Cứ như vậy, Hạ Niệm Văn ở lại nhà Mộc Chỉ, ngày trôi qua thật sự bình đạm, giữa hai người tựa hồ có thêm thứ gì đó, đều không có ai chọc thủng, chỉ là công việc của Mộc Chỉ ở trong trường học cũng không cần trực ban, có thời gian rảnh ở hôn khánh công ty.


Trời thu tháng 8 thật ngắn ngủi, thời tiết bắt đầu giống đường parapol lên xuống phập phồng. Huân y thảo ở Nam Thành đã sớm không còn bóng dáng, thời tiết tháng mười một lại phi thường quỷ dị, lúc nóng có thể mặc áo ngắn tay, nhưng đảo mắt lại hơi lạnh bức người. Mùa đông ở Nam Thành đặc biệt gian nan, trong nhà không có máy sưởi, chỉ có điều hoà, ẩm ướt rét lạnh làm người ta phát run, chỉ là một mình Hạ Niệm Văn lại thích không khí se lạnh như thế, chỉ vì trong dạng thời tiết này, một ly trà sữa, một ly nước ấm là có thể làm người ta ấm áp hồi lâu.


Như lần này, trong tay bưng trà sữa Mộc Chỉ pha cho, trong lòng tất nhiên thập phần vui sướng, cái gọi là năm tháng tĩnh hảo, hiện thế an ổn có phải chính là cảnh tượng như vậy hay không?


Chỉ là cuộc điện thoại mà Mộc Chỉ nhận gần nhất lại đánh vỡ sự bình hoà đó, tựa hồ con người sẽ luôn phải trải qua giai đoạn này, trên đường đời sẽ luôn có lúc nhận được vài cú điện thoại như thế, tin dữ đột ngột tới phá vỡ cuộc sống an bình. Tỷ như bạn cùng phòng ngủ thời đại học đột nhiên gặp tai nạn xe qua đời, hay như một người thân ở phương xa trong một lần cắt thịt bất cẩn tay bị kẹp vào máy cắt thịt.


Khi Hạ Niệm Văn còn đi học đã từng hỏi Mộc Chỉ, nàng hỏi rốt cục con người sống trên đời có ý nghĩa gì? Khi đó Mộc Chỉ chỉ trầm mặc ngắn ngủi, nói với nàng, rất nhiều thời điểm, cuộc sống cũng không có quá nhiều ý nghĩa, nhưng cũng rất có ý tứ, bởi vì không biết, cho nên thú vị. Tựa như cuộc điện thoại vào buổi tối ngày mùng ba tháng mười một đó, Mộc Chỉ ở đầu này nghe điện thoại, sắc mặt đã trắng bệch, chỉ nghe cô nói: "Phiền dì chăm sóc mẹ con một chút, vâng, con sẽ lập tức mua vé máy bay trở về."


Cúp máy, cô thần sắc nghiêm trọng nói, mẹ tôi đã xảy ra chuyện.


Hạ Niệm Văn cảm thấy lạnh người: "Để em lập tức đi đặt vé máy bay cho chị, không có gì đáng ngại chứ? Để em đi cùng chị nhé?"


"Tình hình cụ thể tôi không biết, chỉ nghe nói đường trơn, trượt chân ngã, hiện tại không tự mình đứng lên được, hẳn là không có gì đáng ngại, nhưng bên cạnh bà ấy không có ai chăm sóc, tôi phải tự mình về một chuyến, em không cần đi, em còn công việc mà?"


"Chị đừng quá lo lắng, để em nhờ mẹ em đến nhìn xem mẹ chị thế nào trước. Để em cùng đi với chị đi, nhiều người thêm người chăm sóc." Hạ Niệm Văn đặt tay lên vai cô, ôn nhu an ủi.


"Thế em lại xin phép nghỉ đi vậy."


Hạ Niệm Văn xin Dương Vân An nghỉ, khẩu khí Dương Vân An không tốt lắm, nhưng hiện tại Hạ Niệm Văn cũng không để tâm được nhiều vậy, hai người đến tối lấy vé máy bay quay về Thành Đô, lại thuê một chiếc xe lái trở về Tuỳ Châu. Khi đến Tuỳ Châu đã hơn mười một giờ đêm, Mộc Chỉ có chút hoảng, không biết mẹ mình rốt cục thế nào, vừa xuống xe liền chạy vội về nhà.


Đó là lần đầu tiên Hạ Niệm Văn đến nhà Mộc Chỉ, vào cửa có một tiểu viện, chính giữa sân có một cây hoè gai với cái gốc thật lớn, phòng ở thoạt nhìn cũ kỹ, nhưng thực sạch sẽ. Đẩy cửa sổ, là mẹ của Mộc Chỉ nằm trên sô pha, bên cạnh là người hàng xóm đã đỡ bà đến bệnh viện, còn có cả mẹ Hạ Niệm Văn là Lâm Tâm Văn.


"Mẹ......" Vừa vào cửa, Mộc Chỉ khẩn trương buông túi, khẩn trương ngồi xổm xuống trước sô pha.


"Mẹ đã nói không có việc gì mà, đã trễ thế này còn gấp trở về, lại chậm trễ công việc của con." Sắc mặt của Trầm Bạch có chút suy yếu, nói.


Mộc Chỉ cảm ơn hàng xóm, lúc này mới nhìn rõ bên cạnh còn có một bác gái trung niên nhỏ gầy, nghĩ hẳn là mẹ của Hạ Niệm Văn, không biết thế nào, cô có chút mất tự nhiên: "Đây hẳn là dì Lâm phải không ạ, ngại quá, mỗi mình mẹ con ở đây, làm phiền dì chăm sóc bà ấy."


"Không sao cả." Tiếng phổ thông cũng không tiêu chuẩn, có chút giọng mềm mỏng của Giang Nam.


Dì Trương hàng xóm lơ đãng kéo Mộc Chỉ ra ngoài cửa: "Vừa rồi lúc đưa mẹ con đi bệnh viện, dọc đường bà ấy vẫn ôm ngực, nơi ngã thì thật không sao cả, dì thấy bác sĩ có vẻ muốn nói lại thôi liền thừa dịp mẹ con không ở hỏi bác sĩ xem sao. Tiểu Chỉ à, điều kiện chữa bệnh ở thị trấn nhỏ không tốt lắm, con có thời gian vẫn nên đưa mẹ con nên tỉnh thành để kiểm tra thân thể đi."


"Cảm ơn dì, dì Trương." Mộc Chỉ lấy một ít tiền trong túi ra đưa cho bà: "Bác sĩ có nói cụ thể là có vấn đề gì không?"


"Sợ là bị ung thư gan."


Bên tai Mộc Chỉ như "ong" một tiếng, cảm giác như trời đất quay cuồng, mọi biểu tình đều tạm dừng trong nháy mắt, sắc mặt cô trắng bệch, lại không muốn người khác nhìn ra. Chân cô như nhũn ra, thân mình đứng thẳng không vững, dì Trương vội vàng đỡ cô, bàn tay khô gầy nhè nhẹ vỗ mu bàn tay Mộc Chỉ: "Không sao, con trước tiên đừng hoảng, con cũng biết bệnh viện huyện ở thị trấn nhỏ chúng ta thường xuyên chẩn đoán sai lầm mà, nói không chừng lần này cũng vậy, trước tiên cứ dẫn mẹ con đi kiểm tra, chẩn đoán cho chính xác rồi mới biết được."


Sau đó dì Trương còn nói lời an ủi gì đó, Mộc Chỉ đều không nghe rõ, đầu óc mơ hồ. Cô cố nhẫn nhịn, cười cười với hàng xóm: "Con biết rồi, dì Trương."


Một mình cô ngồi dưới tàng cây hoè gai, ghế đá trong đình ở thời điểm mới chớm thu đặc biệt lạnh lẽo. Cô ngồi dưới tàng cây, thầm mong bệnh viện huyện chẩn đoán lầm thì tốt. Cô có chút tâm hoảng ý loạn, nhìn Tuỳ Châu đã vào đêm, lòng ngổn ngang trăm mối. Rốt cuộc vẫn là mình không thể làm tròn chữ hiếu, hiện tại chỉ có thể chờ chân bà tốt hơn một chút rồi đưa đến Nam Thành, có thể ở bên cạnh chăm sóc dù sao vẫn tốt hơn.


Cô đơn giản thu thập cảm xúc, trở lại phòng trong, Lâm Tâm Văn kéo tay Hạ Niệm Văn, nhỏm người dậy nói lời từ biệt. Bộ dáng Hạ Niệm Văn có chút không tình nguyện, chỉ là tay Lâm Tâm Văn giữ tay nàng đặc biệt chặt, Hạ Niệm Văn muốn dằng ra, lại không giãy được.


"Dì à, dì nghỉ sớm đi, ngày mai con lại đến thăm dì." Hạ Niệm Văn chào tạm biệt Trầm Bạch rồi, liếc nhìn Mộc Chỉ một cái, bộ dáng như muốn nói lại thôi: "Em về trước, đừng lo lắng quá."


Trên đường từ nhà Mộc Chỉ trở về, Lâm Tâm Văn vẫn giữ chặt tay nàng, xương bàn tay lồi ra thậm chí đâm tay Hạ Niệm Văn có chút đau. Lâm Tâm Văn đêm nay có chút kỳ lạ, Hạ Niệm Văn cuối cùng không tình nguyện rút tay bà ra: "Mẹ, làm sao vậy?"


"Không thế nào cả." Lâm Tâm Văn nghiêng mặt nhìn nàng, hàng mi đôi mắt nàng quen thuộc như vậy, giống đến thế.


Tuỳ Châu tháng mười một đã se lạnh, trời mưa tí tách, dì Trầm Bạch chính là bởi đi trên một con ngõ nhỏ, đường trơn trượt mới ngã sấp xuống. Sau khi trời mưa Tuỳ Châu đặc biệt lạnh, Lâm Tâm Văn chỉ mặc một kiện áo sơ mi rộng thùng thình, làm thân mình vốn nhỏ gầy lại càng gầy guộc mảnh dẻ, tựa hồ dưới lớp sơ mi trắng kia chỉ còn lại một bộ xương.


Hạ Niệm Văn đi sau, đột nhiên chóp mũi cay cay, gấp gáp tiến lên vài bước, nhẹ nhàng kéo tay Lâm Tâm Văn: "Mẹ, sao mẹ không mặc nhiều một chút?" Nàng có chút đau lòng.


"Không sao, mẹ không lạnh." Nhưng tay bà rõ ràng lạnh lẽo.


Lâm Tâm Văn đột nhiên dừng lại, nghiêng người, chất vấn: "Cô gái kia có quan hệ gì với con?"


Hạ Niệm Văn thầm giật mình, không biết có phải Lâm Tâm Văn phát hiện điều gì bất thường không, theo bản năng nói dối: "Chị ấy, là một người bạn của con, một người chị con quen."


"Giáo viên ngày trước giờ lại thành bạn?" Ngữ điệu của Lâm Tâm Văn hơi bị đề cao một chút. Mưa càng rơi nặng hạt, nhưng bà không hề có ý muốn chạy nhanh về nhà.


Hạ Niệm Văn cả kinh, nàng hồ đồ tới mức nào chứ, tuy trước kia lúc đi học mình không gây chuyện gì, nhưng mỗi một học kỳ họp phụ huynh hai lần, chẳng lẽ nàng cho rằng Lâm Tâm Văn mù chắc? Cho dù khi đó Mộc Chỉ buộc tóc đuôi ngựa, toát lên vẻ thanh xuân, đến bây giờ thì tóc quăn dài đến eo, chỉ là mặt mày nhuốm thêm phần khí tức thành thục, nhưng Lâm Tâm Văn chỉ liếc mắt một cái cũng nhận ra Mộc Chỉ chính là giáo viên ngữ văn đứng trên bục nhỏ nhẹ nói về tình hình của học sinh hồi ba năm trung học của nàng.


Hạ Niệm Văn nhất thời đỏ mặt, không biết vì sợ hãi hay vì gì, chỉ hơi giãy khỏi tay Lâm Tâm Văn, miễn cưỡng cười vui nói: "Mẹ, trí nhớ của mẹ tốt thật đấy, trước kia Mộc Chỉ đã dạy con, hiện tại ở Thành Nam, chúng con cũng coi như đồng hương." Nàng câu được câu không nói, Lâm Tâm Văn lại vẫn trầm mặc.


Thật lâu sau, bà mới chậm rãi mở miệng: "Niệm Văn, từ nhỏ con đã không biết nói dối, một khi nói dối sẽ đỏ mặt, tay sẽ bất giác nắm góc áo." Lâm Tâm Văn đưa tay nói: "Xem ra con ở Bách thị quốc tế đã hơn một năm, thật sự không để tâm nhiều nhỉ, cấp trên của con chẳng lẽ không dạy con, có những lúc càng nói nhiều càng sai nhiều sao?"


Đêm đó tiết trời rất lạnh, lời Lâm Tâm Văn nói càng lạnh lẽo hơn. Hạ Niệm Văn không thể tin được nhìn người mẹ có phần xa lạ trước mắt. Tối nay bà hoàn toàn không nhiệt tình như xưa, cũng như sự quan tâm che chở nên có của một người mẹ dành cho con gái. Từ nhỏ Lâm Tâm Văn vẫn luôn đối xử tốt với Hạ Niệm Văn, cực kỳ tốt, nhiều lúc thậm chí đến mức cưng chiều, chỉ là lúc Niệm Văn còn nhỏ, từ bé đến lớn cũng chưa từng đòi hỏi thứ gì quá mức, có điều rất nhiều lúc mẹ nàng hay ngẩn người, lúc ngẩn người lại thích nhìn nàng.


Nhiều lúc Niệm Văn ở bên cạnh bà, nhẹ nhàng hỏi bà: "Mẹ, mẹ nghĩ gì thế?"


Lâm Tâm Văn sẽ vuốt ve tóc nàng, lại không nói gì.


Hạ Niệm Văn vẫn cho rằng bà là đang nhớ tới người cha đã rời đi vào một buổi sáng sớm của mình, tuy rằng đối với người cha ruột đó, Lâm Tâm Văn chưa bao giờ nhắc tới, khi nàng đủ khả năng nhận thức bà cũng chỉ nói khi nàng sắp sinh thì ông ấy bỏ đi, từ đó về sau cũng chưa trở về. Khi bà nói những lời đó không có biểu tình gì nhiều, cũng không có oán giận. Niệm Văn thấy bà không muốn nhắc lại, cũng chưa bao giờ hỏi nhiều, chỉ là Lâm Tâm Văn đêm nay lại làm cho nàng cảm thấy xa lạ.


Nàng thật lâu không nói lời nào, không biết nên làm thế nào mới tốt. Cho tới giờ Hạ Niệm Văn vẫn luôn là một người yếu đuối, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện "công khai", gia đình truyền thống, nàng chưa bao giờ nghĩ tới một chuyện như vậy sẽ tạo thành trời sụp đất nứt thế nào. Nàng nhớ tới năm ấy lúc Hạ Niệm Sanh 18 tuổi ở trước mặt mọi người trong gia tộc nói ra những lời đó, kinh thiên động địa đến thế. Nàng nhớ tới ánh mắt khinh thường cùng phỉ nhỏ của các mợ các dì, lại duy nhất quên không lén nhìn xem mẹ mình có biểu tình gì. Khi đó nàng làm sao nghĩ tới có một ngày sẽ gặp lại Mộc Chỉ, có một ngày sẽ bước lên con đường giống Hạ Niệm Sanh.


"Con thích Mộc Chỉ, là kiểu thích giữa tình nhân." Nàng nghẹn một hơi, bàn tay siết chặt thành nắm đấm run nhè nhẹ. Mưa rơi càng nặng hạt, chậm rãi làm tầm mắt mơ hồ. Nàng không biết nên giải thích thế nào, lời nói dối của mình như một màn xiếc đã sớm bị mẹ nàng liếc một cái nói toạc ra. Nàng không muốn tìm cớ hay lý do gì, thế cho nên rất nhiều năm về sau, nàng cũng không biết tối hôm đó rốt cục mình lấy từ đâu ra dũng khí, thế nhưng lại không hề sợ hãi nói ra những lời như vậy.


Toàn thế giới đều tĩnh lặng, chỉ có tiếng mưa rơi tí tách, nàng và Lâm Tâm Văn cách nhau một thước. Mưa bắt đầu bắn lên ống quần, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, thân mình khẽ run rẩy.


Bà không đánh nàng, cũng không mắng nàng, chỉ sâu kín thở dài, nói: "Thật sự là nghiệt duyên mà, về nhà thôi."


Hết chương 46