Cánh cửa sắt mở ra trong sự ngỡ ngàng của ả

“Anh Mit...suya”

 

Cô ta hoảng sợ ngước nhìn chàng trai trước mặt thầm nghĩ

‘Chết tiệt, tên này ở đây từ khi nào vậy, hắn có nghe cuộc nói chuyện từ nãy giờ không chứ?!’

Cô ta còn chưa kịp hoàn hồn thì Mitsuya lên tiếng hỏi kéo cô ta ra khỏi những suy nghĩ kia

“Em ở đây làm gì vậy Moe? Sao không nghỉ ngơi đi?”

Nghe được những lời này cô ta thầm cảm thấy an tâm mà nở nụ cười giả tạo trả lời hắn

“À em xuống thăm Takemichi-kun thôi, cậu ấy cũng dầm mưa nên em sợ cậu ấy cũng bị cảm, mà mọi người về hết rồi hả?”

Lại là nụ cười giả tạo ấy rồi, sâu trong góc phòng Takemichi khẽ nhếch môi khi nghe thấy những từ ấy thốt ra từ miệng ả. Mitsuya liếc nhìn vào bên trong thấy cậu đang co rút trong góc phòng rồi quay lại trả lời Moe

“Không, tôi có chuyện muốn nói với Takemichi nên quay về thôi, bọn kia vẫn đang đi mua thuốc cho em, em mau lên nằm nghỉ đi”

Ả ta vui vẻ gật đầu rồi quay ra cửa, cô cũng không quên nở nụ cười giả tạo chào tạm biệt Takemichi (P/S hân hạnh tài trợ chương trình này)

Ngay khi Moe bước ra khỏi phòng Mitsuya nhanh chóng đóng cửa mà tiến vào, Takemichi sợ hãi thu mình lại ngước nhìn hắn

“Tao với mày có gì để nói chứ, nếu mày muốn làm thì mày cứ như mọi khi đi, đừng có giả vờ dịu dàng như vậy!”

Vừa nói ra những lời đó đôi vai cậu vừa khẽ run lên, cậu sợ lắm, Mitsuya đã lâu không còn dịu dàng với cậu nữa rồi mà thay vào đó là những lần hắn trở nên hoang dại mà lấy cậu ra để giải trí và cậu cũng đã sớm quen với sự lạnh nhạt chán ghét ấy, cậu sợ rằng sự dịu dàng ấy sẽ một lần nữa khiến cậu tin tưởng hắn rồi lại lần nữa chịu sự tổn thương, cậu sợ lắm. Mitsuya không nói gì hắn chỉ nhẹ nhàng bước tới đưa tay như muốn sờ vào trán cậu nhưng Takemichi đã sợ hãi né tránh, hành động ấy của cậu khiến hắn đơ người trong một khoảnh khắc, nhưng cũng đủ khiến hắn nhận ra một điều, thân nhiệt của cậu đang tăng lên, dù chưa chạm vào người cậu nhưng hắn vẫn cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể cậu. Hắn ngước nhìn cậu, người con trai trước mặt hắn đang cố gắng điều chỉnh nhịp thở, hắn khẽ đưa tay lên lại và nói

“Takemichi, tao sẽ không làm gì đâu nên là mày để tao xem thử nhé”

Takemichi? 1 tháng rồi, đã là 1 tháng kể từ lần cuối hắn gọi tên cậu một cách nhẹ nhàng như thế, gì vậy chứ? Hắn hành hạ cậu suốt 1 tháng qua rồi bây giờ lại trở thành hình ảnh người con trai dịu dàng như trước kia? Hắn muốn gì chứ? Cơ thể cậu run lên vì sợ hãi nhưng cậu vẫn để cho Mitsuya sờ vào trán mình

‘Nóng quá’

Mitsuya chắc chắn rằng cậu đã sốt rồi, nhìn hình ảnh Takemichi đang run lên khiến hắn không thể thốt lên từ nào, hắn lẳng lặng đi về phía cánh cửa sắt kia

“Mày muốn gì chứ?!”

Takemichi đột nhiên hét lên làm hắn giật mình nhưng đáp lại câu hỏi ấy của cậu cũng chỉ là sự im lặng. Hắn bước ra khỏi căn hầm đóng cửa lại và đi thẳng tới tiệm thuốc cùng với những suy nghĩ của riêng hắn. Vừa ra khỏi cửa hắn đã nhìn thấy bọn Mikey quay về, hắn cũng chả nói gì mà lướt ngang qua họ, Draken thấy thế liền kéo hắn lại mà hỏi

“Mày đi lấy cái gì vậy?”

“À tí đồ linh tinh của tao thôi, tao có việc rồi tao đi trước nhé”

Mitsuya nở một nụ cười trừ trả lời Draken rồi bước đi khiến cả bọn cảm thấy vô cùng khó hiểu, khi vẫn còn đang thắc mắc vì những hành động ấy của Mitsuya thì Moe từ đâu đi tới mà cười đùa nói với họ

“Ah mừng mấy anh đã về”

Mikey nghe tiếng Moe liền quay qua cười và xoa đầu ả vừa với với tay ra dấu Draken đưa thuốc cho cậu

“Nè nè Ken-chin đưa thuốc đây”

Draken thấy vậy liền đưa bịch thuốc cả bọn vừa mới mua cho Mikey

“Em mau vào uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi”

Ả nhận lấy bịch thuốc từ tay Mikey vừa cười vừa kéo tay họ vào nhà, ngôi nhà ấy lại tràn đầy tiếng cười đùa nhưng tiếc thay cậu không phải là người được cười đùa với họ. Một ngày như thế lại trôi qua, cậu lại phải chịu đựng sự đau khổ như thế một ngày nữa.

Mitsuya sau khi mua thuốc cho cậu thì cứ suy nghĩ về cuộc trò chuyện giữa cậu và Moe, hắn cứ đi vòng quanh thành phố đến chiều tối mới quay về, nhưng khi hắn vừa về thì không phải là hình ảnh một con người giả tạo ra chào đón cậu mà là hình ảnh  4 thanh niên đang nằm rên la đói trong phòng khách. Thấy Mitsuya về như thấy vàng, bọn hắn liền chạy ra kéo cậu vào phòng bếp mà nấu nướng, Mitsuya cũng chỉ đành bất lực mà đi vào nấu. Trong lúc ăn vui vẻ thì Draken đột nhiên lên tiếng

“Đêm nay tao làm”

Mitsuya nghe vậy liền gằn giọng

“Tao có việc cần nói với Takemichi nên mày để bữa khác đi”

Draken đang định phản bác lại thì nhìn thấy hình ảnh Mitsuya liếc nhìn mình, đành chịu thôi, dịu dàng thì có thật đấy nhưng khi Mitsuya điên lên thì cũng khá là rắc rối. Xuyên suốt buổi ăn Mikey vẫn cứ im lặng khiến cả bọn không khỏi lo lắng, Mitsuya nổi điên thì thôi đi, sao ngay cả Tổng trưởng cũng trở nên im lặng vậy chứ? Cảm nhận được sự nguy hiểm cả bọn nhanh chóng ăn hết cơm rồi rời đi để lại hai con người kì lạ kia. Mitsuya ăn xong cũng nhanh chóng dọn dẹp và hối thúc Mikey ăn nhanh lên, Mikey bỗng nhiên trầm mặc quay qua nói với Mitsuya

“Tí nữa ra vườn nói chuyện với tao”

Nói rồi hắn nhanh chóng bước ra khỏi phòng ăn để lại Mitsuya với những suy nghĩ vu vơ

‘Có chuyện rồi đây’

Mitsuya sau khi dọn dẹp xong đống bát dĩa thì cũng nhanh chóng bước ra khu vườn để nói chuyện với Mikey, trước mặt hắn hiện giờ là vị Tổng trưởng mồm đầy Taiyaki mà ngước nhìn trời

“Thế có chuyện gì?”

Không dài dòng Mitsuya đi thẳng vào chủ đề, Mikey trở nên trầm mặc một giây rồi nhanh chóng ăn hết cái Taiyaki trên tay quay qua nhìn Mitsuya

“Cả ngày nay mày làm sao vậy?”

Mitsuya thừa biết cuộc trò chuyện sẽ như thế này, trách sao được, cả ngày hôm nay hắn cư xử kì lạ thật mà. Hắn nhìn Mikey rồi cười trừ

“Chẳng có chuyện gì đâu, chỉ là Mana với Luna nó nhờ tao chút chuyện thôi”

Câu trả lời ấy không vừa tai Mikey chút nào, hắn liếc nhìn Mitsuya một lúc rồi cũng bước vào trong nhà

“Có chuyện gì thì mày cứ nói ra, đừng có hành xử kì lạ như ngày hôm nay nữa!”

Mitsuya nhìn Mikey bước vào nhà rồi lại thở dài nhìn lên trời

‘Cần phải làm rõ chuyện này mới được’