Ấy là một sáng cuối năm, Takemichi ngái ngủ không ngừng dụi mặt vào ngực của tên nằm cạnh mình. Izana dường như đã tỉnh giấc từ lâu, thế nhưng hắn cứ giữ nguyên tư thế như vậy để ngắm nhìn con gấu nhỏ đang say giấc này. Bàn tay ở bên trong lớp áo ngủ của Takemichi không ngừng vuốt ve cái eo gầy. Izana thấy người kia cựa quậy thì khựng lại một chút, cúi xuống thì thầm vào tai cậu đầy dịu dàng:

"Dậy thôi nào Michi, cái đám ồn ào kia sắp đến đây rồi đó."

Taikemichi rúc càng sâu hơn, ưm một tiếng nhỏ rồi nói với chất giọng còn ngái ngủ đầy đáng yêu:

"Một chút nữa thôi, Izana..."

Izana chớp mắt, vỗ vỗ tấm lưng của người nhỏ hơn để ru ngủ thì chợt nhớ đến chuyện hôm qua. Cái tên ranh mãnh cáo già như Haitani Ran tất nhiên không thể nào mắc cái lỗi ngớ ngẩn mà Takemichi ghét nhất được, lực đánh của Ran còn không đủ làm hắn xi nhê gì. Ấy là do hắn cố tình, khi thấy nắm đấm của hai anh em nhà ấy gần sát với mặt mình rồi, trong đầu Izana nảy ra một suy nghĩ đó là lao đầu đến thật nhanh để tự làm bản thân bị thương.

Chỉ muốn hai tên phiền nhiễu kia bị mắng một chút thôi, ai mà ngờ lại vớ được miếng mồi ngon thế này. Nhân lúc người kia còn chưa tỉnh táo, cái tay hư hỏng của hắn lần mò xuống cánh mông căng tròn sờ qua sờ lại một hồi đầy thỏa mãn.

Con mẹ nó, mẩy vãi!

Chợt cánh cửa phòng bị đạp rầm vào tường một cách đáng thương, Izana giật mình cũng ngay lập tức rút cái tay đang đặt trên mông con gấu nhỏ lại. Thằng em trai của hắn mặt mũi tối sầm lại, nếu Takemichi mà nhìn thấy chắc sẽ sợ lắm, bình thường người này toàn khen Mikey đáng yêu như con mèo nhỏ mà... Izana bình thản đối mắt với em trai mình, đểu cáng còn công khai thơm lên tóc cậu một cái khiến Mikey sôi máu lên, xông đến kéo cổ hắn xuống sàn nhà nghiến răng:

"Mẹ kiếp, cái tên khốn biến thái chết tiệt nhà anh! Đêm qua anh đã làm cái gì rồi hả?"

"Câm miệng đi Mikey, mày chưa biết việc hôm qua anh em Haitani đánh tao hả? Muốn bị phạt như chúng nó sao?"

Một chibi tóc vàng và một chibi tóc trắng vật nhau dưới sàn nhà chửi bới, thế nhưng không ai dám động tay động chân trước. Takemichi mơ màng ngồi dậy với quả đầu rối bù, thầm mắng hai tên ồn ào kia đã phá bĩnh giấc ngủ của mình. Lơ ma lơ mơ dụi mắt ngồi đần mặt ra vài phút rồi mới vươn vai bước xuống giường, trực tiếp ngó lơ anh em nhà Sano vẫn đang không ngừng chí chóe đến điếc cả tai kia.

"Chào buổi sáng, bé cưng. Thế nào? Một đêm ngoại tình công khai như vậy là đủ rồi chứ? Sau này chỉ được ngủ với anh thôi đấy."

Hai anh em Haitani không biết là đến từ khi nào, Ran đứng dựa vào thành cửa, trong khi Rindou lại không ngừng mụi mặt vào hõm cổ cậu, hàng mi dài của tên này cứ cọ qua cọ lại đến ngứa ngáy khiến cậu hơi nghiêng đầu sang hướng bên cạnh. Mới sáng sớm mà đã ăn nói vớ va vớ vẩn, Takemichi nhíu mày, cậu là dụng cụ luyện tập trước khi thực hành với gái của đám đần này à?

Hôm qua Izana cũng y hệt. Mặt mũi Takemichi đỏ bừng khi nhớ đến nụ hôn tối qua, Ran nhanh chóng nhận ra điều bất thường, hắn đưa tay lo lắng sờ lên trán cậu hỏi:

"Em sốt à?"

Takemichi lắc đầu, cố xua đi cái kí ức đáng sợ đêm qua. Tự an ủi bản thân nghĩ rằng nụ hôn đó cũng chỉ như bị chó liếm môi thôi, không nên để ý không nên bận tâm.

"Em ổn, đã ăn sáng chưa? Em nấu gì đó cho hai người nhé?"

.

Rõ ràng là Ran và Rindou cùng xuống đây với cậu, thế nhưng giờ trên bàn ăn chỉ có đầu vàng và đầu vàng lai xanh là sao? Hai tên kia đâu rồi? Mà mặt Mikey cứ xìu xuống như thể vừa bị crush từ chối, Takemichi mỉm cười, bẹo bên má của hắn một cái nhẹ rồi hỏi:

"Sao thế, Manjiro? Chê đồ tao nấu hả?"

"Hả, không có..."

Đôi môi hồng dẩu ra đầy tội nghiệp, Mikey chậm chạp dùng nĩa bỏ một miếng xúc xích thơm lừng vào miệng. Rindou thì hoài nghi nhìn tên đầu vàng ngồi đối diện đang thu hút sụ chú ý của con thỏ nhỏ, hắn cau có tiếp tục bữa ăn của mình, giật giật mép áo cậu:

"Anh mới mua bánh macaron cho em đấy."

"Ừm, em có thấy trong tủ lạnh rồi, lát em pha cacao nóng rồi chúng ta cùng ăn nhé?"

Cậu xoa xoa cái đầu mềm mại của Rindou, kể từ khi thấy cậu chải tóc cho Ran mỗi khi gặp thì trừ những ngày đặc biệt thì chẳng còn thấy hắn dùng đến keo vuốt tóc nữa. Ganh đua từng thứ một với nhau là giỏi, thế cơ mà Rindou bốc đồng và trẻ con hơn Ran nhiều, cũng hay dựa dẫm và luyên thuyên về anh trai mình như một niềm tự hào dù hắn cũng chẳng thua kém gì.

"Rindou, kiểm tra tin nhắn chút đi."

Ran với vẻ mặt chẳng mấy vui vẻ đi vào phòng bếp cùng với Izana, thế cơ mà dù tâm trạng không tốt thì những cử chỉ dịu dàng với Takemichi vẫn như một thói quen, hắn vuốt nhẹ vành tai của cậu rồi mới ngồi xuống bên cạnh Rindou.

Rindou chớp mắt, chẳng mấy khi mà Ran có biểu hiện này khi ở cùng với Takemichi. Hắn nhận ra có lẽ có vấn đề gì đó không ổn, không phải về việc ở Roppongi, cũng sẽ không phải do hai tên Hắc Long ngày hôm qua... vậy thì chỉ có thể là về em bé của bọn hắn.

"Em biết rồi, em sẽ kiểm tra sau khi ăn xong."

Ran gật đầu không nói thêm gì, sau đó ngay lập tức nụ cười trở về trên gương mặt đẹp trai mà Takemichi hay kêu than hại nước hại dân.

"Em bé, đêm qua ngủ ngon chứ?"

Takemichi đang ăn ngon bỗng dưng bị hỏi đến, cái má trắng mềm đang nhai thức ăn không tiện nói chỉ có thể gật gật cái đầu nhỏ để trả lời. Thoáng chốc trên mặt Ran hiện lên vẻ an tâm, hắn chuyển chủ đề, rền rĩ mè nheo về việc đêm qua em bé cưng đuổi hắn về trong thời tiết lạnh giá thế nào.

"Anh không có đánh cái tên khùng điên kia mạnh đến thế mà. Anh thề có thần linh làm chứng đó, chẳng nhẽ em không tin anh mà lại tin người mới quen được vài ba hôm à?"

Takemichi ngán ngẩm không thèm trả lời, gắp một miếng xúc xích từ phần ăn của mình sang cho hắn.

"Rồi rồi em hiểu rồi, ăn thêm đi. Dạo này anh gầy lắm."

Ran bĩu môi, hắn biết thừa người này không hề tin hắn. Mà thế cũng phải, trách phải trách cái tên tổng trưởng kia diễn sâu, thêm cả lúc đó quá hợp lí khi mà Takemichi đang không hề để ý đến. Nếu là Ran thì hắn cũng sẽ chơi cái trò khốn nạn đó thôi.

"À phải rồi, chắc ngày mai ba mẹ em sẽ về đó. Nên mọi người tạm thời đừng qua nhà nhé, chúng ta sẽ gặp nhau khi đi lễ chùa đêm giao thừa. Chút nữa phải dặn cả mấy người kia nữa."

.

Trong lúc Takemichi còn đang lọ mọ trong bếp tìm thêm đồ ăn vặt do Mikey cứ nằng nặc đòi dorayaki. Bầu không khí ở phòng khách cũng trầm hẳn đi, Izana gõ gõ xuống mặt bàn đầy đăm chiêu, trong khi Rindou vẫn hoang mang với thông tin mình mới biết được. Ran chậc lưỡi, trầm giọng nói với chất giọng bực bội:

"Cái này... vì bọn tao thân với mẹ Takemichi, nên bọn tao sẽ ngủ lại theo dõi tình hình rồi nói cho chúng mày."

Trầm ngân một hồi, nhìn biểu cảm khó nói của đám trước mặt thì nói thêm:

"Thực chất tao nửa muốn Michi nhớ lại nửa không, bởi hiện tại bây giờ quá hoàn hảo. Cái giá đó hẳn cũng chẳng nhẹ nhàng gì, nếu mọi thứ trở về giống như trước kia... Takemichi sẽ một lần nữa lựa chọn kết cục cũ, mà tao chắc rằng chẳng một ai trong số chúng ta sẽ chấp nhận điều đó hết."

Bởi tình yêu này đã trở nên lớn đến mức không thể đong đếm được nữa.

-----

bắt đầu từ hôm nay áp dụng lịch đăng chap mới nhé các reader iu quý. Ngày mai chúng mình nghỉ ngơi trong lúc chờ đợi ngày kia chap 41 được lên sàn nhé

với cả đáp án của câu hỏi vui hôm qua là 5 người được hôn Michi rùi =)))) mọi người đã quên mất cái hôn ở chap 1. Mikey, Sanzu, Kazutora, Ran và Izana =)))) hôm qua lú quá cũng quên mất em Xuân ạ, vậy nên chẳng ai trả lời đúng cả =)))) kể cả tôi, cái con viết fic

và giờ thì đoán xem, nhân tố bí ẩn sẽ xuất hiện vào đêm giao thừa là ai nào?