*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Bất tri bất giác đã ra Oán Quỷ Hạp, vội vã gặp bảo bảo, Mặc Hàn không thả tôi ra, mà một đường bay nhanh về Minh Cung.

Lúc đi ngang qua ngoại cảnh bốn phía u minh, thấy được Mặc Uyên phái Hồng Quỷ tới chờ chúng tôi.

Nhìn thấy Mặc Hàn không việc gì, hắn vạn phần kích động: “Mặc Hàn đại nhân! Phu nhân!”

“Bạch Diễm và Mặc Uyên như thế nào?” Mặc Hàn hỏi.

“Tiểu công tử và Mặc Uyên đại nhân đều rất tốt, nhưng có chút nhớ hai vị…”

Hắn còn chưa nói xong, Mặc Hàn đã mang theo tôi bay về Minh Cung.

Hồng Quỷ phía sau cũng đuổi theo.

Nhìn cung điện màu đen kia càng ngày càng gần, tâm thình của tôi kinh hoàng thình thịch.

Nhớ con trai! Đặc biệt đặc biệt nhớ!

Quỷ khí Mặc Hàn bước tới trước một, xông thẳng vào Minh Cung, chúng tôi mới rơi xuống đất, bên trong đã lao tới một quả cầu.

“Mẹ ——”

Bảo bảo bay nhanh về phía tôi, tôi đang muốn duỗi tay ôm lấy, bị Mặc Hàn ôm lấy trước một bước.

“Ba ba!” Bảo bảo thuận thế ôm lấy hắn.

Mặc Hàn khẽ gật đầu, thấy bảo bảo không có việc gì, cuối cùng cũng yên tâm, xoa xoa đầu nhỏ của nó, giáo dục: “Bay nhanh như vậy, cẩn thận va vào mẫu thân con.”

Bảo bảo cười hắc hắc, nhào vào trong lòng tôi: “Mẹ!”

“Bảo bối! Có nhớ mẹ không?” Ôm tiểu gia hỏa mềm mại, tôi đều cảm động đến sắp khóc.

Con nhà ai vừa sinh ra đã bị mẫu tử chia lìa!

“Có nhớ mẹ!” Bảo bảo cọ cọ tôi: “Mẹ, vết thương của mẹ và ba ba thế nào?” Trong mắt sáng long lanh của Bạch Diễm tràn đầy quan tâm.

Tôi cười: “Tốt, đều tốt, con xem, tu vi ba ba còn tăng cao đấy!”

“Ba ba lợi hại hơn!” Tiểu gia hỏa vui vẻ, lại nhào vào trong lòng Mặc Hàn.

Hai quỷ một lớn một nhỏ, mười phần tướng cha con.

Mặc Uyên từ bên trong Minh Cung đi ra, nhìn thấy Mặc Hàn và tôi đều không có việc gì, yên tâm cười một chút: “Ca, tu vi tiến bộ sao!”

“Ừ.” Mặc Hàn lên tiếng, ôm Bạch Diễm đi tới bên người Mặc Uyên: “Khổ cho ngươi chăm sóc Bạch Diễm, thương thế của ngươi như thế nào?”

“Vết thương nhỏ thôi, đều tốt, chăm sóc tiểu cữu tử mà thôi.” Mặc Uyên nói cười tủm tỉm sờ đầu nhỏ của bảo bảo nhà chúng tôi: “Tiểu cữu tử rất ngoan! Thiên tư cũng cao, mấy ngày nay dạy hắn mấy pháp thuật, dạy một hiểu ngay!”

Không hổ là con của tôi và Mặc Hàn!

“Ba ba, con cho người nhìn xem pháp thuật nhị thúc dạy con!” Tiểu gia hỏa nóng lòng muốn thử, Mặc Hàn gật đầu một cái, nó từ trong lòng Mặc Hàn nhảy xuống.

Chỉ thấy đôi tay nó niết quyết, nhẹ giọng niệm chú ngữ, chưởng phát ra ánh sáng xanh nhu hòa, ánh sáng kia càng ngày càng đậm, từ xanh nhạt biến thành xanh đậm, bốc cháy lên quỷ hỏa màu lam.

Một con Độc Giác Kỳ Lân từ bên trong ngọn lửa nhảy lên, gào thét đạp lửa tấn công về phía Mặc Hàn.

Âm phong gào thét qua gương mặt tôi. mang theo uy áp không thấp, đều là hơi thở của bảo bảo.

Cơ thể của Mặc Hàn không mảy may di động, tùy ý để lam hỏa kia vọt tới trước mặt mình.

Mắt thấy ngọn lửa kia sắp há mồm cắn nuốt hắn, Mặc Hàn duỗi tay đè lại giữa mày của kỳ lân kia.

Hắn rót vào trong cơ thể nó một đạo pháp lực, ngay lập tức, từ một con cự thú uy phong lẫm liệt biến thành một con mèo sủng vật.

Mặc Hàn ném ra một đạo quỷ khí cuốn lên con kỳ lân đang ở bên chân hắn ngao ngao kêu kia, ánh mắt nhìn về phía con trai rất tự hào.

“Làm không tồi.”

Bạch Diễm vốn bởi vì đại chiêu bị ba hắn bài trừ dễ như trở bàn tay, đang mất mát, nghe được khen, đầu nhỏ lại vui vẻ nâng lên.

“Ba ba, thật sao?’

“Ừ.” Mặc Hàn gật đầu, đi đến trước mặt Bạch Diễm ngồi xổm xuống, nâng kỳ lân trong lòng lên trước mặt Bạch Diễm: “Hóa thân ngoài thân, phải đặt ở thức hải nghỉ ngơi.”

“Vâng!” Bảo bảo gật đầu nhỏ tròn tròn, ôm tiểu kỳ lân của mình cọ cọ, chờ mong nói với Mặc Hàn: “Ba ba, nhị thúc còn dạy con pháp thuật khác! Con đều học xong rồi! Người muốn xem hay không?

Mặc Hàn gật đầu: “Tới.”

Bảo bảo ôm tiểu kỳ lân của nó đi đến trước mặt tôi, giơ lên: “Mẹ, mẹ giúp con ôm Tiểu Hắc.”

“Nó tên là Tiểu Hắc?” Tôi nhận Độc Giác Hắc Kỳ Lân trong tay nó, thấy tiểu Hắc liếm ngón tay của tôi.

“Vâng, tên tiểu Hắc, con lấy tên!” Bạch Diễm tự hào: “Giống Linh Lung của mẹ!”

“Vậy vì sao gọi là tiểu Hắc?” Lại không phải là đen toàn than, vậy gọi cái này làm gì?

Bảo bảo không phụ sở vọng: “Bởi vì tiểu Hắc đen thùi lùi! Mẹ, có phải con rất thông minh hay không? Nhị thúc cảm thấy tên này rất tuyệt!”

Con có biết Địa Ngục Khuyển đen toàn thân của ba con,cũng gọi là tiểu Bạch hay không…

Tôi hỏi Mặc Hàn một câu: “Tên Tiểu bạch là ai lấy?”

Mặc Hàn: “Mặc Uyên.”

Quả nhiên Mặc Uyên là phế vật đặt tên…

“Ngươi phải ngoan ngoãn nghe mẹ nói đấy!” Bạch Diễm sờ đầu tiểu Hắc, xoay người đi đến trước ba mặt hắn.

“Ba ba, ba chuẩn bị tốt chưa?” Hắn vận sức chờ phát động.

Mặc Hàn gật đầu.

Đôi tay Bạch Diễm chạm nhau, giữa lòng bàn tay phát ra Lam Diễm, bỗng nhiên, hắn cúi người đấm một tay xuống.

Lúc tay hắn tiếp xúc với mặt đất lan ra quỷ hỏa màu lam, thêm quỷ khí ở âm phủ vào, ngọn lửa thật nhỏ màu lam kia chạy trốn như lửa rừng.

Đồng thời, ngọn lửa dưới chân còn đang không ngừng khuếch tán ra ngoài.

Tôi và Mặc Uyên đều lui đến mảnh đất an toàn, ngọn lửa vây quanh Mặc Hàn, ngọn lửa cao nửa người lập tức cháy còn cao hơn người khác, gần như muốn cắn nuốt Mặc Hàn.

Mặt Mặc Hàn không đổi sắc, vẫn là ba phát đã bài trừ pháp thuật của bảo bảo.

Trong nháy mắt Lam Diễm rút lui, khôi phục màu sắc vốn có của Minh Cung.

Tiểu gia hỏa Bạch Diễm chu miệng, như là không nghĩ tới đại chiêu của mình lại nhanh bị hắn cha đánh trở về như vậy.

“Học rất tốt.” Mặc Hàn lại đi đến trước mặt Bạch Diễm ngồi xổm xuống lần nữa, sờ tóc ngắn mềm mại của hắn: “Chỉ là con phải nhớ kỹ, nếu không ở Minh giới, không có nhiều quỷ khí như vậy để con thuyên chuyển, con không thể tiêu hao quỷ khí của mình, con phải tùy thời chú ý quỷ khí tiêu hao của mình.”

“Con biết, nhị thúc đã dạy rồi, ở nhân gian hoặc là địa phương khác, con sẽ cẩn thận!” Tiểu gia hỏa trẻ nhỏ dễ dạy: “Quỷ khí của con cũng rất tinh khiết!”

Hắn nói xong ngưng tụ ra một đoàn quỷ khí ở đầu ngón tay mình: “Ba ba, người xem!”

“Rất tốt.” Khóe miệng Mặc Hàn khẽ cong lên, thấy thế nào, đều là một vẻ mặt tự hào.

Bạch Diễm lại chạy đến trước mặt tôi, thần bí nói với tôi: “Mẹ, con còn đặc biệt học một pháp thuật cho mẹ!”

Ôi!

Tôi thụ sủng nhược kinh, vội hỏi: “Pháp thuật gì?”

Bảo bảo ngửa khuôn mặt nhỏ đáng yêu cười hắc hắc, lui về sau này hai bước, đôi tay cọ xát.

Lam Diễm thật nhỏ bị hắn phát ra từ lòng bàn tay, từng ngọn lửa như kẹo bông gòn lơ lửng ở không trung. Lại giống như bọt nước, chạm vào nhau đã dung hợp với nhau.

Dần dần, một đóa hoa hiện ra ở không trung.

Bảo bảo nhảy người lên, giơ tay một cái đã bắt được bông hoa kia, đưa Mạn Châu Sa Hoa màu lam ngưng tụ từ pháp lực của hắn tới trước mặt tôi.

“Mẹ, cho mẹ hoa xinh đẹp!”

“Cảm ơn bảo bối!” Tôi cười tiếp nhận, đầu ngón tay chạm vào lam hoa kia, như là một loại cảm xúc thủy tinh.

“Nhìn này, con trai tặng hoa đó!" Tôi cầm khoe ra ở trước mặt Mặc Hàn, không biết có phải ảo giác hay không, thấy Mặc Hàn không được tự nhiên một chút.

Tôi bế bảo bảo lên, tiểu gia hỏa lải nhải nói chuyện xảy ra sau khi trở lại Minh Cung của hắn và Mặc Uyên với tôi.

Mặc Hàn và Mặc Uyên thương lượng đối sách.

“Mặc Uyên, Khổng Tuyên và Đại Bàng thế nào?” Tôi hỏi.

“Phái quỷ đi xem rồi, đều bị thương, Khổng Tuyên là pháp lực tiêu hao quá mức, thương thế ngược lại vẫn tốt, dưỡng mấy ngày thì tốt rồi. Thương thế của Đại Bàng có chút nghiêm trọng, nghe nói Khổng Tuyên trực tiếp biến hắn trở về thành trứng, về lò nấu lại.”

“Vậy hắn sẽ không có việc gì chứ?” Tôi lo lắng nói.

“Mẹ, đại cữu cữu sẽ không có việc gì, vũ tộc biến trở về thành trứng, như ba ba trở lại Hàn Uyên, chẳng qua thời gian phải dài một chút.” Bảo bảo giải thích nói.

Lúc này tôi mới yên tâm, lại hỏi: “Vậy Quân Chi đâu?

Mặc Uyên hừ một tiếng, không lên tiếng.

Bảo bảo ôm cổ tôinói: “Tinh Bác Hiểu thúc thúc nói, cậu về nhà xem qua ông ngoại bà ngoại một lần, sau đó lại không trở về, Minh Cung phái quỷ đi cũng chưa tìm được tung tích của cậu.”

Trong lòng tôi có chút khó chịu: “Lúc hắn về nhà đi, trạng thái thế nào?”

“Hình như bị thương……” Bảo bảo bĩu môi: “Mẹ, cữu cữu thật sự là người xấu sao?”

“Đương nhiên không phải, hắn là bị người xấu khống chế!” Tôi nhấn mạnh nói.

Bảo bảo trịnh trọng nói gật đầu: “Con cũng cảm thấy vậy!”

“Thương thế nghiêm trọng không?” Tôi lại hỏi.

“Nghe Tinh Bác Hiểu thúc thúc nói vẫn tốt.” Bảo bảo nói.

Mặc Uyên tức giận mở miệng: “Hắn có Thiên Đạo Hồng Hoang che chở, ngươi cứ yên tâm đi.”

“Hắn chỉ là bị lợi dụng!” Tôi càng thêm tức giận.

Mặc Uyên bĩu môi, lười lại cãi cọ với tôi.

Tẩm cung của bảo bảo được Mặc Hàn an bài ở bên cạnh chúng tôi, chờ sau khi hắn trưởng thành, lại tùy ý để hắn chọn một chỗ ở mới.

Chúng tôi trực tiếp trở về tẩm cungcủa Mặc Hàn, Mặc Hàn còn đang phân tích tình thế với Mặc Uyên: “Thiên Đạo Hồng Hoang không thể rời khỏi núi Bất Chu lâu, lần trước hắn ở Động Thiên Phúc Địa nháo ra động tĩnh lớn như vậy, núi Bất Chu nơi đó sẽ không thể không có tiếng gió.”

Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Mặc Uyên không được tốt: “Ta phái quỷ đi Thang Cốc, không một con trở về.”

“Sao lại thế này?” Mặc Hàn cảnh giác vài phần.

“Đoán chừng là mới ra khỏi Minh giới đã bị mạt sát, chỉ sợ, có Mộ Quân Chi môi giới này, thực lực của Thiên Đạo Hồng Hoang cũng ít hạn chế.” Hắn nói có chút bất đắc dĩ: “Ta vốn dĩ muốn tự mình đi nhìn xem, nhưng tiểu cữu tử còn ở Minh Cung, ta cũng không yên tâm để hắn ở lại một mình.”

Tôi không biết nên nói cái gì, một người là con trai của tôi, một người là em trai của tôi……

Mặc Hàn hơi trầm ngâm, nói: “Cố gắng phái quỷ đi tìm Quân Chi đi, để cho bọn họ đứng từ xa nhìn là được. Tìm được tung tích của Quân Chi, trước tiên trở về báo cáo, không được mạo hiểm theo sau.”

“Vậy núi Bất Chu nơi đó thì sao?” Mặc Uyên hỏi.

“Minh giới có thể đi núi Bất Chu chỉ có chúng ta, bọn họ không ra được, nếu có nghĩ thầm trộn lẫn, Thang Cốc bên kia sẽ tự mình tìm tới cửa, không cần lại phái quỷ đi.” Mặc Hàn nói.

Mặc Uyên tỏ vẻ hiểu biết, đi ra cửa làm việc.

Tôi khó hiểu hỏi Mặc Hàn: “Ai không ra được?”

“Các thần thượng cổ của núi Bất Chu.” Mặc Hàn nhàn nhạt nói.

Tôi kinh ngạc: “Anh là nói thật ra là Hi Hòa bọn họ bị nhốt ở núi Bất Chu?”

Mặc Hàn gật đầu.

Tôi chấn kinh: “Vì sao? Là Thiên Đạo Hồng Hoang vây bọn họ ở nơi đó sao?”

“Đúng,à cũng không phải.” Mặc Hàn ôm bảo bảo từ trong lòng tôi đi, để bảo bảo ngồi ở trên đùi hắn, giải thích cho chúng tôi nói: “Thiên Đạo Hồng Hoang xác thật đưa bọn họ ở bên trong hạn chế. Nhưng chư thần cũng tự mình không muốn ra. Trừ cái này ra, còn có các vong linh oán khí chết vào Hồng Hoang, ở xung quanh núi Bất Chu hình thành một kết giới chỉ vào không ra.”

“Không phải chúng ta và Khổng Tuyên có thể tự do ra vàosao? Còn có Nhị Nhị và Tiểu Tiểu, không phải bọn họ cũng có thể tự do ra vào núi Bất Chu sao?” Tôi không rõ.

“Cấm chế núi Bất Chu chỉ hữu dụng với thần thượng cổ lúc ấy, ta sinh ra ở thời kì cuối thượng cổ, đều không phải là sinh ra ở núi Bất Chu, cho nên vô dụng với ta, nàng và huynh muội nhị nhị cũng vậy.”

“Ba ba, con thì sao?” Bảo bảo cố gắng tạo cảm giác tồn tại.

“Con cũng vậy.” Mặc Hàn kiên nhẫn đáp lời nói.

Tôi có một ý tưởng lớn mật: “Hiện tại Thiên Đạo Hồng Hoang và chúng ta như là nước với lửa… Hắn muốn giết chết chúng ta, những thần thượng cổ đó có thái độ gì với hắn?”

Nếu có thể kéo Hi Hòa những đại thần đó đến trận doanh chúng tôi, lòng tôi không sợ hãi như vậy.

Mặc Hàn nhìn thấu tâm tư của tôi, nói với tôi: “Mộ Nhi, không cần ôm hy vọng quá lớn với bọn họ. Kết quả năm đó bàn Phượng và Thiên Đạo Hồng Hoang đấu tranh, nàng cũng thấy rồi.”

“Nhiều đại thần lợi hại như vậy cũng không làm được gì Thiên Đạo Hồng Hoang sao?” Tôi thất thanh hỏi.

Mặc Hàn lắc đầu, khóe miệng hiện lên một tia trào phúng: “Bọn họ sẽ không đối chiến với nhau.”

Tôi sửng sốt một chút, dần phản ứng lại: “Anh là nói, bọn họ sẽ không hợp tác?”

Mặc Hàn gật đầu.

Tôi không tự giác lại nghĩ tới thảm tượng Bàn Phượng bị diệt tộc năm đó, xác thật trừ tộc nhân bổn tộc Bàn Phượng ra, không có bất luận kẻ nào khác xuất hiện.

“Vì sao bọn họ không hợp tác?” Tôi không rõ.

“Chuyện không liên quan đến mình, tất nhiên là tránh càng xa càng tốt.” Mặc Hàn nói giọng dần trầm xuống: “Huống chi, khí vận Hồng Hoang, thiếu một phân, mình trong chén sẽ nhiều hơn một phân.”

Thì ra là vì khí vận…

Tôi nhìn về phía bảo bảo đang ghé vào bên người Mặc Hàn ăn linh quả, nhớ tới Khổng Tuyên nói qua, Bạch Diễm bình an sinh ra, có thể đề cao khí vận vũ tộc.

Hy vọng hắn được như ước nguyện.

“Chuyện này, nên làm cái gì bây giờ mới tốt…” Tôi lo lắng hỏi, tuy Minh Cung có thể bảo vệ tôi nhất thời, nhưng chung quy không bảo vệ được tôi một đời.

Huống chi, không thể để bảo bảo cũng cả đời không ra khỏi Minh Cung đi.

Mặc Hàn nắm chặt tay của tôi, trấn an nói: “Mặc kệ dùng biện pháp gì, ta đều sẽ không để nàng xảy ra chuyện.”

Một bàn tay nhỏ đầy thịt cũng lạch cạch đặt ở trên mu bàn tay của Mặc Hàn, bảo bảo nghiêm túc nhìn tôi: “Mẹ, con cũng sẽ không để mẹ có việc!”

Nếu không có Thiên Đạo Hồng Hoang tới quấy rối, có chồng và con như vậy, tôi sẽ hạnh phúc rất nhiều!

Tôi gật đầu, xoa đầu nhỏ của Bạch Diễm, lúc này mới sinh ra mấy ngày, hắn cũng đã mọc tóc. Sợi tóc đen vô cùng mềm mại, như tâm thuần tịnh của đứa nhỏ này.

Hắn lấy ra một quyển sách pháp thuật, đoán chừng là Mặc Uyên cho hắn, quấn lấy Mặc Hàn dạy hắn.

Con trai chăm chỉ hiếu học như vậy, Mặc Hàn tự nhiên là vui mừng đáp ứng rồi, dẫn Bạch Diễm đi đất trống trước tẩm cung dạy hắn pháp thuật.

Tôi ngồi trên hành lang gỗ ở trước tẩm cung, nhìn pháp thuật và quỷ khí của ba con bọn họ đan xen, khóe miệng không tự giác cong lên.

Từ lúc bắt đầu biết tồn tại của bảo bảo, tôi đã ảo tưởng có một ngày như vậy.

Hiện giờ, ngày này thật sự tới, lại không nghĩ rằng đồng thời tới, còn có một đầu đao treo ở trên đầu.

Học đã lâu, tôi thấy Bạch Diễm mệt mỏi, đón hắn đến uống sữa bò.

Tiểu gia hỏa đã có đặc điểm của người sống, lại có thể chất âm linh, ăn cơm uống nước, hắn lại vẫn là có thể trực tiếp nuốt vào trong bụng giống tôi.

Sữa bột là tôi bảo Hồng Quỷ đi mua, tuy đứa nhỏ này không nhất định cần, nhưng tôi luôn muốn cho hắn tốt nhất.

Bạch Diễm ôm bình sữa nằm ở trong lòng tôi uống, không trong chốc lát đã ngủ rồi.

“Hôm nay nó thuyên chuyển quỷ khí nên mệt mỏi.” Mặc Hàn nhẹ giọng nói với tôi, từ trong không gian tùy thân của mình lấy ra một thảm lông nhỏ, đặt ở trên người Bạch Diễm.

Đáy mắt cũng là một mảnh ôn nhu.

Tôi cúi đầu nhìn hắn hôn con trai.

Mặc Hàn ngẩng đầu hôn lại.

Trước mắt hiện lên ánh sáng xanh, trong tay Mặc Hàn bỗng nhiên đưa cho tôi thêm một bông hoa hồng xanh ngưng tụ từ kết tinh pháp lực.

Tôi không tự giác nhớ tới lúc Bạch Diễm tặng tôi hoa, vẻ vặn vẹo chợt lóe qua trên mặt của Mặc Hàn kia, thì ra thật đúng là không phải tôi hoa mắt…

“Cho em sao?” Tôi hỏi.

Mặc Hàn gật đầu, lại đưa bó hoa trong tay ra phía trước.

Tôi thật cẩn thận rút tay bị Bạch Diễm lót ở dưới đầu ra, cười tiếp nhận: “Cảm ơn phu quân.”

“Không nên có chút hành động thực tế sao?” Mặc Hàn giả đứng đắn hỏi, mặt đã đưa sát lại đây.

Tôi nén cười, lại đưa lên hôn hắn một cái.

Hắn duỗi tay ôm chặt tôi, sợ làm Bạch Diễm tỉnh giấc, động tác cũng hết sức nhẹ nhàng.

Bó hoa hồng xanh trên tay chiết xạ ma trơi chỉ Minh giới có, đong đưa ở trong mắt tôi.

Tôi dựa vào trong lòng Mặc Hàn, có chút lo lắng: “Một lần ngưng tụ ra nhiều kết tinh pháp lực như vậy, sẽ không tiêu hao quá pháp lực của anh sao?”

Mặc Hàn đưa cho tôi một ánh mắt an tâm: “Sẽ không, Mộ Nhi, pháp lực của ta đã tăng lên rất nhiều, nàng yên tâm đi.”

“Vậy, kết tinh pháp lực của một đại thúc như vậy, em nên để chỗ nào? Hoa đẹp như vậy, giấu vào đáy hòm quá lãng phí. Nhưng quang minh chính đại bày ra, em lại sợ gặp trộm…” Tôi buồn rầu.

Mặc Hàn để đầu ở trên đầu tôi: “Đồ ngốc, không phải có ta sao? Nàng