Chương 16: Hung trạch


Sau khi Thẩm Khinh Vi rời đi, ông Triệu rất muốn tới gần Ngân Tranh, nhưng vừa nghĩ tới việc hai con lệ quỷ kia đã bị thu phục, lão còn gì phải sợ chứ? Còn về những thứ bọn họ điều tra được, có chứng cứ chứng minh là lão làm không? Không có, ông Triệu cúi đầu, đôi vai rung lên không khống chế được, giống như là sợ tới mức run rẩy, thực tế là vô cùng vui vẻ.


Báo cảnh sát đi, báo cảnh sát có tác dụng gì chứ? Hình tượng lão xây dựng bao nhiêu năm qua cũng không phải để chơi đùa, không có chứng cứ cũng chỉ có thể thả lão ra, tới lúc đó lão muốn thứ gì thì sẽ có thứ ấy.


Còn về việc dùng tinh huyết để nuôi lệ quỷ, liệu có ai tin không?


Ông Triệu tính toán rất đâu vào đấy, không chú ý sắc mặt người bên cạnh trầm xuống, Ngân Tranh ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đột nhiên lên tiếng nói: "Ông Triệu, tôi có hai vấn đề muốn hỏi ông."


"Cô... cô hỏi đi." Dáng vẻ ông Triệu rất nhát gan, sắc mặt bất an, nhưng niềm vui nơi đáy mắt lão đã bán đứng tâm trạng lão lúc này, Ngân Tranh làm như không thấy, đột nhiên nói: "Tại sao phải phanh thây?"


Ông Triệu ngây ra, sau đó lắc đầu dữ dội: "Tôi cũng không biết, tôi còn muốn hỏi vợ mình, tại sao cô ấy phải phanh thây. Tại sao có thể làm ra chuyện điên dại đau lòng ấy."


"Nhưng tinh thần vợ tôi không ổn định, cho nên làm ra chuyện này, tôi cũng có thể hiểu được."


Ngân Tranh khẽ gật đầu: "Căn nhà này của ông, là ai bài trí?"


Ông Triệu nói: "Tôi không tìm thấy phương thức liên lạc của vị đại sư kia."


Cái này không phải nói dối, ban đầu sau khi xảy ra chuyện kia, lão phải ở bệnh viện trong một thời gian dài, quay về lão liền muốn bán quách căn nhà này đi, nhưng đây là hung trạch, ai dám mua, cho nên trong lúc dây dưa, lão lập tức tìm nhà mới, chưa từng ở lại đây một ngày nào, cho dù như thế, hằng đêm lão vẫn mơ thấy ác mộng, lão đi chùa, đi miếu, người ta đều nói âm khí trên người lão quá nặng, cũng có đại sư muốn tới giúp lão đuổi ma, nhưng lần nào cũng bị đánh bật ra, cánh cửa kia, ngay cả bước vào lão cũng không dám.


Lâu dần, lão càng không dám tới đây, nhưng hay nghe hàng xóm nói buổi tối nghe thấy tiếng gõ cửa, hoặc là những tiếng thủ thỉ, đều truyền tới từ căn nhà không có ai ở của lão, danh tiếng của hung trạch cũng cứ thế mà truyền đi.


Lão vẫn đợi cơ hội bán nhà, nhưng không ngờ đợi được một vị đại sư, đại sư nói, chỉ cần một chút huyết tinh của lão, sau này lão có thể ra vào căn nhà này không thành vấn đề, đương nhiên lão đồng ý, cũng hỏi rõ rốt cuộc chuyện này là thế nào, sau khi biết luyện quỷ, lão có một suy nghĩ tà ác.


Bài đăng trên diễn đàn là lão đăng, những streamer kia cũng do lão dẫn dụ tới, chết trước cửa nhà lão, giúp lão tuyên truyền miễn phí, người người trong khu Bình An đều nguy hiểm, chỉ có một mình lão, hưởng thụ cảnh ngư ông đắc lợi.


Vị đại sư kia nói, ba tháng sau có thể mời người của Âm Dương Môn ra mặt, bọn họ chắc chắn sẽ tới đây, đợi tới lúc đó sẽ thu phục lệ quỷ, vậy chẳng phải vừa hay. Tới lúc đó tiếng tăm cũng truyền ra ngoài, lệ quỷ cũng bị thu phục, lão còn có thể lợi dụng danh tiếng của hung trạch để làm chuyện khác.


Lão càng mơ càng đẹp, vội mời đại sư kia vào nhà, đại sư xua tay cười, quay người rời đi.


Sau khi rời đi, lão mới nhớ ra quên hỏi tên tuổi của vị đại sư kia.


Ngân Tranh thấy lão không nói dối, xem ra không hỏi được gì, căn phòng này người bình thường không thể bài trí được, chắc chắn có người đang nhân cơ hội này làm loạn.


Chỉ sợ không chỉ có chỗ này.


Ngân Tranh im lặng hai giây, quay người đứng trước cửa sổ, bên dưới thấp thoáng âm thanh từ xe cảnh sát, sắc mặt ông Triệu ngày càng thả lỏng, thậm chí có chút tự đắc, Ngân Tranh nhìn sắc mặt lão trên cửa kính, đột nhiên gọi: "Ông Triệu."


Ông Triệu vội ngẩng đầu, nhìn góc mặt Ngân Tranh, lạnh lùng bình tĩnh, như hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, nhìn thêm một cái lại là cảm giác không thể mạo phạm, có chút không dám nhìn thẳng, ông Triệu rũ mắt, nghe Ngân Tranh nói: "Có phải hiện tại vui lắm đúng không?"


"Không có!" Ông Triệu lập tức phủ nhận: "Cô Ngân, sao cô có thể nói oan cho tôi như thế!"


"Thật sao?" Sắc mặt Ngân Tranh bình tĩnh, đặc biệt là đôi mắt, không hề gợn sóng, túi trói hồn trên eo cô ấy động đậy hai cái, cô ấy vỗ nhẹ, nói: "Lúc này ông Triệu nên ngắm nhìn thế giới bên ngoài nhiều thêm chút đi."


Cô ấy quay đầu: "Rất nhanh thôi ông sẽ không nhìn được nữa rồi."


Sắc mặt ông Triệu biến hóa: "Cô muốn làm gì?"


"Tôi không làm gì hết." Ngân tranh nói: "Trước khi tới đây, người ta nói ở đây có lệ quỷ, thật sự có sao?"


Đôi mắt bình tĩnh của cô ấy chăm chú nhìn ông Triệu, lại hỏi một câu: "Thật sự có sao?"


Ông Triệu đờ đẫn, lão không hiểu ý của Ngân Tranh, không phải lệ quỷ vừa bị thu phục rồi sao? Sao lại không có? Lão lắc đầu: "Ý gì chứ?"


Âm thanh của Ngân Tranh lạnh lẽo: "Ông Triệu, ở đây không có lệ quỷ, cũng không có hung trạch, ở đây chỉ có một người đàn ông vì muốn đầu cơ nhà mà lợi dụng chuyện lệ quỷ để thu hút người khác."


Ông Triệu phản ứng lại, lão lập tức nói: "Cô đang vu khống!"


"Cô muốn vu khống tôi!"


Lão đột nhiên kích động vô cùng, lão đã hiểu ý Ngân Tranh, căn nhà này không có ma quỷ náo loạn, khu nhà này cũng không có ma quỷ náo loạn, tất cả đều là do lão bày trò, liệu bên trên có tin không?


Một hơi lạnh xuyên qua lồng ngực lão.


Bên trên không tin cũng phải tin, bọn họ sẽ công khai nói đây là hung trạch, bên trong có hai lệ quỷ, hay là lựa chọn đáp án Ngân Tranh đưa ra, tất cả đều là hành vi của con người?


Không không không! Không thể nào! Sắc mặt ông Triệu trắng bệch, mồ hôi lạnh lặng lẽ rơi xuống, lão ngẩng đầu gào lên với Ngân Tranh: "Nhưng những streamer kia không phải do tôi giết!"


Ngân Tranh lạnh lùng nói: "Có liên quan gì sao?"


Cô ấy hỏi ngược lại: "Lẽ nào con gái ông là do vợ ông giết sao?"


"Tôi..." Ông Triệu trăm miệng khó phản bác. Lão phịch một tiếng, quỳ xuống: "Cô Ngân, cô Ngân, cô không thể như thế. Đây không phải chuyện do tôi làm! Đây không phải!"


"Đúng rồi, tôi sẽ giải thích với cảnh sát!" Lão Triệu nói ra những lời này nhưng chẳng có chút sức lực, Ngân Tranh nhìn lão giãy chết, tiếp tục nói: "Tài khoản trên diễn đàn của ông có lẽ vẫn còn đúng không?"


Không thể nào! Lão đã xóa rồi! Đã xóa từ lâu rồi! Không thể nào!


Ông Triệu ngã ra sàn như đống bùn, sắc mặt lão trắng như tờ giấy, cơ thể không ngừng run rẩy, lần đầu tiên, chân thật trải nghiệm được cảm giác thế nào là oan uổng, thế nào là sợ hãi.


Khi phía cảnh sát gõ cửa đi vào, Ngân Tranh ra mở cửa, cảnh sát hoảng sợ nhìn xung quanh, hiển nhiên cũng đã nghe tin đồn về hung trạch này từ lâu, Ngân Tranh đứng trước mặt lão, trao đổi đơn giản chuyện của ông Triệu với phía cảnh sát, ban đầu cảnh sát còn không tin, sau đó cử người đi điều tra tài khoản của ông Triệu, mới phát hiện Ngân Tranh nói đều là sự thật, mà ông Triệu cũng không rõ tại sao tài khoản đã bị xoá từ lâu lại quay lại, thậm chí bên trong còn có từng bài đăng và bình luận mà lão đã xóa đi.


Ông chủ tòa nhà cũng nhanh chóng tới nơi, sau khi nghe chuyện của ông Triệu, mặt mày liền giận sôi, tức không thể kiềm chế mà mắng chửi: "Hay cho Lão Triệu ông. Tên chó má nhà ông! Đồ vô lương tâm! Ông đầu cơ thì đầu cơ! Ông dùng người chết để đầu cơ! Ông tính toán tới điên rồi hả!"


"Tôi không có!" Ông Triệu muốn khóc nhưng không có nước mắt: "Ông kiểm tra camera đi! Khi những streamer kia ở đây, tôi căn bản không có mặt!"


"Camera?" Ông chủ cười lạnh: "Camera sớm đã bị ông làm hỏng rồi! Tôi đã nói camera đang yên đang lành sao lại hỏng được, lại còn hỏng ở tòa 17 các ông. Cái đồ chó má này!"


Ông Triệu và ông chủ tòa nhà mắng chửi nhau, người ở hiện trường im lặng không lên tiếng, ví dụ so với chuyện ở đây có lệ quỷ, bọn họ càng muốn tin vì muốn đầu cơ mà ngụy tạo ra, còn về chứng cứ, từ từ sẽ tìm được, chỉ riêng tài khoản này, cũng khiến ông Triệu không thể chối bỏ liên quan.


Ông Triệu không muốn đi theo bọn họ, còn đang khóc lóc tố cáo Ngân Tranh hãm hại lão, là bịa đặt. Lão muốn tố cáo, lão muốn tố cáo Ngân Tranh, Ngân Tranh lạnh lùng nhìn lão náo loạn, khi ông Triệu nhảy bổ lên mới nói: "Ngoài ra còn có một chuyện, tôi hi vọng các vị có thể điều tra rõ ràng."


Người trên hiện trường nhìn sang cô ấy, phía cảnh sát hỏi: "Chuyện gì thế?"


"Có liên quan tới cái chết của vợ và con gái ông Triệu, tôi hi vọng mọi người có thể điều tra kĩ càng lại một lần."


"Chỗ tôi có một tờ giấy cam kết của ông Triệu, bên trong viết rất rõ ràng, chuyện ông Triệu chuẩn bị ly hôn với vợ, nhưng chưa tới một tuần, vợ và con gái ông ta đã gặp nạn."


Phía cảnh sát trên hiện trường mẫn cảm, dường như nghĩ tới manh mối nào đó, ông chủ tòa nhà cũng đập tay: "Tôi nhớ ra rồi! Lúc trước con gái ông ta hay ngồi dưới tòa nhà không ngừng khóc lóc, dỗ kiểu gì cũng không chịu về nhà, tôi nhìn thấy mấy lần rồi!"


"Camera ở dưới tòa nhà vẫn còn, có thể kiểm tra!"


Sắc mặt phía cảnh sát ngưng trệ, nhận lấy giấy cam kết trên tay Ngân Tranh, bày tỏ sẽ điều tra kĩ càng, ông Triệu bị bắt đi, phía cảnh sát sợ lão chạy mất liền giữ lấy lão, xuống dưới nhà, bên dưới tòa nhà rất đông người tụ tập, mọi người đang xì xào bàn tán.


"Chuyện gì thế?"


"Nghe nói nhà Lão Triệu căn bản không có quỷ! Đều là ông ta bịa ra!"


"Hả? Bịa ra chuyện này làm gì?"


"Còn không phải vì mấy căn hộ kia à, bà ngốc à, bà xem thời gian này ông ta mua được không ít căn hộ nữa kìa! May mà ban đầu chúng ta không bán, người này ác độc quá, lại nghĩ là chiêu trò kinh khủng này!"


"Vậy... vậy những người quay phim kia?"


"Nghe nói bị ông ta hại chết!"


Mọi người ồn ào, âm thanh càng ngày càng lớn, chuyện liên quan tới gian đình ông Triệu cũng dần dần nổi lên mặt nước, có người nói đứa gái nhà ông Triệu, tên Hiểu Thiến, lúc đi học thường nói bố là một kẻ khốn khiếp, hay đánh mẹ, nhưng không ai tin, chỉ nghe sao biết vậy.


Ngân Tranh đứng trong đám người nghe bọn họ xì xào, túi trói hồn trên eo lại điên cuồng động đậy, cô ấy cúi đầu, vỗ nhẹ một cái, nói: "Đi đi."


Cô ấy mở túi trói hồn ra, bên người xuất hiện hai chiếc bóng, một đỏ một trắng, sắc mặt cô ấy lạnh lùng nói: "Đừng quên chuyện đã đáp ứng tôi."


Không được làm bị thương những người vô tội.


Hai chiếc bóng nhìn cô ấy một cái, cung cúc rời đi, Ngân Tranh nhìn thêm một cái, bọn họ một trái một phải treo lên vai ông Triệu.


Ông Triệu chỉ cảm thấy cơ thể lạnh lẽo, lão không khống chế được run lên, ngay cả cảnh sát đi chung xe cũng hỏi tài xế: "Có phải anh mở điều hòa thấp quá rồi không, lạnh chết mất!"


"Tôi không bật điều hòa mà."


Âm thanh bực bội của tài xế truyền tới, cửa xe đóng lại, cửa kính ghế sau giống như xuất hiện một gương mặt quỷ, nhìn kĩ lại, lại không thấy gì.


Ông Triệu bị dẫn đi, mọi người cũng lũ lượt tản đi, Ngân Tranh đứng dưới tòa nhà ngẩng đầu lên nhìn, sao trời sáng rực, làn khói đen quanh tòa 17 tản đi, cô ấy đi về phía trước hai bước, trái tim đột nhiên nhói đau, đau tới mức cô ấy đứng không vững, đành phải dựa vào bên gốc cây, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra, nghĩ tới việc may mà không để Thẩm Khinh Vi chịu đựng những cơn đau này, nếu không người đó lại làm nũng nói với cô ấy: "Sư tỷ, em đau."


Em ấy đau, còn khó chịu hơn trăm lần so với bản thân bị đau. Ngân Tranh nhắm mắt, bên tai dường như còn có những tiếng chỉ trích tức giận của Thẩm Khinh Vi: "Sư tỷ, chị thật sự chẳng hiểu gì cả."


Cô ấy hiểu, cô ấy hiểu hết, nhưng cô ấy đã được mặc định rằng không có cách nào cho Thẩm Khinh Vi một lời hồi đáp.