*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tôi nhớ rất rõ trước kia bà ngoại xem hương đều gặp những chuyện như mất bò hay heo lạnh bệnh chết, nhiều nhất là mấy đứa nhóc ham chơi không biết chạy đi đâu, cùng lắm là giúp thu hồn trẻ con.

Sao tới lượt tôi xem thì toàn là chuyện lạ liên tiếp xảy ra.

Người đàn ông này trực tiếp lái chiếc xe đông lạnh có chứa tủ đông bên trong còn có thi thể nữa khiến tôi sợ chết khiếp mà.

"Trước tiên đóng lại đi.

" Máy làm lạnh trong xe làm lạnh rất tốt, tôi với Nam Nhã đứng ở bên ngoài xe mà có chút không chịu nổi rồi, vậy mà người đàn ông kia còn đứng trực tiếp trong xe.

Anh ta không quan tâm, hướng tay vẫy vẫy với tôi nói: "Có người giới thiệu cô cho tôi, còn nói ngoại trừ cô ra, không ai có thể giúp được tôi.

"
Tôi nghĩ không biết là ai giới thiệu tôi cho anh ta nữa, vì người biết tôi xem hương thật ra chẳng có mấy người mà nhỉ?

Người đàn ông lại lấy từ mặt sau tủ đông ra một túi vải bạt, ném về phía tôi: "Đừng hỏi đó là ai, đây là 200.

000 nhân dân tệ (~720 triệu Việt Nam) tôi đặt cọc trước, chừng nào việc được giải quyết xong sẽ có thêm 200.

000 nhân dân tệ nữa.

"
"Người giàu thật nha.

" Nam Nhã nhìn tôi nhướn mày, rồi vỗ bả vai của tôi nói: "Cô không phải muốn tích âm đức sao? Hơn nữa với số tiền này thì cô có thể chia cho những người nhà có người gặp nạn trong thôn, một nhà một trăm mấy tệ cũng có thể đó.

"
Tôi nghĩ gần đây trưởng thôn cũng rất nhiệt tình, lại nhìn người đàn ông mím chặt môi nhìn mình, thật là hết cách mà, quả nhiên có tiền là có thể sai khiến ma quỷ!
Lúc anh ta hướng tôi vẫy tay lần nữa tôi thực sự đẩy cửa xe đi lên theo.

Tôi biết trong tủ đông có thi thể nhưng vừa lên ngó qua lại nhìn thấy tới tận ba cái xác ngồi trong tủ đông dựa vào nhau, khiến tôi bị sốc.

Người có cái tay đặt ở bên rìa tủ đông là một người phụ nữ trẻ tuổi, do là bị đông cũng lâu rồi nên chưa thể nhìn ra tuổi cụ thể được, hai tay chống trên rìa tủ đông (cái thành của tủ đông đó nhé dùng từ rìa không biết các bạn hiểu không), hai bên người là hai đứa nhỏ.

Bên trái là đứa bé nam, nhìn bộ dáng chắc tầm 5 - 6 tuổi, bên phải là đứa bé gái nhìn qua khoảng 2 - 3 tuổi, trên mặt ba người đều treo nụ cười, hai đứa nhỏ đang ôm chặt lấy cô ấy.

Tôi nhìn đi nhìn lại thật kỹ cũng không có phát hiện dấu vết bị thương, quần áo cũng rất chỉnh tề, không rõ đây là xảy ra chuyện gì.

Người nọ thấy tôi xem xong nên duỗi tay sờ vào ba cổ thi thể lạnh lẽo rồi nhẹ nhàng chậm chạp đóng nắp lại vì sợ đè mạnh lên cái tay của người phụ nữ đang đặt trên rìa tủ đông lồi ra bên ngoài.

Xe đông lạnh này cũng thật sự quá lạnh, hình ảnh đó càng làm tim người ta lạnh hơn, tôi ôm bả vai vội vàng nhảy từ trên xe xuống.


Nam Nhã cũng nhanh chóng đi nấu nước gừng cho chúng tôi, Hà Thi Di cùng Đại Bạch ghé lại đây xem náo nhiệt, chúng nó uống một ngụm nước gừng lại không chịu nổi nên phun ra, đi sang một bên chơi điện thoại.

Tôi ôm chiếc ly, hình ảnh tủ đông như vẫn còn hiện ra trước mắt, chờ tôi uống xong ly nước gừng, mới nhìn sang người đàn ông đó nói: "Anh muốn xem cái gì?"
"Tôi muốn biết vì sao họ lại như biến thành như thế này?" Người đàn ông lại xin thêm ly nước gừng, hướng tôi nhẹ giọng nói: "Đó là vợ và con tôi.

"
Lúc nói tới đây nước mắt của anh ta đã rơi xuống rớt vào trong cái ly, anh ta liền ngửa đầu rót nước gừng ấm vào cổ họng.

Người đàn ông này kêu là Tề Cường, người phụ nữ bên trong tủ đông kia là vợ của anh ta tên La Hạnh Hoa, hai người là bạn cùng học chung đại học, rất hiếm có là sau khi tốt nghiệp không tách ra, rồi họ liền kết hôn và bắt đầu xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng.

Hai đứa nhỏ kia tất nhiên cũng là con của bọn họ, công việc của anh ta là buôn bán thủy sản, mùa hè là thời điểm nóng tiêu thụ thủy sản rất mạnh nên anh ta thường xuyên lái xe đi giao hàng, việc trong nhà đều do La Hạnh Hoa lo liệu, có mời bảo mẫu về trông hai đứa nhỏ, sắp xếp mọi việc rất ổn.

Bạn học cùng bạn bè đều hâm mộ Tề Cường vì anh ta có gia đình và sự nghiệp đều ổn định.

Một tháng trước Tề Cường lái xe đi đưa hàng, lúc trở về trời đã tối, về đến nhà không thấy La Hạnh Hoa đâu, cũng không gặp bọn trẻ, anh ta gọi điện thoại thì không ai nhận.

Anh ta còn gọi điện cho nhà mẹ vợ nhưng cũng không thấy họ về bên đó.


Sau khi có con, La Hạnh Hoa không có tự mình một người dẫn lũ trẻ ra bên ngoài ở qua đêm, cho dù là đi du lịch bọn họ cũng phải đưa theo bảo mẫu vì sợ không trông được hai đứa nhỏ hoạt bát này.

Anh ta tìm suốt một đêm, tới hừng đông ngày sau mới đến cục cảnh sát báo án, kết quả nhận được cuộc điện thoại gọi tới từ kho hàng.

"Ba người bọn họ cứ như vậy ngồi ở trong tủ đông lớn này, cửa tủ đông cũng không có đóng, cứ ngồi như vậy, ngồi! " Giọng của Tề Cường nghẹn ngào đi, lại ngẩng đầu nốc hết ly nước gừng.

Lần đầu tiên tôi thấy có người xem nước gừng thành rượu, tôi nháy mắt với Nam Nhã ý là rót cho anh ta thêm một ly nữa.

"Cảm ơn!" Anh ta rất lịch sự hướng Nam Nhã cảm ơn rồi nhìn tôi nói: "Tôi đi xem camera giám sát thì thấy chính A Hạnh mở tủ đông, cũng chính cô ấy ôm hai đứa nhỏ vào trong, rồi tự mình ngồi vào, trước khi tiến vào cô ấy còn nhìn camera giám sát mà cười.

Vì vậy cảnh sát nói là tự sát! "

Editor: Alissa.