*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Khi rời khỏi núi Bất Chu, ba người chúng tôi hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương không ít.

Mặc Hàn cho tôi ăn mấy viên đan dược trước kia hắn đã luyện xong, nhưng quỷ khí trong đó quá mức nồng đậm, không thích hợp với người sống như tôi.

Vẻ mặt hắn ghét bỏ ném đi, quyết định đi luyện một lò mới cho tôi, mà dược bị hắn vứt bỏ kia, lại bị Quân Chi trộm nhặt về, đi quỷ thị bán giá cao qua tay.

Vì luyện dược cho tôi, mấy ngày nay Mặc Hàn vẫn luôn bế quan.

Lúc buổi tối đi ngủ, Khổng Tuyên cười nhạo tôi phòng không gối chiếc, bị tôi cầm một cái gối đầu đánh đi ra ngoài.

Hai ngày này bảo bảo đều rất an tĩnh, vẫn luôn ở trong bụng tôi dốc lòng tu luyện. Tôi đã từng lo lắng có phải bảo bảo ở núi Bất Chu bị thương mới vẫn luôn không ra hay không, Mặc Hàn lại làm tôi yên tâm.

Sau khi quỷ thai trưởng thành đến nước này, đều sẽ tiến vào tu luyện sâu như vậy. Đây là vì tích tụ pháp lực cho nó lúc sinh ra.

Quỷ thai sinh ra, sẽ theo bản năng hấp thu tu vi cơ thể mẹ, trừ lần đó ra, sinh sản là lúc cơ thể mẹ cũng sẽ hao tổn rất nhiều tu vi.

Trước khi Thanh Hư Quan xử lý các hạng công việc trong quỷ thai, sở dĩ không có một cơ thể mẹ người sống có thể sống sót, gần nhất là bởi vì, quỷ thai không tầm thường, sinh con vốn dĩ có chứa nguy hiểm không nhỏ, quỷ thai càng sâu hơn.

Thứ hai, bản thân cơ thể mẹ không đủ tu vi, quỷ thai hấp thu không đủ tu vi, vì sinh ra, sẽ hấp thu sinh mệnh lực cơ thể mẹ.

Bởi vậy mới không có một cơ thể mẹ người sống có thể sống sót.

Tu vi tôi cũng đủ chống đỡ bảo bảo sinh ra, sẽ không đề cập đến mức hấp thu sinh mệnh lực. Nhưng Mặc Hàn nói, vì giảm bớt thống khổ và ngoài ý muốn khi tôi sinh sản, hắn vẫn ra lệnh cưỡng chế bảo bảo đi tu luyện.

Chỉ có bảo bảo tu luyện cường đại, hấp thụ tu vi của tôi càng ít, lúc sinh cũng thuận lợi hơn.

Tiểu gia hỏa một chút đã biết phải cố gắng như vậy, lòng tôi ấm áp dào dạt.

Chẳng qua thai phụ tôi còn có một ít bệnh trạng, tỷ như nói thích ngủ.

Hôm nay bởi vì Khổng Tuyên tỉnh lại, tôi không ngủ trưa, đến buổi tối, đầu dính vào gối đã ngủ rồi.

Nhưng mà, không biết ngủ bao lâu, tôi cảm giác phía trước có một ánh sáng chợt lóe, tôi đuổi theo lại cảm giác mình tới rồi một địa phương khác.

Lại phải làm mộng nhìn thấy ký ức của Mặc Hàn sao?

Tôi chuẩn bị tốt, lại phát hiện nơi này như là một hoa viên ở gần tiểu khu của nhà chúng tôi.

Trăng tròn treo trên không trung, thời gian không người là lúc rạng sáng, bước chân tôi không tự giác đi vào trong chỗ sâu hoa viên.

“Khải Minh, lúc này ngươi nhất định phải giúp ta!” Tôi nghe được một giọng nói chán ghét, rõ ràng là đang xin người làm việc, lại còn có vẻ một bộ dáng ngươi không giúp ta chính là thiên lý nan dung.

Không cần nghĩ, tôi cũng biết đây là Cơ Tử Đồng.

Đi lên phía trước hai bước, vòng qua một núi đá giả, tôi nhìn thấy Cơ Tử Đồng và Lam Thiên Hữu đứng ở cách đó không xa.

Cơ Tử Đồng đưa lưng về phía tôi, tay nàng nắm chặt lấy tay áo Lam Thiên Hữu. Hai người bọn họ mặc đều là trang phục hiện đại, đây không giống như là ký ức của Mặc Hàn.

Tôi có chút tò mò, trốn hảo thân mình, vô sỉ nghe nổi lên góc tường.

“Khải Minh… Mặc Hàn đã không nhớ rõ… Ngươi nhất định phải giúp ta! Ta biết, ngươi muốn Linh Thể Thuần Âm, ta có thể giúp ngươi!”

Cơ Tử Đồng như là làm hy sinh rất lớn mới nói ra câu nói sau kia, như là đưa Linh Thể Thuần Âm cho Lam Thiên Hữu, Lam Thiên Hữu chính là cường đoạt bảo bối của nàng vậy.

Lão yêu bà cô tỉnh lại đi! Linh Thể Thuần Âm là của tôi! Không quan hệ với cô! Bộ dáng đừng nói như là vật sở hữu của cô vậy!

Lam Thiên Hữu vẫn luôn trầm ngâm nghe được lời này lại cười.

“Ta muốn không phải Linh Thể Thuần Âm kia.” Hắn nhìn Cơ Tử Đồng nhàn nhạt nói, dùng sức vung tay áo, hất tay Cơ Tử Đồng bắt lấy tay áo hắn ra: “Ta muốn, là Mộ Tử Đồng. Nàng là Linh Thể Thuần Âm cũng được, chỉ có một hồn phách cũng thế, ta không để bụng.”

“Tu vi của ngươi đã có thể đi Linh giới, có Linh Thể Thuần Âm, Tiên giới không là vấn đề, ngươi xác định không cần?” Cơ Tử Đồng một vẻ qua thôn này sẽ không có cửa hàng này.

Lam Thiên Hữu lạnh nhạt: “Thiên Hữu ta, thành tiên hay không, hiện tại ta đã không quan tâm rồi.”

Cơ Tử Đồng đã không có biện pháp, Lam Thiên Hữu hỏi: “Ngươi còn muốn dung hồn?”

Cơ thể của Cơ Tử Đồng cứng lại, nhìn Lam Thiên Hữu, như là ý thức được hắn sẽ không giúp mình, nói: “Không liên quan đến ngươi.”

“Ta nói không được.” Giọng nói của Lam Thiên Hữu lạnh xuống.

Cơ Tử Đồng tức giận đi lên phía trước một bước, chất vấn: “Vì sao! Vì sao sau khi Mộ Tử Đồng xuất hiện, Lãnh Mặc Hàn thay đổi, ngay cả ngươi cũng thay đổi? Vì sao đến bây giờ ngay cả ngươi cũng không giúp ta? Sư phụ!”

Hai người bọn họ lại là thầy trò!

Sao ngày thường Cơ Tử Đồng đều chỉ gọi đại danh Lam Thiên Hữu? Còn luôn là mang theo một tiếng gọi ái muội nhàn nhạt…

Lam Thiên Hữu sâu kín nhìn nàng, cuối cùng rời ánh mắt đi.

Hắn quay đầu nhìn phía chân trời, như suy tư gì nói: “Ngươi muốn tiếp xúc bí ẩn trong tộc, ta nhận ngươi làm đồ đệ, ngươi muốn học pháp thuật, ta dạy cho ngươi. Ngươi muốn làm đại vu, ta thoái vị. Ngươi đi theo Lãnh Mặc Hàn rời đi, muốn trở thành Minh Hậu, ta càng không tiếc hết thảy đại giới giúp ngươi.”

Ánh mắt Lam Thiên Hữu dần từ chân trời dời trở lại, một lần nữa đặt xuống trên người Cơ Tử Đồng, nhìn nàng, cường điệu một câu hỏi: “Ta không giúp ngươi sao?”

Cơ Tử Đồng bị Lam Thiên Hữu nhìn đến cả người dựng lông, lại biết lúc này không thể đắc tội Lam Thiên Hữu, hạ giọng dịu dàng nói: “Sư phụ, ta biết ngươi luôn đau ta. Chỉ một lần như vậy! Chỉ một lần như vậy! Mộ Tử Đồng… Mộ Tử Đồng ta thật sự không biết rốt cuộc nàng làm cái gì với các ngươi, khiến cho một đám các ngươi đều che chở nàng như vậy!”

Mỗi một lần gọi tên của tôi, Cơ Tử Đồng đều là nghiến răng nghiến lợi.

“Bởi vì nàng đối với ai cũng đều là thật tình.” Lam Thiên Hữu bỗng nhiên nói: “Có chuyện, chỉ sợ những năm gần đây, vi sư đều quên dạy ngươi —— chỉ có thật tình có thể đổi thật tình.”

“Nhưng sư phụ cũng đã nói qua, ta đối xử với thế nhân như thân hữu, thế nhân đối xử với ta như con kiến; Lúc này, cớ gì thật tình?” Cơ Tử Đồng không cam lòng yếu thế nói.

Ánh mắt Lam Thiên Hữu nhảy lên một chút, lại nhìn về phía phương xa: “Kia đại khái là vi sư sai rồi, con kiến mệnh tiện, chết chưa hết tội, nhưng cũng luôn có mấy ‘ người ’ xứng đôi với chữ này như vậy.”

“Sư phụ một câu sai rồi là không màng tình trạng hiện giờ của đồ nhi sao?” Cơ Tử Đồng như là muốn cho Lam Thiên Hữu cảm thấy mình dạy hư nàng, lòng sinh áy náy với nàng: “Lãnh Mặc Hàn vì nàng mà huỷ mặt ta!”

Bởi vì một câu cuối cùng, áy náy mới nổi lên trong mắt Lam Thiên Hữu lại biến mất vô tung vô ảnh: “Mặt ngươi là tự làm tự chịu, Lãnh Mặc Hàn có tính tình gì, ngươi nên rõ ràng hơn ta. Ngươi nên may mắn Mộ Tử Đồng không trúng Mị Cốt Sinh Hương, bằng không, ngươi sẽ phải thừa nhận, không đơn giản là tức giận của Lãnh Mặc Hàn!”

Một câu cuối cùng, làm cho tôi dù cách rất xa nghe xong, đều cảm thấy cả người run lên.

Cơ Tử Đồng càng sâu, cơ thể nàng đều run rẩy một chút, không tự giác lui về sau một bước, bảo trì khoảng cách với Lam Thiên Hữu.

Hồi lâu, Cơ Tử Đồng vẫn không cam lòng hỏi: “Vậy sư phụ mặc kệ đồ nhi sao?”

Lam Thiên Hữu nhìn nàng không nói gì, Cơ Tử Đồng đơn giản uy hiếp hắn: “Năm đó tính kế nội đan của Lãnh Mặc Uyên, kể công của sư phụ cực vĩ. Huống chi, Mặc Hàn cho ta kết tinh pháp lực, Lãnh Mặc Uyên và Mộ Tử Đồng là lấy được ở chỗ thân thể phi cương của sư phụ. Sư phụ sẽ không sợ bị Minh giới trả thù sao?”

Lam Thiên Hữu nghe vậy cười to, cười không thể ngăn chặn: “Lãnh Mặc Hàn tán hồn phách ta, Lãnh Mặc Uyên diệt sơn môn ta, huynh đệ minh vương đã sớm hận ta tận xương, lúc này ta mới sợ bọn họ trả thù?”

Quả nhiên không sợ lén lút, chỉ sợ loại này làm chuyện xấu thẳng thắn.

Cơ Tử Đồng hiển nhiên bị Lam Thiên Hữu nói không có cách nào.

Cuối cùng, chỉ có thể phóng mềm giọng và tư thái, lại khẩn cầu Lam Thiên Hữu lần nữa: “Sư phụ… Sư phụ… Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn nhìn ta hồn phi phách tán sao…”

“Chỉ cần ngươi không đi tìm Mộ Tử Đồng gây rối, ở trước khi Lãnh Mặc Hàn khôi phục ký ức, hắn sẽ không giết ngươi.” Lam Thiên Hữu nói.

“Vậy chờ hắn khôi phục ký ức sau thì sao!” Cơ Tử Đồng sốt ruột giận dữ hỏi, trong lòng tôi run lên.

Bộ dáng Cơ Tử Đồng ở trước mặt tôi và Mặc Hàn biểu hiện từ trước đến nay đều là “Mặc Hàn ngươi chỉ cần khôi phục ký ức thì sẽ rất tốt với ta”.

Hiện tại nghe đối thoại của nàng và Lam Thiên Hữu, sao tôi cảm giác trong câu vừa rồi hỏi chuyện kia, Cơ Tử Đồng như rất sợ hãi Mặc Hàn khôi phục ký ức?

Lam Thiên Hữu không lên tiếng, Cơ Tử Đồng lại hao tổn tinh thần nói: “Hỏa phượng của ta không chịu được bao lâu…”

“Người nào!”

Cơ Tử Đồng còn chưa nói xong, Lam Thiên Hữu chợt nổi giận gầm lên một tiếng với tôi bên này. Tôi không nghĩ tới sẽ bị phát hiện, cất bước muốn trốn, lại có thể cảm giác được phía sau có lực lượng cường đại thổi quét đến.

Là Lam Thiên Hữu đuổi tới!

Tôi không biết nên chạy đi đâu, chỉ có thể liều mạng chạy về phía trước.

Bỗng nhiên, cánh tay bị ai kéo một phen, tôi lọt vào một mảnh hắc ám.

“Mẹ.” Một giọng nói mềm mại vang lên, là bảo bảo.

Tôi cúi đầu, nhìn thấy tiểu gia hỏa đang nhón mũi chân ngửa mặt lên, lo lắng nhìn tôi: “Mẹ không sao chứ?”

Lúc này tôi mới ý thức được, hơi thở của Lam Thiên Hữu biến mất, nhìn tay tiểu gia hỏa còn kéo tôi, vừa rồi hẳn là chính nó ta mang tôi nơi đó lại đây.

Tôi nhẹ nhàng thở ra, ngồi xổm xuống bế nó lên: “Mẹ không có việc gì.”

“Sao hồn phách của rời khỏi thân thể?” Bảo bảo khó hiểu hỏi, còn mang theo ba phần lo lắng.

“A? Hồn phách mẹ rời thể?” Sao tôi đều không có một chút cảm giác, hơn nữa, lại không phải tiến vào ký ức của Mặc Hàn.

Bảo bảo bĩu môi: “Đúng vậy… Con tỉnh lại đã thấy chủ hồn của mẹ không ở đây… Mẹ, mẹ không luyện qua