Buổi họp báo khởi động máy tiến hành phi thường thuận lợi, đây coi như là một dấu hiệu tốt, tâm tình của mọi người mọi người cũng không tệ, hơn nữa dự toán đầy đủ, đoàn phim bao cả một phòng ăn lớn. Ngay từ đầu, các diễn viên xem như khắc chế, nhưng sau vài chén rượu, những người nhìn quen vàng son trong giới diễn nghệ cũng chậm rãi thả lỏng, uống rượu ca hát chơi tù tì, đỗ xúc xắc.
Tống Mạn và Ngụy Hạc Ca nổi tiếng lại gần gũi nên bên cạnh nhanh chóng tụ tập một đám người, một đám thanh niên như quần ma loạn vũ, bình rượu nghiêng ngã khắp nơi. Sùng Hoa và biên kịch, giám chế, các diễn viên chính ngồi một bàn, cô là đạo diễn, không ai dám chuốc rượu, nhưng cho dù là mỗi người đều lòng mang kính ý mà kính một ly, cũng đủ cho cô uống rồi. Cũng may tửu lượng không tệ, kính bao nhiêu cô cũng đều không uống say, chỉ là uống rượu nhiều, trong dạ dày cũng thực khó chịu.
Tống Mạn chạy khắp chỗ, hoàn toàn bất đồng với vẻ văn tĩnh hôm thử vai, cô ôm bình rượu đến chỗ Sùng Hoa, Sùng Hoa đang cùng Lương Thanh ngồi trên sô pha, đang nói chuyện phương thức xử lý điểm nhấn giữa phim, nhìn thấy tay cô cầm bình rượu liền mỉm cười khoát tay.
"Đạo diễn, uống một ly a." Tống Mạn cũng không nổi giận, cô ngây thơ khả ái nhăn mũi một cái: "Tôi mới vừa đỗ xúc xắc thua bọn họ, bọn họ muốn tôi đến mời cô một ly, cô hãy giúp tôi lần này đi." Cô vừa nói, thân thể vừa tránh ra một chút, phía sau một bàn tửu quỷ quả nhiên ánh mắt mê ly nhìn chằm chằm bên này, nhìn thấy Sùng Hoa các nàng nhìn qua, giống như phát điên không ngừng hò hét, xem ra uống không nổi nữa rồi.
"Đạo diễn —." Tống Mạn kéo dài âm cuối, còn kém bám tay áo lay động Sùng Hoa.
Sùng Hoa phiền nhất là bị người ta dính lấy, nhưng biểu hiện ra cũng tương đối ôn hòa, nâng ly chạm vào bình rượu trong tay Tống Mạn: "Chỉ một ly."
Tống Mạn có cầm ly rượu đến, nhìn thấy Sùng Hoa chạm bình rượu của mình, nên thẳng thắn nâng miệng bình uống một hớp lớn. Trước khi rời đi, cô giương mắt đối diện Sùng Hoa, rượu nhất thời tỉnh phân nửa. Đôi mắt này, cũng không nghiêm khắc, cũng không trách cứ, lại sâu thẳm không nói ra được.
Tống Mạn trở lại trong đám người, bên kia lại là một trận ồn ào, Sùng Hoa thần sắc không thay đổi quay đầu tiếp tục đề tài vừa rồi cùng Lương Thanh, tin tưởng lập tức sẽ có người cũng muốn đến kính rượu cô, không ngờ đều bị Tống Mạn cản lại.
Đến sau nửa đêm, người buồn ngủ càng buồn ngủ, người hưng phấn càng hưng phấn, hoàn toàn không có xu thế muồn tàn cuộc. Sùng Hoa cũng có cảm giác say, đến toilet sửa sang dáng vẻ của mình một chút.
Ngọn đèn trong phòng càng làm bầu không khí điên cuồng, trong phòng rửa tay sáng sủa như ban ngày, khiến thần kinh tản mạn lập tức tỉnh táo lại.
Sùng Hoa đối diện cái gương nhìn dung nhan của chính mình, cửa phòng rửa tay bị đẩy ra, một người vọt vào, xiêu vẹo chạy vào, Sùng Hoa nhíu mày, hướng bên cạnh nhảy một cái lại chưa kịp tách ra, nên bị đụng phải.
Là Tống Mạn.
"Ngô..." Tống Mạn bắt lấy cánh tay Sùng Hoa, hai mắt mê ly ngẩng đầu, thấy là cô, ánh mắt khẽ chuyển, đôi môi ướt át hé mở, cả người đều hiện ra một loại khí chất mị nhân: "Đạo diễn Sùng ..."
Gọi một tiếng cũng gọi không xong, sắc mặt cô đột nhiên thay đổi, đẩy Sùng Hoa ra, gục xuống bồn rửa tay bên cạnh mà nôn mửa.
Sùng Hoa liếc nhìn tay áo có chút nhăn lại, mi tâm lập tức nhíu chặt hơn cả quần áo, chỉ là trong nháy mắt liền giản ra, không nhiều nhìn Tống Mạn, tự mình đi ra ngoài.
Một đường cũng không thấy nhân viên, lại đi mấy bước, đúng lúc gặp phải Hứa Ý đi về phía bên này. Hai má cô hơi phiếm hồng, từ đôi mắt thanh tĩnh của cô có thể thấy được cô cũng không uống bao nhiêu.
Sùng Hoa bước nhanh hơn, Hứa Ý thấy cô tựa hồ có lời muốn nói nên cũng bước đến.
"Tống Mạn ở trong toilet, uống nhiều rồi, đoàn phim đã đặt phòng trên lâu, cô dẫn cô ấy đi nghỉ ngơi đi." Sùng Hoa một câu nói rõ sự tình.
Hứa Ý chưa kịp bất an bởi buổi sáng bản thân mang đến phiền toái cho buổi họp báo, nghe Sùng Hoa nói như vậy, cô lập tức gật đầu: "Giao cho tôi là được, đạo diễn Sùng yên tâm."
Sùng Hoa mang theo lòng biết ơn mà nở nụ cười: "Hứa Ý, làm phiền cô."
Tống Mạn thật sự nôn mửa, trong dạ dày đều là các loại hỗn hợp dung dịch rượu, trước đó lại không ăn gì, cô hiện tại cả người đều khó chịu, hung hăng nôn ra một hồi, rốt cuộc dễ chịu hơn, cô ngẩng đầu một cái liền thấy trong gương bản thân sắc mặt tái nhợt, loại tái nhợt này tăng thêm vài phần nhu nhược, khiến người vừa nhìn sẽ nhịn không được sinh ý muốn bảo hộ. Cô xem một hồi cảm thấy không đúng chỗ nào, nháy mắt, nhìn kỹ lại, phát hiện Sùng Hoa vốn nên ở phía sau đưa khăn giấy an ủi một tiếng lại không thấy đâu!
Cư nhiên, cứ như vậy, bỏ đi, diễn viên nôn sắp chết, âm thầm, bỏ đi. Đây là một đạo diễn kỳ lạ cỡ nào...
Trên khuôn mặt tái nhợt của Tống Mạn khiếp sợ như bị sét đánh, thì ra, đạo diễn Sùng cư nhiên không có nhân tình như vậy? Không đợi cô suy nghĩ nhiều, Hứa Ý liền vội vã bước vào.
Trong tay cô cầm khăn ướt và nước, bước chân rất nhanh, Tống Mạn thấy khăn giấy trong tay cô, cảm giác buồn nôn lại kéo đến, gục xuống bồn rửa tay nôn tiếp, quả thực vô cùng thê thảm.
Hứa Ý bị động tác của cô hù dọa, cung phản xạ hơi dài mà ngây người chốc lát, mới hoảng hốt bước lên phía trước đỡ cô, giúp cô vỗ lưng, để cô dễ chịu hơn một chút.
Vốn là không ăn thứ gì nên nôn ra tất cả đều là chất lỏng màu vàng, nếu còn nôn nữa, cũng chỉ còn mật, Tống Mạn che miệng lại, thống khổ thở dốc, khăn tay sạch đưa tới trước mặt cô, cô phản xạ có điều kiện mà tiếp nhận, sau đó lại có một bàn tay trắng nõn đưa đến một chai nước, nắp chai đã mở.
Đây chính là thứ Tống Mạn cần, cô nhận lấy, súc miệng trước rồi uống một ngụm, dịch thể thanh lương trợt xuống thực quản, rốt cuộc cảm giác khá hơn. Cô nhìn Hứa Ý, mỉm cười nói: "Cám ơn cô."
Hứa Ý lịch sự mỉm cười, không mất thời cơ nói rõ nguyên nhân cô có mặt ở đây: "Tôi mới vừa gặp đạo diễn Sùng, cô ấy bảo tôi đến, đoàn phim đã thuê phòng ở trên lầu, cô nên đi nghỉ trước đi."
Tống Mạn nỗ lực tiêu hóa những lời cô nói, lấy được thông tin then chốt cô muốn biết.
Hứa Ý nói xong, nhìn thấy sắc mặt cô rất khó coi, ngày mai lại phải khai máy, nếu còn kéo dài phỏng chừng sẽ không chống đỡ nổi nên nói: "Tôi đi cùng cô."
Tống Mạn nổi tiếng hơn cô rất nhiều, hai người vốn dĩ cũng chỉ là sơ giao, chỉ biết có một người như thế mà thôi, Hứa Ý cũng không thích bị người khác nói mình ôm đùi, xuất phát từ quan tâm nên đề nghị như vậy, ngữ khí lại chẳng phải thân thiện, nói xong, cô cảm thấy có lẽ Tống Mạn sẽ cự tuyệt, dù sao cô ấy có thể vượt lên đông đảo ngôi sao, trở thành một trong bốn tiểu hoa đán, khẳng định không phải tùy ý dễ tiếp xúc như vẻ ngoài, ai biết —
"Được, làm phiền cô."
Sau khi gặp Hứa Ý, Sùng Hoa cũng không trở lại phòng tiệc. Uống rượu, nhất định là không có cách nào lái xe, nên cô cũng lên lầu, đi vào một gian phòng đã đặt trước, khỏa cửa, một loại khí tức xa lạ đặc hữu của khách sạn đập vào mặt.
Mệt mỏi quá, khóe mắt cô rũ xuống, liếc nhìn thời gian, đã tiếp cận mười hai giờ. Ngày mai túi mắt lại muốn nặng thêm, cô cam chịu mà nghĩ vậy.
Điện thoại rung lên, cô lấy ra xem, là tin nhắn của Thôi Trinh: "Buổi họp báo hôm nay biểu hiện rất tuyệt."
Trinh tỷ khen cô!
Sùng Hoa mặt mày cong cong cười rộ lên, mệt mỏi trong nháy mắt bị quét sạch, cô đặt túi xách lên bàn, ngồi xếp bằng trên ghế, trả lời tin nhắn: "Mệt mỏi quá, buổi tối uống thật nhiều rượu, dạ dày khó chịu."
Viết xong, cô suy nghĩ một chút lại xóa bỏ, biên soạn một lần nữa: "Thật sao ^_^. Trễ như vậy rồi, mau ngủ đi."
Sau khi viết xong, yên lặng đọc lại một lần, xác nhận không có vấn đề mới gửi đi.
Thôi Trinh nhanh chóng trả lời lại: "Ngoan ngoãn, tôi sẽ đến kiểm tra. Ngủ ngon."
Sẽ đến kiểm tra, thật tốt quá. Sùng Hoa mang theo tiếu ý đọc tin nhắn rất nhiều lần.
Đại bộ phận cảnh quay của Tù Đồ đều là ở một trang viên có nồng đậm hơi thở của Victoria, Sùng Hoa tìm được một trang viên vô cùng phù hợp những gì tiểu thuyết miêu tả ở vùng ngoại thành, trải qua thương lượng điều chỉnh của cô và Lương Thanh, đã chọn nó là nơi quay chụp chủ yếu.
Bây giờ là cuối mùa xuân, sắc điệu ấm áp của mùa hè đã hiển hiện, lá cây xanh biếc, phương thảo thấp thoáng đường nhỏ, hồ nước ôn nhu sóng gợn, trên mặt hồ có một chiếc thuyền nhỏ tinh xảo, kiến trúc của trang viên tràn ngập kiểu dáng Âu Tây, đi vào cổng vòm đá trắng, có thể thấy căn nhà lớn hơi lộ ra hơi thở năm tháng, phía sau là rừng cây.
Lần đầu tiên Lương Thanh đến đây, anh ta phi thường kinh hỉ, quá phù hợp với trang viên trong tư tưởng của anh ta.
Mọi người trong đoàn phim đến nơi này, trang viên yên tĩnh lập tức bắt đầu ồn ào náo nhiệt.
Một giờ thời gian chuẩn bị, ánh sáng sẵn sàn, máy quay sẵn sàn, đạo cụ trang phục đều sẵn sàn, cảnh đầu khởi động máy nhất định phải thông qua!
Nội dung cảnh đầu tiên tương đối phù hợp với khung cảnh, chính là Hồ Dật do Ngụy Hạc Ca thủ vai, và Uyển Diễm do Hứa Ý thủ vai, nhóm bốn người ngày đầu tiên đến trang viên, bốn người bọn họ, được chủ nhân của trang viên chân thành hoan nghênh, điểm khiêu chiến nhất trong cảnh này là ánh mắt phức tạp của Uyển Diễm, nhất định phải diễn xuất được dao động và oán hận đè nén trong nội tâm cô lúc đó.
Vụ án giết người kéo bốn người vào vực sâu, ở cảnh quay thứ nhất đã có dự triệu trước, cạm bẫy của vận mệnh đã mai phục từ lâu.
Các bộ phận chuẩn bị sắp xếp. Các diễn viên cũng vào vị trí của mình.
"!"
Sùng Hoa ngồi sau ống kính máy quay, chăm chú nhìn màn hình.