diện cũng không phải là công ăn việc làm đàng hoàng, không cho tôi thi đấu nữa, thế nên trước đây nếu muốn tham gia giải nào tôi đều phải dùng tên giả."

Giây phút hiếm thấy Hàn Giang Khuyết lại chịu nhắc đến gia đình của mình, nhưng có lẽ hắn cũng rất nhanh đã nhận ra là không nên nhiều lời, thế nên bèn lập tức bổ sung: "Hơn nữa có em và các con rồi thì lại càng không nên đấu nữa, với cả qua mấy năm nữa đúng là cũng không đánh đấm gì nổi nữa rồi."

Alpha nói đến đoạn sau, ánh mắt lại ánh lên chút cô đơn.

"Bảo bối," Văn Kha thử nâng người mình dậy, chốc chốc lại vuốt ve hàng xương mày anh tuấn của hắn, bĩnh tĩnh nói: "Trong nhà cậu không cho, nhưng tôi đồng ý."

"Đợi đến khi tôi sinh xong rồi, cậu muốn thi đấu thì cứ làm thôi, chỉ cần phải chú ý an toàn đừng để bị thương thì tôi đều ủng hộ." Văn Kha nói tiếp:

"Qua mấy năm không thi đấu được nữa, trong tay chúng ta có tiền rồi cũng có thể tổ chức thi đấu, hoặc là đầu tư mở một trung tâm đào tạo Quyền anh để cậu làm huấn luyện viên, tóm lại chỉ cần Hàn Giang Khuyết cậu thấy có hứng thú thì những việc có thể làm cũng không thiếu đâu. Chuyện chúng ta muốn làm, tôi tin rằng đến một ngày đều có thể thực hiện được."

Giọng nói của Omega vẫn luôn nhẹ nhàng đều đều.

Nhưng âm cuối lại cao vút lanh lảnh, không có chút nào dao động, đó là ngữ điệu của một người rất quyết đoán.

Hàn Giang Khuyết ngẩng đầu lên ngẩn ngơ nhìn vào Văn Kha, qua một lát, hắn nở nụ cười rất dịu dàng rồi khẽ đáp lại: "Được."

Alpha tiến lại gần, lại giống như trước đây, ép đầu mình vùi vào trong hõm vai của anh.

Văn Kha đang dần dần từng chút một, trở lại thành con người trước đây.

Từ một Omega thường hay rụt rè lúc hai người họ mới gặp lại, Văn Kha đã từ từ trở thành một người đàn ông bất cứ lúc nào cũng có thể bình tĩnh quyết đoán đưa ra lựa chọn của bản thân.

Văn Kha bẩm sinh là kiểu người thích nắm giữ tương lai của mình, nhưng Hàn Giang Khuyết lại không giống vậy, hắn tựa như một chú sói lưu lạc chạy lung tung giữa đất trời rộng lớn.

Trên thế giới này, chỉ có Văn Kha mới là người có thể chỉ đường dẫn lối cho hắn.

Hay nói cách khác, Hàn Giang Khuyết từ đầu đến cuối đều đang chạy về phía có anh.

...

...