Chương 18: Hung trạch


Trái tim Thẩm Khinh Vi rung động một lúc, đột nhiên phát hiện Ngân Tranh có gì đó sai sai, cô hỏi: "Sư tỷ? Chị sao thế?"


Ngân Tranh đang ra sức chống đỡ, cô ấy nói, "Không có gì, đột nhiên bị sốt, choáng đầu."


Thẩm Khinh Vi đỡ lấy cô ấy ngồi xuống sô-pha, cúi đầu, khuôn mặt Ngân Tranh trắng bệch, tóc tai hỗn loạn, Ngân Tranh lúc nào cũng nghiêm túc chín chắn, khoảnh khắc này lại tiều tụy yếu đuối, khiến người ta thương tiếc, Thẩm Khinh Vi không nhịn được đưa tay đặt lên trán Ngân Tranh, không nóng chút nào, còn lành lạnh.


Không giống triệu chứng bị sốt, Thẩm Khinh Vi nhíu mày, nghi hoặc nhìn Ngân Tranh.


Ngân Tranh quay mặt đi, nói: "Khinh Vi, rót cho chị cốc nước."


Thẩm Khinh Vi cắn môi, đứng dậy vào trong bếp, Ngân Tranh quay đầu cũng rất tốn sức, xung quanh đều là hương thơm nhàn nhạt trên người Thẩm Khinh Vi, cô ấy nhắm mắt khẽ hít thở.


Thẩm Khinh Vi vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bóng dáng trên sô-pha, mỏng manh gầy gò, cô bưng cốc nước đi tới, lúc đi qua sô-pha liền nhìn thấy túi trói hồn ở một bên, cô suy nghĩ mấy giây rồi đi tới, sờ sờ, sắc mặt biến đổi, hỏi Ngân Tranh: "Chị thả chúng đi rồi à?"


Chẳng trách dáng vẻ của chị ấy hiện tại, căn bản không phải là bị sốt, mà là cơn đau giày xéo tim!


Cơn đau giày xéo tim đau tới đâu, không phải cô ấy chưa từng trải nghiệm, sao sư tỷ có thể chứ?


Thẩm Khinh Vi đi nhanh tới cạnh Ngân Tranh, vừa tức giận vừa sốt ruột: "Có phải chị thả chúng đi rồi không?"


Ngân Tranh vốn không định giấu giếm, cô ấy khẽ gật đầu, Thẩm Khinh Vi đỏ ửng mắt: "Sao không nói với em?"


"Nói với em làm gì?" Ngân Tranh hiếm thấy cong khóe môi, trên khuôn mặt dường như xuất hiện một nụ cười nhạt, cô ấy nói: "Nhìn em khóc thút thít à?"


Thẩm Khinh Vi lau khóe mắt: "Em không có."


Cô còn đau lòng: "Chị nói với em, em sẽ không..."


Sẽ không trách móc chị nữa sao? Cô cảm thấy hai ngày nay bản thân giận hờn giống như một đứa ngốc, Ngân Tranh không chỉ chịu đựng oán thán của cô, còn phải chịu đựng nỗi đau giày xéo tim, Thẩm Khinh Vi càng nghĩ càng đau lòng, đáy mắt ướt át, Ngân Tranh đưa tay ra lau đi nước mắt nơi khóe mắt của cô, nói: "Không nói với em, là sợ với tính cách của em, ông Triệu không sống được tới khi vào tù."


Chết thì dễ, đền tội mới khó.


Ông Triệu còn chưa đền hết tội khi còn sống, không thể dễ dàng chết đi, nếu không tất cả đau khổ mà hai mẹ con họ phải chịu, nào ai thấy được? Thẩm Khinh Vi đột nhiên hiểu ra, cô nhìn Ngân Tranh, khóe mắt đỏ ửng, khuôn mặt xinh đẹp vừa hổ thẹn lại tự trách, Ngân Tranh giơ tay, Thẩm Khinh Vi không nhịn được cọ qua cọ lại lên người cô ấy, nhỏ tiếng nói: "Còn đau không?"


"Không đau tới vậy." Chỉ là thỉnh thoảng, sau khi phát tác cũng không khó chịu như thế, nhưng Thẩm Khinh Vi đau, đau tới thấu xương, cô nghĩ một lúc rồi nắm lấy tay Ngân Tranh.


"Đau thì chị véo em đi."


Ngân Tranh nghiêng đầu nhìn cô, rất lâu sau, chuyển chủ đề: "Ăn trưa chưa?"


Thẩm Khinh Vi lắc đầu: "Em chưa, sư tỷ muốn ăn gì, em đi mua."


Ngân Tranh không muốn ăn, nhưng sợ Thẩm Khinh Vi lo lắng, nên chọn bánh bao cùng cháo hạt sen bách hợp, Thẩm Kinh Vi ghi nhớ rồi nói: "Em mua về ngay đây."


Cô nhanh chân ra khỏi phòng, sau khi cô rời đi Ngân Tranh nhìn ra cửa sổ, mây mù phủ kín đường chân trời, đen đặc, cuồng phong thổi lên cửa kính, phát ra những âm thanh chói tai.


Có lẽ sắp có trận mưa lớn, đầu bên kia thành phố, trong căn phòng nhỏ hẹp, chỉ có một chiếc cửa sổ, hơi nóng phả vào trong cửa sổ, chớp mắt liền biến thành hơi lạnh, lạnh tới nỗi khiến người ta run cầm cập.


"Thời tiết quỷ quái gì thế? Lạnh chết mất!" Không biết ai đang oán thán một câu.


Ông Triệu run cầm cầm dựa vào bên tường, những người khác cùng phòng cách rất xa lão, giống như không chịu được mùi trên người lão.


Bắt đầu từ khi vào đây, trên người lão có một mùi rất kì quái, rất giống mùi thịt vữa, tỏa ra mùi thối, không cần ngồi gần bên lão, chỉ cần là nơi lão đi qua, đều có mùi thối này, khó ngửi vô cùng, những người cùng phòng khác nôn ngay tại trận.


Cai ngục cũng không chịu nổi, đồng ý với đề nghị của những người khác, quyết định tới chiều sẽ đổi phòng đơn cho ông Triệu.


"Đừng, đừng đổi phòng đơn cho tôi!" Mặt mày ông Triệu hoảng hốt, lão nhìn những người bên cạnh: "Tôi sẽ đi tắm, tôi sẽ tắm rửa hàng ngày."


Đừng để lão một mình! Lão hoảng hốt, sợ hãi, lão không dám ở một mình trong phòng!


Không ai muốn nghe lão nói, khi lão run rẩy đi tới trước cửa, cuối cùng có người không chịu được, đá một cước lên người lão, đá lão vào góc tường, lão giãy giụa bò dậy, nhưng cơ thể không cử động được, bên tai dường như phát ra ảo giác, âm thanh the thé của một người phụ nữ hỏi: "Ăn thịt không?"


Lão rất muốn kêu lên! Nhưng không ai nhìn thấy cổ họng của lão bị một bàn tay quắt queo bóp chặt, kẹt trong cổ họng, khi lão gần như ngừng thở lại buông lỏng ra, cứ lặp đi lặp lại, ông Triệu đổ mồ hôi toàn thân, mùi trên người lão càng ngày càng thối.


"Có ai không! Đổi phòng đi!" Phạm nhân cùng phòng với lão không nhịn được nôn ọe, nhanh chóng thấy cai ngục đi tới, bọn họ nhíu mày đổi phòng cho những người khác, trong phòng chỉ còn lại một mình lão Triệu, lão co rúm trong góc tường, còn dùng sức hô lên: "Đừng đi, đừng đi..."


Nhưng lão chỉ có thể hô lên trong cổ họng, giống như thút thít, không ai nghe được.


Lão hoang mang nghĩ tới trước kia khi cưỡng bức Hiểu Thiến, Hiểu Thiến cũng phát ra những âm thanh như thế, vụn vặt lại yếu ớt, nước mắt lão tuôn ra, mặc niệm trong lòng hết lần này tới lần khác: "Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi sai rồi..."


Không ai đáp lại lời lão, bên ngoài mây mù dày đặc, sắc trời âm u, cả căn phòng cũng tối lại, trước mắt lão bắt đầu xuất hiện ảo giác, dường như lão lại quay về nhà, mở cửa ra, trong nhà tối tăm, lão không muốn vào, nhưng cơ thể lại bị người ta đẩy vào.


Phòng khách chỉ có một chiếc đèn màu đỏ đục, vợ lão tươi cười nhìn lão, nụ cười khiến người ta sởn gai ốc, không rét mà run. Lão quay người muốn chạy, nhưng bị vợ lão tóm lấy, làm cách nào cũng không giãy ra được, vợ lão nói: "Mọi người tới rồi, chỉ thiếu mình anh thôi, chạy cái gì chứ?"


Lão hoảng loạn lắc đầu, bị vợ lão kéo tới trước bàn ăn, bên tai là âm thanh u ám: "Cùng ăn cơm thôi."


Lão bị ép ngồi xuống bàn, bên cạnh là đồng nghiệp, là ông chủ của lão, còn có Phó Nguyên, đối diện là con gái lão, trước mặt bọn họ đặt một chiếc đĩa màu trắng rất to, trên đĩa trống rỗng, vợ lão cúi đầu, đột nhiên rút ra một tảng thịt lớn đặt lên đĩa, bên trên tảng thịt còn có máu, máu tươi nhuộm đỏ khăn trải bàn, nhưng vợ và con gái lão không hề có cảm giác, chỉ cúi đầu ăn thịt, từng miếng từng miếng lớn, lão không nhịn được quay đầu muốn chạy trốn.


Sau đó lão phát hiện không biết từ lúc nào hai chân mình đã biến mất, chỉ còn lại ống quần phấp phới trong gió, lão nhìn lại, những người khác cũng như thế, khuôn mặt lão trắng bệch, bên tai lại vang lên âm thanh the thé của vợ lão: "Lão Triệu, ăn thịt không?"


Lão sống chết giãy giụa, nhưng không có tác dụng. Lão mở to mắt nhìn vợ lão cắt từng phần trên cơ thể mình. Ngực của lão, tim của lão, nội tạng của lão. Con gái lão vừa ăn vừa quay đầu, cười cười u ám với hắn, máu tươi cùng răng nhọn đầy miệng.


Ông Triệu không biết làm sao, chỉ có thể mở to mắt nhìn.


"Hôm nay ăn nhanh quá." Vợ lão nói: "Vẫn chưa no nữa."


Giọng của con gái lão rất nhỏ, nói: "Mẹ, còn đầu nữa mà."


Ông Triệu rất muốn gào thét, nhưng không kêu lên được. Lão mở to mắt nhìn hai người đặt lão lên bàn, biến mất từng chút từng chút.


Trong phòng khách im lặng, hai mẹ con đã ăn no bắt đầu hát lên một bài hát không rõ tên, hơi lạnh tới cắt da cắt thịt ấy, len lỏi tràn khắp bốn phương tám hướng.


"A!"


Một bóng người hoảng hốt thình lình ngồi dậy. Cơ thể lão quắt queo, sắc mặt vàng vọt, trong mắt không có lấy một tia sinh khí, giống như xác sống, lão lại lặp lại cái chết ngàn lần trong mơ, tỉnh lại chỉ còn một hơi tàn, cả đời này, lão chỉ có thể sống như thế.


Một tiếng sấm vang lên nơi đường chân trời, rầm một tiếng. Ánh sáng lóe qua cửa sổ, chiếu lên người lão, hiện lên ba chiếc bóng mờ ảo.


Không lâu sau, cơn mưa ào ào trút xuống.


Ngân Tranh nhìn ra ngoài cửa sổ, mấy giây sau liền về phòng thay quần áo, cầm ô ra ngoài.


Bên ngoài khách sạn có tiệm cháo, Ngân Tranh nhìn tứ phía, đi về bên phải, không lâu sau, cô ấy nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.


Thẩm Khinh Vi vừa đợi đồ ăn vừa nhìn ra bên ngoài, mưa to trút xuống, vô cùng đột ngột, cô không hề chuẩn bị, cũng không mang ô, chủ quán cười nói: "Cô gái, đợi tạnh mưa rồi hẵng đi, mưa rào ấy mà, một lúc là tạnh thôi."


Cô cũng muốn đợi mưa tạnh, nhưng càng muốn quay về, Thẩm Khinh Vi nóng lòng muốn về, cảm ơn chủ quán rồi lấy tay che trước trán, nhấc chân chuẩn bị chạy ra ngoài, đột nhiên đỉnh dầu xuất hiện một chiếc ô.


Thẩm Khinh Vi nghiêng đầu, Ngân Tranh đứng dưới ô, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt lạnh lẽo như nước, cô ấy đã thay chiếc áo khoác màu đen, làm bật lên làn da trắng trẻo như ngọc của mình, chiếc cổ thon dài, mấy sợi tóc rũ xuống cổ, bị gió thổi qua, khẽ bay lên, cũng làm lay động đáy lòng Thẩm Khinh Vi.


"Sư tỷ." Nhịp tim của Thẩm Khinh Vi tăng tốc: "Sao chị lại tới đây?"


Ngân Tranh nói: "Mưa rồi, em không mang ô."


Chủ quán sau lưng hai người nói: "Cô gái, có người nhà tới đón cô à?"


Thẩm Khinh Vi quay đầu, cười rất ngọt ngào, Ngân Tranh nói: "Về thôi."


Hai chiếc bóng đi trong màn mưa, chiếc ô ngăn cách bọn họ và những người khác, giống như cách biệt với tất cả mọi thứ xung quanh, thỉnh thoảng xung quanh có người chạy nhanh qua, nước mưa bắn ra, Thẩm Khinh Vi dựa sát gần Ngân Tranh thêm một chút, cô nói: "Hết cháo hạt sen bách hợp rồi, em mua cháo khoai tím cho chị."


Sắc mặt Ngân Tranh nhàn nhạt: "Biết rồi."


Ánh mắt Thẩm Khinh Vi lặng lẽ liếc nhìn cô ấy một cái, nước mưa rũ xuống từ góc ô, như chuỗi ngọc trai, sắc mặt Ngân Tranh bình tĩnh, nhìn thẳng về phía trước, những tiếng ting tang bên tai, thật như ngọc lớn ngọc nhỏ rơi xuống đĩa ngọc.


Thẩm Khinh Vi không biết tại sao lại nhớ tới câu: Thuyền mấy lá đông tây lặng ngắt. Một vầng trăng trong vắt dòng sông. (Tỳ Bà Hành – Bạch Cư Dị, Phan Huy Vịnh dịch thơ)


Cô nghiêng đầu, phát hiện Ngân Tranh chính là một vầng trăng, treo trên lồng ngực cô, lúc sáng lúc tối.


Ngân Tranh hỏi: "Nhìn gì thế?"


Thẩm Khinh Vi hoàn hồn, vành tai đỏ lên, nói: "Sao sư tỷ lại mặc thứ này?"


Quá nửa quần áo của Ngân Tranh đều là màu xám, chiếc áo đen này là trước đây cô tặng Ngân Tranh, chưa từng thấy cô ấy mặc, cô còn tưởng Ngân Tranh không thích, không ngờ hôm nay lại mặc nó.


"Để không cũng lãng phí." Ngân Tranh giải thích, nhưng sắc mặt lại có chút không nỡ nhàn nhạt.


Thẩm Khinh Vi gật đầu, nói: "Quả nhiên rất hợp với sư tỷ, sử tỷ mặc gì cũng đẹp!"


Ngân Tranh nghiêng mắt nhìn cô, ánh mắt tăng thêm một chút dịu dàng, âm thanh dịu dàng: "Chỉ thích nịnh nọt."


"Không có mà." Thẩm Khinh Vi làm nũng, dựa vào Ngân Tranh, khoảnh khắc cô cúi đầu, nửa lớn chiếc ô của Ngân Tranh đã nghiêng về phía cô, mà nửa bên kia sớm đã bị nước mưa làm ướt.


Thẩm Khinh Vi không biết Ngân Tranh mặc chiếc áo này không phải vì để tránh lãng phí, mà là vì màu đen hút nước, cho nên cho dù bị ướt, cũng sẽ không nhìn ra.