Chương 4: Hung trạch


Câu nói của Thẩm Kinh Vi khiến sắc mặt mọi người tái xanh, đặc biệt là La Bảo, mặt mày bà ta tối tăm, cực kì không vui, không muốn tiếp tục nhìn thấy Thẩm Khinh Vi, quay người rời đi, những người khác cũng đi theo, hai người đàn ông cuối cùng không nhịn được quay đầu: "Cô Thẩm, thật sự không đi cùng chúng tôi à?"


"Không đi." Thẩm Khinh Vi cười ngọt ngào, nghiêng đầu, lọn tóc rơi trên vai, mang theo vẻ nghịch ngợm cùng đáng yêu, một cô gái xinh đẹp như thế sáng mai không còn thấy nữa, mọi người không khỏi có chút tiếc nuối trong lòng, Hồ Sinh Sinh cũng quay đầu nói: "Cô Thẩm, tôi có thể thêm Wechat của cô không? Nếu nửa đêm xảy ra chuyện, tôi cầu xin sư phụ tôi tới giúp."


Thẩm Khinh Vi nghĩ mấy giây: "Được."


Cô lấy điện thoại ra trao đổi Wechat với Hồ Sinh Sinh, sau khi mọi người rời đi liền nhấp vào trang cá nhân, rất nhiều tư liệu của Thiên Sư Môn, nhìn rất bác học đa đài, chăm chỉ khắc khổ, Thẩm Khinh Vi xem xong liền nhận được một biểu tượng cảm xúc coi như chào hỏi của Hồ Sinh Sinh.


Cô trả lời: Meo ~


Hồ Sinh Sinh thấy cô kêu như thế, toàn thân tê dại, ban nãy hắn vừa xem qua trang cá nhân của Thẩm Khinh Vi, đều là ăn uống cùng cách phối quần áo, nếu nói cô là người nổi tiếng trên mạng hắn cũng tin, tại sao người xinh đẹp như thế này lại muốn làm thiên sư, còn nhất định muốn ở lại hung trạch kia?


Đáng tiếc quá, Hồ Sinh Sinh vô cùng tiếc nuối, trên đường về hắn vẫn nói chuyện với Thẩm Khinh Vi, La Bảo thỉnh thoảng liếc nhìn hắn, khi tới khách sạn, La Bảo hỏi: "Nói chuyện với ai thế?"


Hồ Sinh Sinh giật mình: "Không ai ạ."


La Bảo nói: "Tu tâm dưỡng tính kiêng kị nhất là gì?"


Hồ Sinh Sinh buông điện thoại xuống, La Bảo răn dạy: "Kiêng kị nhất chính là bốc đồng nóng vội, sao nào? Nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp kia liền không đi nổi nữa à? Chỉ một ả hồ ly mà khiến con thần hồn điên đảo, loại phụ nữ đó lầu xanh nhiều vô kể, có gì mà đáng tiếc!"


Sao có thể giống nhau được?


Một người tuyệt sắc cùng một đám mặt mày son phấn, Hồ Sinh Sinh nín nhịn, không dám phản bác, chỉ cúi đầu mặc La Bảo trách mắng, khó khăn lắm mới tới khách sạn, hắn lập tức lấy điện thoại ra nhắn tin cho Thẩm Khinh Vi.


Thẩm Khinh Vi nằm một mình trên sô-pha, nhìn trái nhìn phải.


La Bảo kia cũng có bản lĩnh, vừa tới đã nhìn ra đây là âm trạch, âm trạch thu hút ma quỷ, âm khí nặng, nhưng Thẩm Khinh Vi trời sinh được phủ dương khí, hoàn cảnh thế này khiến cô như cá gặp nước. Sợ? Không tồn tại!


Đang nhàn rỗi, điện thoại ting một tiếng, là tin nhắn Wechat, Thẩm Khinh Vi nghiêng đầu, nhìn thấy tin nhắn của Hồ Sinh Sinh, cô không trả lời, tắt điện thoại, thời gian vừa chẵn, đúng 10 rưỡi.


Nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống, phòng khách bắt đầu hút gió, Thẩm Khinh Vi nhìn cửa sổ tứ phía, đã đóng rất chặt, nhưng gió trong phòng khách càng ngày càng lớn, rèm cửa sổ tung bay vang lên tiếng phù phù, cô đứng dậy, lỗ tai khẽ động đậy, nhìn về hướng phòng ngủ.


Căn nhà này gồm một phòng khách hai phòng ngủ, cửa hai phòng ngủ sát cạnh nhau, chủ nhà và vợ ở phòng ngủ chính, bên cạnh là phòng con gái của hai người, lúc này Thẩm Khinh Vi đứng trước hai phòng ngủ.


Phòng ngủ chính truyền tới âm thanh chặt đồ, cạch cạch cạch! Âm thanh quá lớn, chấn động vô cùng mạnh, đứng ở bên ngoài cũng cảm nhận được sự rung lắc của mặt đất, cả thế giới như quay cuồng, Thẩm Khinh Vi nhắm mắt, rồi lại mở ra, cô đặt tay lên tay nắm cửa, đẩy ra, dù đã chuẩn bị tốt tâm lí, cô vẫn nín thở.


Một người phụ nữ ở trong phòng ngủ cầm con dao phay trong tay, giơ lên cao, nặng nề rơi xuống, trên giường và mặt đất ngập vết máu, mảnh thịt tung tóe khắp nơi, trần nhà bị bắn tung tóe vô số vết máu, vệt máu bắn lên rất cao, góc mặt đỏ rực của người phụ nữ, người phụ nữ kia như cái máy, đang lặp lại hành động chặt thịt, không có biểu cảm.


Thẩm Khinh Vi nghĩ tới những tư liệu kia, nữ chủ nhân mắc chứng trầm cảm quá độ, thường tự hủy hoại và quyên sinh, sau đó bị chồng nhốt trong nhà, rất ít khi ra ngoài, ngày đó phát bệnh, đột nhiên cầm dao đâm người chồng đang ngủ say, sau khi đâm bảy nhát, lại tới phòng cô con gái, tàn nhẫn sát hại con gái hơn nữa còn lôi về phòng mình tiến hành chặt xác.


Một nhát, hai nhát, ba nhát...


Con dao sắc nhọn, chặt lên miếng thịt phát ra âm thanh tạch tạch, bộ quần áo ngủ màu trắng của người phụ nữ bị máu tươi nhuộm đỏ, máu me quanh co ngấm vào, mùi máu tanh nồng nặc, mùi thối phả vào mũi, ngón tay Thẩm Khinh Vi chạm lên đầu mũi, đi vào trong.


Hai tiếng cạch cạch, cô cúi đầu nhìn giày cao gót của bản thân, khẽ nhắm mắt, có chút hối hận, vừa nãy lại quên không thay giày, lại ngẩng đầu lên, nữ quỷ chặt thịt kia đã quay người, dao phay trong tay giơ lên cao, đang nhìn chằm chằm Thẩm Khinh Vi.


Thẩm Khinh Vi khẽ thở dài, lùi về sau hai bước, nói với nữ quỷ: "Làm phiền rồi, cô tiếp tục đi."


Khuôn mặt nữ quỷ nhuốm đầy vệt máu, đôi mắt là hai hõm đen kịt, nó há miệng, lưỡi thò ra, một chiếc lưỡi dài, mùi thối phả tới, Thẩm Khinh Vi không chỗ tránh đi, cô nghiêng đầu, nữ quỷ bay tới bên cạnh Thẩm Khinh Vi ngay trong trong khoảnh khắc cô nghiêng đầu, không nghĩ ngợi nhiều liền cầm dao phay chém xuống, nhưng bị một ánh sáng đánh bật ra.


Thẩm Khinh Vi đi về phía trước hai bước, thẳng thừng đá nữ quỷ một cước, đá lăn nó vào góc tường, nói: "Đã bảo cô tiếp tục rồi, sao không phối hợp thế hả?"


Nữ quỷ dùng đôi mắt trống rỗng nhìn cô, Thẩm Khinh Vi bất lực cúi đầu, kẹp lấy cằm nữ quỷ, cúi đầu: "Nói."


Nữ quỷ há miệng, lại tỏa ra mùi thối khiến người ta ngạt thở, Thẩm Khinh Vi nhân lúc này, chọc hai cái vào dưới lưỡi nó, nhíu mày, buông nữ quỷ ra, lẩm nhẩm: "Câm à?"


Không thể nào, trên tư liệu biểu thị nó là người bình thường, sao lại không thể nói chuyện? Lẽ nào là chuyện tốt của vị đại sư kia? Nuôi lệ quỷ làm gì? Thẩm Khinh Vi nhíu mày, đang suy nghĩ, nữ quỷ đột nhiên dùng sức, trực tiếp đẩy cô ra.


Thẩm Kinh Vi không kịp tránh, bị đụng vào bàn, nữ quỷ nhân cơ hội này bay ra ngoài. Thẩm Khinh Vi đuổi tới phòng khách, nhìn thấy nữ quỷ ban nãy đang bò trên mép cửa, lộ ra nụ cười âm u về phía cô, bốn phía điên cuồng nổi gió, tiếng cười chói tai ngày càng lớn!


"Tách tách..."


Nữ quỷ trước mắt chính là nữ quỷ trong album ảnh lưu trong điện thoại của streamer, mặc váy đỏ rực, toàn thân là vệt máu, mặt trắng bệch cùng đôi mắt đen kịt, nữ quỷ thấy Thẩm Khinh Vi không động đậy liền bay tới, dùng mái tóc cực dày của mình quấn lấy cổ Thẩm Khinh Vi, nữ quỷ hất tóc, không nghe thấy tiếng la hét trong dự đoán, ngược lại nhìn thấy một đốm lửa.


Thẩm Kinh Vi tách một tiếng bật bật lửa, cháy đứt mái tóc kia, còn ném bật lửa về phía nữ quỷ.


"A!" Nữ quỷ chạy trốn tứ phía, nhưng bật lửa lại đi theo như hình với bóng, Thẩm Khinh Vi còn đang thưởng thức dáng vẻ chật vật ôm đầu bỏ chạy của nữ quỷ, màn hình điện thoại sáng lên, là tin nhắn của Hồ Sinh Sinh gửi tới cho cô: "Cô Thẩm, cô vẫn ổn chứ?"


"A! Cứu mạng!" Thẩm Khinh Vi nhắn tin cho hắn: "Cứu tôi! Mau tới cứu tôi!"


Hồ Sinh Sinh bật dậy khỏi giường. Lập tức chuẩn bị đi tìm La Bảo, sau đó nghĩ tới những lời kia của La Bảo, hắn dừng chân, tuyệt đối sư phụ hắn sẽ không đi? Vậy hắn đi?


Hắn có năng lực này không? Ngay cả Hà chưởng môn cũng không có năng lực thu phục con quỷ này, hắn đi chẳng khác nào đi chết?


Hồ Sinh Sinh rút lui, nhìn điện thoại, nhẫn tâm để điện thoại sang một bên, không bật lên nữa, lật qua lật lại, làm cách nào cũng không ngủ được, lại bật điện thoại lên, tìm Wechat của Thẩm Khinh Vi, hỏi: "Cô Thẩm, cô vẫn ổn chứ?"


"Oa oa oa, một con gián to, dọa chết tôi rồi!" Thẩm Khinh Vi trả lời hắn: "Tại sao lại có con gián to vậy chứ?"


Hồ Sinh Sinh nhíu mày: "Không phải gặp nữ quỷ sao?"


"Nữ quỷ?" Thẩm Khinh Vi nhắn lại: "Không có, không thấy nữ quỷ, anh nói có phải nó sợ bùa trên người tôi không?"


Bùa Hà chưởng môn đưa sao? Có lẽ thật sự có hiệu quả bảo toàn tính mạng, nếu không đã qua mười rưỡi, tại sao Thẩm Khinh Vi không làm sao? Hồ Sinh Sinh yên tâm, nhắn tin: "Không gặp là tốt nhất."


"Ừm." Thẩm Kinh Vi ngọt ngào trả lời: "Chỉ là một mình ở đây chán quá đi."


Trong lòng Hồ Sinh Sinh động đậy: "Tôi có thể nói chuyện với cô."


"Được." Thẩm Khinh Vi trả lời hắn: "Anh muốn nói cái gì?"


Hồ Sinh Sinh cúi đầu gõ chữ: "Cô có bạn trai chưa?"


Phì phì... tôi cũng không thích đàn ông.


Thẩm Khinh Vi cười lạnh, nhắn tin: "Chưa có, không ai thích tôi."


Sao có thể? Hôm nay cô vừa tới, trước khi về khách sạn, chủ đề của mấy người đàn ông kia đều là về cô, sao có thể không có ai thích? Nhưng không có bạn trai, điều này rất vừa ý Hồ Sinh Sinh, trong lòng hắn đánh trống: "Chưa có chứng tỏ duyên phận chưa tới, không vội."


"Ừm." Thẩm Khinh Vi tiện tay chụp một bức ảnh gửi cho Hồ Sinh Sinh, phòng khách vẫn giống lúc trước khi đám Hồ Sinh Sinh rời đi, sạch sẽ gọn gàng, xác thực nhìn không giống như nữ quỷ xuất hiện.


Lẽ nào lá bùa kia thật sự có tác dụng? Vậy căn nhà đó rất an toàn, có phải hắn có thể...


Trái tim Hồ Sinh Sinh thịch thịch đập điên cuồng, một khi con người có giả thiết, tất cả suy nghĩ không nhịn được liền trào ra, Hồ Sinh Sinh không nhịn được, gửi tin nhắn hỏi: "Hay là, tôi tới đó với cô?"


"A a a! Thật sao? Anh muốn tới đây với tôi à?" Thẩm Khinh Vi làm vẻ thích thú nói: "Anh thật tốt, vậy anh tới nhanh chút nhé, tôi đợi anh."


Hồ Sinh Sinh nhìn thấy tin nhắn này vốn dĩ còn do dự giây lát, Thẩm Khinh Vi lại gửi thêm một biểu tượng cảm xúc moa, giống như đang làm nũng, hai chân Hồ Sinh Sinh đã nhũn đi, cơ thể đột nhiên nóng nực, liên tưởng tới mấy tiếng trước lúc nhìn thấy Thẩm Khinh Vi, hắn không nhịn được nuốt nước bọt.


Có lẽ... lần này hắn đi, bọn họ còn có thể phát triển cái khác, vừa nghĩ tới việc có thể ôm được Thẩm Khinh Vi, máu nóng trong người Hồ Sinh Sinh liền trào lên, không còn sợ hãi gì nữa.


Hắn lập tức thay quần áo ra ngoài gọi tắc-xi, tới khu Bình An.


Thẩm Khinh Vi gửi tin nhắn xong liền ném điện thoại sang một bên, dựa vào thành sô-pha, nhìn nữ quỷ bị nhốt ở góc cao nhất của trần nhà, nữ quỷ đang ra sức tránh bật lửa, đầu nó chạm vào tường, sứt đầu chảy máu, đôi mắt oán hận nhìn Thẩm Khinh Vi, giương nanh múa vuốt, móng tay dài ngoằng đỏ thẫm, không chút nghi ngờ có thể xuyên thủng nội tạng con người trong chớp mắt.


Mười lăm phút, mười phút, năm phút...


Thẩm Khinh Vi vẫn đang đợi, không lâu sau liền nghe thấy tiếng bước chân truyền tới bên cửa, rất gấp gáp, cô nhìn nữ quỷ đã bị nhốt rất lâu, búng tay một cái, bật lửa nhanh chóng tắt lửa, nữ quỷ mạnh mẽ xông khỏi góc tường, bay về phía Thẩm Khinh Vi, vào đúng lúc này, cửa mở ra.


Hồ Sinh Sinh vừa mở cửa liền run lên, hơi lạnh như nước lướt qua cơ thể hắn, lạnh tới mức xuyên thẳng vào lồng ngực, hắn còn chưa kịp phản ứng, trước mặt đột nhiên xuất hiện một gương mặt quỷ phóng to.


A!


Hồ Sinh Sinh há miệng, rất muốn kêu lên, nhưng âm thanh của hắn như kẹt trong yết hầu, làm cách nào cũng không thể phát ra tiếng, khuôn mặt kia đỏ ửng, giống như đang sống sờ sờ bị ép chết.


Nữ quỷ thấy thế liền hất tóc, quấn bản thân và Hồ Sinh Sinh dính lấy nhau, Hồ Sinh Sinh chỉ thấy nữ quỷ trước mặt càng ngày càng gần, gương mặt thấm đẫm máu, đôi mắt đen kịt, còn cả cái lưỡi dài ngoẵng, giống như muốn dính lên mặt hắn, hơi lạnh đột nhiên dâng trào từ sàn nhà dưới chân lên tới đỉnh đầu, hắn đứng im tại chỗ, đôi chân rung lên giống cái sàng, khuôn mặt phình lên như gan lợn, làm cách nào cũng không thể phát ra tiếng, bắt đầu trợn trắng mắt.


Tay Hồ Sinh Sinh chầm chậm dựng lên, đang cầu xin cứu mạng.


Thẩm Khinh Vi đứng cách đó hai mét lạnh lùng quan sát cảnh tượng này.


Đôi bàn tay Hồ Sinh Sinh đặt lên cổ mình, khó khăn phát ra một tiếng ợ, giống như phát ra một âm tiết cuối cùng trước khi chết, tay phải Thẩm Khinh Vi nhanh chóng lấy ra một tấm bùa vàng, còn chưa kịp tung ra, liền thấy Hồ Sinh Sinh bị người ta đẩy ra.


Khoảnh khắc nữ quỷ và Hồ Sinh Sinh tách ra, âm khí trước cửa đột nhiên tản đi, ánh sáng lóe lên, một bóng người mảnh khảnh đứng trước cửa, tóc mái khẽ bay lên, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng, đẹp đẽ như cảnh đêm, ánh mắt Thẩm Khinh Vi sáng lên, lập tức xông vào lòng người kia, tủi thân nói: "Sư tỷ, chị tới rồi! Con quỷ này rất hung dữ, người ta sợ lắm! Chị mau ôm em đi!"


Ngân Tranh vừa đến đã bị ôm chặt, nhìn nữ quỷ dựa sát một bên không dám tiến lên.


Rốt cuộc là ai sợ ai?