Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Nhà ở khắp trong thôn này đều là nhà tranh thời cổ, không có nửa điểm hơi thở hiện đại, một bên, còn có đồng ruộng cây dâu, khắp núi đồi đều là hoa đào rực rỡ.

Trên đường nhỏ bờ ruộng, còn có không ít người đang lao động.

Phản ứng đầu tiên của tôi là nhớ tới một đoạn lời nói nghe qua khi còn nhỏ: Đất đai bằng phẳng rộng mênh mông, nhà ở ngay ngắn, có ruộng đồng phì nhiêu ao hồ dâu trúc, đường ruộng thông nhau, gà chó đều nghe thấy, lui tới làm trong đó, quần áo nam nữ, tất như người ngoài.

Trong đó, có một thôn dân thấy chúng tôi, chấn động: “Các ngươi là ai!”

Lại là một câu văn cổ!

Tôi nhìn về phía Mặc Hàn, đây cũng coi như là quỷ cổ đại.

“Không sao.” Mặc Hàn lạnh nhạt nói.

Các bạn học ở một bên bởi vì ngạn ngữ của người này mà khe khẽ nói nhỏ, Hoa Duyệt làm người tổ chức hoạt động lần này, căng da đầu đi lên giải thích một phen với ông chú còn mặc trang phục cổ đại này.

Tuy ông chú không phải rất hiểu rõ cái gì gọi là sinh viên, nhưng miễn cưỡng hiểu chúng tôi quẫn cảnh lạc đường, đồng ý để chúng tôi ngủ lại một đêm.

“Thật sự không cần lo sao?” Tôi lặng lẽ hỏi Mặc Hàn.

Tôi nhớ rõ chúng tôi vòng ở trong núi đã lâu, trước khi có sương mù thì trời đã nhanh tối, nơi này lại vẫn là ban ngày ban mặt, hơn nữa mặt trời lên cao.

Mặc Hàn khẽ lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ cần không ăn đồ ăn ở nơi này, không theo chân bọn họ làm bất kì trao đổi gì là được.”

Ninh Ninh vốn dĩ tò mò đánh giá nơi này, thấy một cây đào bên cạnh, cây đào mật kết lại vừa to vừa mọng nước, duỗi tay là muốn hái một quả nếm thử, tôi vội cản nàng lại.

“Ninh Ninh đừng ăn!”

Tay của Ninh Ninh ngừng ở tại chỗ, nhưng vẫn là luyến tiếc đào mật mọng nước kia: “Làm sao vậy?”

“Mặc Hàn nói không thể ăn.” Tôi nói.

Ninh Ninh vội thu tay lại, lùi về tới bên người tôi và Mặc Hàn, trong miệng còn lẩm bẩm: “Tin minh vương, không tìm đường chết!”

Lần này khoa thuê tổng cộng ba chiếc xe buýt, chúng tôi ngồi ở trên một chiếc xe buýt cuối cùng, không có ngồi đầy, thêm lên tổng cộng hơn hai mươi người.

Tôi tìm được Hoa Duyệt và phó lớp trưởng Phổ Hàn Lượng, sau khi lớp trưởng xảy ra chuyện, đã do hắn quản lý việc của lớp trưởng.

Hai người một nam một nữ, vừa lúc có thể chia phụ trách nam nữ sinh.

“Hoa Duyệt, Phổ Hàn Lượng, đêm nay sau khi chúng ta ở đây tá túc một đêm, hừng đông ngày mai lập tức rời đi.” Tôi nói.

Hai người bọn họ đều đồng ý, tôi lại nói: “Nhưng phiền các cậu nói một chút với đồng học khác, ngàn vạn không được ăn gì ở nơi này, càng không được trao đổi đồ vật với người ở nơi này.”

“Vì sao?” Hoa Duyệt khó hiểu.

“Cậu không cảm thấy nơi này có chút kỳ quái sao? Cậu xem, bọn họ đều mặc quần áo thời cổ, còn một câu văn cổ.” Tôi chỉ mấy thôn dân lao động một bên.

Phổ Hàn Lượng đồng ý gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy vậy, nhưng không ăn cái gì và không trao đổi đồ vật, có chú ý gì sao?”

Cái này Lãnh Mặc Hàn chưa nói, tôi chỉ có thể tự mình xả: “Các cậi có nghe qua chuyện xưa như vậy, ăn đồ vật không nên ăn, có khả năng sẽ vĩnh viễn đều không thể rời khỏi nơi đó hay không.”

Hoa Duyệt hơi bị dọa sợ, lại có chút không vui: “Đừng nói bừa! Mộ Tử Đồng, cậu đang tuyên dương quỷ thần sao?”

Tôi không tuyên dương, bên cạnh tôi đã đứng một con rồi.

Ninh Ninh đi theo tôi không chịu nổi giọng điệu chỉ trích của Hoa Duyệt, không vui nói: “Cậu tin hay không thì tùy, Tử Đồng cũng là vì muốn tốt cho các cậu! Nói cho các cậu một tiếng, Tử Đồng chính là từng học ở Thanh Hư Quan!”

Phổ Hàn Lượng là hội học sinh, ở đó tiếp xúc qua một số học sinh bình thường không tiếp xúc đến cơ mật, vừa nghe đến Thanh Hư Quan, sắc mặt khẽ biến, đè thấp giọng hỏi tôi: “Mộ Tử Đồng, nơi này sẽ không thật sự không sạch sẽ chứ?”

“Này tôi còn không nhìn ra… Tôi chỉ là cảm thấy nơi này quá quỷ dị, tóm lại, không cần ăn đồ vật nơi này, không cần trao đổi bất cứ thứ gì với dân bản xứ, thì sẽ không xảy ra vấn đề.” Tôi cường điệu nói.

Phổ Hàn Lượng gật đầu: “Được, tôi sẽ nói cho bọn họ.”

Hoa Duyệt không để bụng cắt một tiếng: “Chúng ta buổi tối ăn cái gì? Đi một ngày đường núi, cũng không thể để bị đói chứ? Trưởng thôn vừa mới còn nói với tôi, muốn mời chúng ta đi làm khách.”

Giọng nói của Hoa Duyệt không tốt, tôi cũng lạnh lùng nói: “Không phải đều mang theo đồ ăn vặt sao, đêm nay ăn một chút trước, về phần trưởng thôn nơi đó, cậu đáp ứng rồi, vậy phiền cậu đi từ chối, dù sao tôi cũng không đi.”

Hoa Duyệt đoán chừng vẫn là lần đầu tiên bị người nói sặc như vậy, sắc mặt trắng nhợt, nhìn về phía Phổ Hàn Lượng, muốn hắn hỗ trợ tìm lại danh dự, lại không nghĩ rằng Phổ Hàn Lượng đứng ở phía tôi.

“Tôi cảm thấy, vẫn là nghe Mộ Tử Đồng trước, Hoa Duyệt, cậu nghĩ lại chuyện của Đồng Như đi.”

Lớp trưởng chết, tuy bị người che lấp đi rất tốt, nhưng trong trường học lại đồn đãi không ngừng, hơn nữa khoảng thời gian trước nàng và người khác cùng nhau chơi Bút Tiên, những nữ sinh đó đều đã chết, càng thêm làm người ta cảm thấy sởn tóc gáy.

Hoa Duyệt nghe Phổ Hàn Lượng nhắc tới chuyện này, rốt cuộc trên mặt lộ ra một chút sợ hãi.

“Tin hay không thì tùy, Phổ Hàn Lượng, nam sinh cậu đi thông báo, nữ sinh tôi và Tử Đồng thông báo, tin hay không chính là chuyện của bọn họ.” Ninh Ninh kéo tôi đi mất, thông báo lời vừa nói cho đồng học khác.

Đồng thời, tôi nghĩ tới một chuyện, lớp trưởng tên là Đồng Như, Đồng Trì Phi cũng họ Đồng, chẳng lẽ, hai người bọn họ đến từ gia tộc Dưỡng Quỷ Sư?

Hiện tại kết cục của hai người hoặc nhiều hoặc ít đều có liên quan tới tôi, tôi có thể bị nhà bọn họ trả thù hay không?

Thông báo cho những người khác, lúc trở lại bên người Lãnh Mặc Hàn, tôi hỏi một câu tôi nghi ngờ.

Mặc Hàn tỏ vẻ không cần lo lắng: “Một hồn phách cũng không lưu lại, một cái khác còn ở nhà lao âm phủ, sẽ không để lộ nửa điểm tiếng gió.”

“Người sống không phải không thể đi âm phủ sao?”

Mặc Hàn hơi nghiêng đầu: “Hắn đã chết, Hồng Quỷ trực tiếp rút đi hồn phách của hắn rồi.”

Vậy thì tốt…

Trưởng thôn cho chúng tôi mượn một gian nhà trống để nghỉ ngơi, bên trong có ba căn phòng nhỏ song song, dưới thương lượng, các nam nữ sinh ngủ hai bên gian nhà ở, phòng trống giữa ở đối diện cửa, dùng để liên hoan nói chuyện phiếm gì đó.

Vào đêm trước, tôi và Lãnh Mặc Hàn phân tích một phen nguyên nhân chúng tôi phải tách ra ngủ.

Minh vương đại nhân tỏ vẻ, hắn có thể khiến cho tất cả mọi người ngủ, sau đó hắn đến bên người tôi ngủ.

Đầu tôi đầy vạch đen: “Bên cạnh em còn có nữ sinh của khoa chúng em, có phải anh muốn nhìn các nàng hay không?”

“Không phải.”

“Phải!”

“Không phải.”

“Vậy có phải anh muốn ngủ lại đây hay không?”

Lãnh Mặc Hàn dừng một chút, biết tôi là cố ý muốn cho hắn quen tính nói không phải, hắn cúi đầu khẽ hôn vào trán tôi, lui bước: “Chỉ một đêm nay.”

“Ừ!”

Hắn vẫn luôn nhường tôi.

“Em muốn theo chân bọn họ ở chung, làm minh vương, khẳng định là có đại nhân đại lượng! Nếu có chút xích mích gì, cũng tuyệt đối sẽ không so đo với những phàm nhân vô tri đó, có phải hay không?” Tôi thật sợ hắn buổi tối tức giận một cái, sẽ trực tiếp làm nam sinh khoa chúng tôi đi đầu thai trước tiên.

Hắn sủng nịch sờ đầu tôi: “Đồ ngốc, ta không phải là tiểu hài tử.”

Ngày trước, do tôi đi đầu, một đám người ngồi ở nhà trước, vừa nói vừa cười bắt đầu lửa trại tiệc tối.

Lúc trưởng thôn lại đến đây mời chúng tôi đi tham gia tiệc chào đón, thì nhìn thấy một đám người chúng tôi ôm đồ ăn vặt của mình ăn đến vui sướng.

“Trong thôn đều đã chuẩn bị xong, mọi người mau đi ăn đi!” Trưởng thôn qua tuổi năm mươi cười tủm tỉm nhìn chúng tôi.

Tôi nhìn về phía Hoa Duyệt, rõ ràng để nàng đi từ chối, sao lại không đi.

Hoa Duyệt cũng chột dạ nhìn tôi một cái, căng da đầu đi tới bên người trưởng thôn, khom người nói với trưởng thôn: “Trưởng thôn, thật xin lỗi, chúng tôi đều mang theo thức ăn của mình, cũng không muốn phiền mọi người.”

Trưởng thôn hơi có vẻ không vui: “Cái này sao được! Các ngươi là khách nhân của chúng ta, sao có thể để khách nhân tự mình chuẩn bị thức ăn, mà chủ nhân không chiêu đãi!”

Hoa Duyệt nhìn về phía tôi, tôi làm bộ nói chuyện với Mặc Hàn, không để ý đến nàng ta.

Cũng không nhìn xem nơi này là nơi nào đã tùy tiện đáp ứng người khác, lần này vừa lúc cho nàng ta nhớ lâu, về sau bớt bất hạnh trêu quỷ, ngay cả mình chết như thế nào cũng không biết.

Hoa Duyệt lặp lại nói rất nhiều lần với trưởng thôn, trưởng thôn đều kiên trì muốn chiêu đãi chúng tôi. Thấy chúng tôi không chịu đi, trưởng thôn vung bàn tay lên: “Không có việc gì, vậy ở chỗ này chiêu đãi các ngươi! Người đâu, mang thức ăn chuẩn bị tốt lại đây!”

Này cũng quá hiếu khách đi…

Nhưng tôi phát hiện một vấn đề, khẽ kéo tay áo của Mặc Hàn: “Mặc Hàn, anh có phát hiện hay không, trưởng thôn này, ngay từ đầu vẫn nói ngạn ngữ, hiện tại lời nói không sai biệt lắm với chúng ta nói?”

“Một loại thuật mê hoặc, đều là phương thức nói chuyện, có thể cho đối phương thả nhẹ cảnh giác.” Mặc Hàn giải thích nói.

Tôi lập tức càng thêm tò mò với nơi này: “Bọn họ đến tột cùng là người nào?”

“Người chết.” Mặc Hàn nói.

Tôi cả kinh: “Quỷ?”

Mặc Hàn lắc đầu: “Người chết, không phải là quỷ, bọn họ đã chết, nhưng vẫn có được thân thể, ở cái thế giới độc lập này, vẫn có thể sinh sống với người sống.”

Đã chết còn có được thân thể, tôi chỉ biết là cương thi.

“Cương thi? Cương thi có ý thức?” Tôi lại hỏi.

Mặc Hàn lại lắc đầu lần nữa: “Khác với cương thi, thân thể của bọn họ không thể đi dương gian, hồn phách cũng không thể tiến vào âm phủ, chỉ có thể ở không gian này bồi hồi.”

Có chút phức tạp, tôi lựa chọn không miệt mài theo đuổi: “Kia vì sao không thể ăn đồ vật nơi này? Cũng không thể theo chân bọn họ trao đổi đồ vật?”

“Người sống vào nhầm nơi này, một khi ăn đồ nơi này thì sẽ chết, sinh khí trên người sẽ chảy vào trong cơ thể người chết. Mà một khi theo chân bọn họ làm bất kì giao dịch gì, bởi vì cầm đồ nơi này, sẽ bị không gian này cho rằng là một phần tử của không gian này, rốt cuộc không ra được, dần dần trở thành người chết.”

Mặc Hàn thấy tôi còn chưa hiểu lắm, dừng một chút, nói: “Lúc trước bồi nàng ôn sách, ở trên tạp chí nhìn qua một đoạn văn cổ, nói chính là một người vào nhầm nơi này.”

Tôi nhớ tới ngay từ đầu mình nghĩ đến đoạn văn cổ kia: “《 Đào Hoa Nguyên Ký 》?”

Mặc Hàn gật đầu: “Ừ.”

Tôi hít sâu một hơi, tôi nhớ rõ nhìn qua loại phỏng đoán ở trên mạng, nói cái gì mà Chốn Đào Nguyên có thể là một thế giới của người chết, không nghĩ tới lại là thật sự!

“Chỉ là em nhớ rõ người đánh cá ăn đồ vật bên trong Chốn Đào Nguyên, sao hắn còn sống đi ra ngoài nói những lời này với người ta?” Tôi khó hiểu.

Mặc Hàn lại nói toạc ra một câu thiên cơ: “Sao nàng biết hắn còn sống đi ra ngoài?”

Tôi ngạc nhiên.

Mặc Hàn tiếp tục giải thích nói: “Khi đi ra ngoài thì hắn đã chết, một thân thể sống và một hồn phách hoàn chỉnh, hợp nhau mới gọi là người sống, hắn chết ở nơi này, đi ra ngoài chỉ là tử hồn của hắn.”

“Vậy sau đó rốt cuộc hắn tìm không thấy nơi này, là bởi vì chỉ có người sống mới có thể tiến vào?” Tôi kinh ngạc hỏi.

Mặc Hàn gật đầu.

Khi nói chuyện, trưởng thôn đã mang theo một đám người bê thức ăn đã chuẩn bị tốt đi tới, bọn họ còn bưng tới loại bàn nhỏ tôi chỉ gặp qua ở trong TV, ở trước mặt mỗi người chúng tôi đặt một cái, sau đó đặt đồ ăn lên cho chúng tôi.

Trước mặt tôi đặt một phần sườn heo chua ngọt, một chén canh cá, một phần nước rau, đều là tôi thích ăn.

Mặc Hàn giống như tôi, Ninh Ninh nơi đó cũng đều là thứ nàng thích ăn.

Trong lòng tôi cảm thấy kỳ quái, điều linh lực đến trên hai mắt, lại nhìn về phía đồ ăn trên bàn lần nữa, xoay người thiếu chút nữa nôn ra.

—— Những cái đó nào phải sườn heo chua ngọt gì, đều là bộ phận đầm đìa máu!

Có trái tim cắt thành vài miếng đỏ tươi, còn có phổi đặt trái phải đối xứng, thậm chí ngay cả dạ dày đều có, dạ dày còn đang chảy ra mủ dịch gì đó.

Tôi quay đầu lại nôn khan vài cái, Hoa Duyệt ngồi ở vị trí cách xa tôi vài người, thấy thế trào phúng nói: “A, Mộ Tử Đồng, không phải là cậu có thai chứ? Cậu còn đang đi học đó!”

Liên quan gì đến cô!

Tôi quay đầu lại, giữ chặt Mặc Hàn, hỏi Hoa Duyệt: “Như thế nào, tôi có thai cậu nuôi cho tôi sao?”

Hoa Duyệt lập tức phủi sạch quan hệ: “Sao có thể!”

“Vậy tôi có hay không thì liên quan gì đến chuyện của cậu!” Tôi tức giận nói.

Người bên cạnh nghe thấy đều cười trộm, mặt của Hoa Duyệt đỏ lên, Mặc Hàn lại cho một đòn trí mạng: “Đứa trẻ trong bụng cô, sắp đến ba tháng chưa?”

Toàn khoa nghe thấy lời này, chấn động, sôi nổi nhìn về phía Hoa Duyệt.

Hoa Duyệt hết đường chối cãi: “Tôi không có… Anh đừng nói bậy… Tôi, tôi…”

“Muốn tôi bắt hắn tới hay không?” Mặc Hàn lại hỏi.

Khuôn mặt của Hoa Duyệt kinh hãi, hoảng loạn nghĩ cái gì đó, tôi lờ mờ nghe thấy một giọng nói của người đàn ông, lại không nghe rõ người nọ đang nói cái gì.

Một bên có nam sinh ồn ào: “Là ai muốn làm ba? Mau ra đây đi, hôm nay cùng nhau chúc mừng!”

“Đúng vậy, chúc mừng!”

Mặc Hàn sẽ không làm chuyện không nắm chắc, chỉ là nhìn bộ dáng của tất cả nam sinh ở đây đều rất vui vẻ, không có nửa điểm quẫn bách chuyện xảy ra, tôi lại có chút mê mang.

Lúc này Hoa Duyệt cũng quyết định tâm tư, nói với Mặc Hàn: “Vậy anh tìm ra hắn trước rồi lại nói, nếu anh không tìm ra, đó chính là anh và Mộ Tử Đồng có con!”

Việc này và tôi có thai không có quan hệ gì!

“Tôi và Mộ Nhi muốn có con khi nào, không đến lượt cô xen vào!” Mặc Hàn lạnh lùng liếc Hoa Duyệt một cái, tôi nhìn thấy cơ thể của Hoa Duyệt đánh cái rùng mình.

Ánh mắt của Mặc Hàn hơi mang uy hiếp nhìn Hoa Duyệt, tôi nhận thấy được một đạo uy áp bị hắn ép lên người Hoa Duyệt.

Cơ thể của Hoa Duyệt lập tức run rẩy như cái sàng, một bóng dáng lại từ trên người của nàng bị run lên ra tới.

Ninh Ninh có kinh nghiệm gặp quỷ, thấy bóng đen này, hiểu rõ hét to một tiếng trốn đến phía sau tôi: “Có quỷ!”

Người còn lại nghe vậy, sôi nổi đứng lên né tránh Hoa Duyệt.

Sắc mặt của Hoa Duyệt tái nhợt, ánh mắt nhìn tôi vô cùng ác độc: “Mộ Tử Đồng, mày ép tao!”

“Đây thật sự không liên quan đến tôi…” Tôi viết hoa bôi đậm một chữ oan uổng!

Hoa Duyệt lại không để ý tới tôi, cô ta xoay người đảo qua mọi người ở đây, cắn chặt răng, nói: “Vốn định cho chúng mày sống lâu một đêm, rời khỏi nơi quỷ quái này lại động thủ, nhưng hiện tại nếu chúng mày đều đã biết, một người cũng đều đừng nghĩ sống thêm!”

“Sống lâu một đêm là có ý gì?” Ta nghe lời này như thế nào như vậy không may mắn.

Hoa Duyệt hừ lạnh một tiếng, khẽ xoa bụng của mình: “Không phải bạn trai mày nhìn ra tao mang thai sao, Thượng Ninh Ninh lại nhìn ra thân phận của bạn trai tao, thai của tao, đương nhiên là quỷ thai.”

Khóe miệng cô ta nhếch lên một độ cong quỷ dị, từ trên cao nhìn qua mọi người chúng tôi ở đây: “Nếu là quỷ thai, đương nhiên là muốn ăn người sống!”

Tôi lại thành đồ ăn!

Nhưng nhìn nhiều người như vậy bị coi làm đồ ăn như tôi, vì sao lòng tôi lại cười vô sỉ một chút?

Tôi nhìn về phía bụng của cô ta, xuyên qua linh lực, quả nhiên thấy bên trong có một tiểu quỷ giương nanh múa vuốt.

Nhớ tới lần trước bị quỷ thai tra tấn sống không bằng chết, tôi nhìn Mặc Hàn một cái.

Mặc Hàn cầm tay của tôi: “Ta ở đây.”

Tôi gật đầu, sau đó đứng núp vào ở phía sau hắn.

“Tử Đồng, cậu thật không có tiền đồ.” Ninh Ninh vừa nói, vừa đi theo tôi trốn đến phía sau Mặc Hàn.

Cô nương, tiền đồ của cậu đâu?

“Mau giết bọn họ!” Tôi nghe được Hoa Duyệt hét to một tiếng, bóng đen mơ hồ đứng ở bên người nàng kia xông về phía chúng tôi.

Mặc Hàn không nhúc nhích cơ thể, tôi tin hắn, trốn ở phía sau hắn không nhúc nhích.

Sương mù vây cung quanh tan đi, lộ ra bóng đen kia nhe răng nanh bên trong, đang duỗi móng muốn tấn công Mặc Hàn.

Mắt thấy Mặc Hàn sẽ bị thương, lòng tôi bị nhắc lên, lại đột nhiên nhìn thấy nam quỷ ngừng ở không trung.

Mặc Hàn tay không bóp lấy cổ của nam quỷ kia, tất cả mọi người ở đây đều hít một hơi.

Nhớ kỹ dặn dò tôi bảo hắn không cần bại lộ thân phận, Mặc Hàn không bóp chết nam quỷ này ở tại chỗ.

Nam quỷ giãy giụa rất nhiều lần, đều giãy giụa không ra, rốt cuộc ý thức được không thích hợp: “Anh… Đến tột cùng là người nào…”

Đã trải qua uy áp của Mặc Hàn, còn dám công kích hắn, hiện tại rốt cuộc ý thức được vị này chính là không thể trêu vào, nam quỷ này phản ứng thật đúng là đủ chậm.

Mặc Hàn nghiêng đầu nhìn về phía tôi: “Xử lý như thế nào, phu nhân mời nói.”

Tôi kiêng kị nhìn Hoa Duyệt và quỷ thai trong bụng cô ta, hỏi nam quỷ kia: “Tôi hỏi anh, lần hoạt động này, có phải các anh thiết kế gạt chúng tôi ra, sau đó tìm nơi không ai, anh mới xử lý chúng tôi, sau đó để Hoa Duyệt ăn chúng tôi hay không? Làm tẩm bổ cho quỷ thai các anh?”

Nam quỷ giãy giụa suy nghĩ quay đầu lại nhìn Hoa Duyệt một cái, lực độ trên tay Mặc Hàn tăng lớn, nam quỷ bị bắt từ bỏ hành động quay đầu lại, nghiến răng nhổ ra một chữ: “Đúng…”

Ngay lập tức, tất cả mọi người ở đây đều tức giận.

“Con mẹ nhà anh!” Một nam sinh chửi bậy một câu, những người khác cũng sôi nổi bất mãn.

“Lại muốn ăn tôi!”

“Hoa Duyệt, cô có ý gì! Cô vẫn còn là người sao!”

……

Trong tiếng công khai lên án, đột nhiên truyền đến một tiếng thét dài cực kỳ bén nhọn, mọi người không chịu nổi rối rít che lỗ tai lại, trong sân lập tức an tĩnh.

Tôi cảm ứng ra, đây là tiếng quỷ thai trong bụng Hoa Duyệt vọng lại.

Ánh mắt sắc bén của Mặc Hàn nhìn lại, quỷ thai mới thành hình kia tức khắc tránh ở một bên run bần bật.

“Không cần… Tổn thương … Con của ta…” Trong mắt nam quỷ lại có một tia cầu xin.

Tôi nhìn Hoa Duyệt sắc mặt tái nhợt quỳ rạp xuống đất, cô ta vẫn ác độc nhìn tôi, trong mắt lại có không ít sợ hãi với Mặc Hàn, nhưng chỉ không có lo lắng với con quỷ này.

Mặc Hàn cũng chú ý tới điểm này, khẽ nhíu mày, tay khẽ động, ném con quỷ kia tới bên cạnh Hoa Duyệt.

Đồng học khác vừa thấy hắn thả hổ về rừng, rối rít sợ hãi trốn đến cung quanh chúng tôi.

“Thả hắn làm gì? Hắn muốn ăn chúng tôi!”

“Đúng vậy, Tử Đồng, không phải cô là người của Thanh Hư Quan sao? Có biện pháp nào không?”

Tôi chỉ Mặc Hàn: “Đây mới là lão đại.”

Mặc Hàn quay đầu: “Lão đại nghe phu nhân.”

Vào lúc nghiêm túc như vậy, minh vương đại nhân anh không cần ân ái!

Nam quỷ thừa dịp Mặc Hàn quay đầu lại lúc này, muốn mang Hoa Duyệt chạy trốn.

Mặc Hàn lấy một lá bùa trong túi của tôi ném đi, đánh xuyên qua sau lưng nam quỷ, dán ở trên người Hoa Duyệt, đứa trẻ kia lập tức phát ra tiếng khóc khó nghe.

Nam quỷ không màng bùa không thể đụng vào mình, không màng sẽ tổn thương đến mình, xé rách bùa dán ở trên người Hoa Duyệt, tay đều bị thiêu cháy.

Tôi cúi đầu kiểm tra tay của Mặc Hàn, tay hắn không có việc gì tôi mới yên tâm.

Mặc Hàn như có chút ngoài ý muốn, trở tay sờ mặt của tôi, quay đầu lạnh lùng nhìn về phía nam quỷ kia: “Còn chưa nói tha cho các ngươi đi.”

Nam quỷ lập tức xin lỗi: “Tôi biết… Tôi sai rồi… Thật xin lỗi! Thật xin lỗi…”

Ninh Ninh bĩu môi: “Bắt nạt kẻ yếu! Hôm nay nếu không có bạn trai của Tử Đồng ở đây, chúng tôi đều phải bị các người ăn luôn rồi! Từ đâu ra thật xin lỗi!”

Nam quỷ không còn lời gì để nói.

Mặc Hàn nhìn về phía tôi, tôi lắc đầu: “Anh xử lý đi, đừng hỏi em.”

Nếu là thả hai người bọn họ ra, trước không nói bọn họ có thể trả thù tôi hay không, ngay cả chuyện Hoa Duyệt dưỡng quỷ thai ăn thịt người này, khẳng định sẽ có khác người gặp nạn.

Nhưng bọn họ hiện tại đã chịu thua, nếu tôi còn để Mặc Hàn xử lý bọn họ, thấy thế nào đều có loại ý vị tàn nhẫn ở bên trong.

Mặc Hàn cũng nhìn ra tâm tư của tôi, nhìn thôn dân tránh ở một bên xem diễn, điểm danh trưởng thôn: “Ông, lại đây.”

Trưởng thôn run rẩy đi đến, Mặc Hàn nói: “Hồn phách của đứa trẻ kia không yên, cần nguyên tố cố hồn, tôi biết các người có.”

Trưởng thôn chấn động, sắc mặt nhìn Mặc Hàn lập tức thay đổi.

“Đổi hay không đổi tự ông nhìn.” Mặc Hàn nói.

Trưởng thôn gật đầu như gà con mổ thóc: “Đổi đổi!” Ông ta xoay người hưng phấn gọi một người tới, “Mau! Đi lấy nguyên tố cố hồn tới!”

Thôn dân lập tức đi, nam quỷ lại không rõ nguyên do nhìn Mặc Hàn, như là không thể tin được Mặc Hàn nguyện ý giúp bọn họ.

Liên hệ đến lúc trước Mặc Hàn giải thích với nơi này, tôi lại đoán được ba phần.

Hoa Duyệt cũng mở miệng: “Mộ Tử Đồng, không phải mày nói không thể trao đổi đồ vật với người nơi này sao! Hiện tại là có ý gì!”

“Không cho các cô trao đổi đồ vật, là bởi vì nếu cô đổi đồ vật, các cô sẽ phải ở lại nơi này.” Tôi nói.

Sắc mặt của Hoa Duyệt biến đổi: “Tao tuyệt không ở lại địa phương quỷ quái này!”

“Vậy đi tìm chết.” Mặc Hàn nói lại không có cảm tình.

Sắc mặt của Hoa Duyệt càng thêm khó coi, vừa mới đứng lên, lại suy sút ngã xuống mặt đất.

Không đến một lúc, thôn dân đã cầm một cái hộp đi tới, trưởng thôn tiếp nhận mở ra, bên trong là một hạt châu tỏa ra ánh sáng trắng hình tròn dẹp.

Hai tay ông ta nâng cho Mặc Hàn xem qua, Mặc Hàn không để ý đến, chỉ là nhìn nam quỷ kia.

Trưởng thôn hiểu ý, lại đưa hộp đến trước mặt nam quỷ.

Nam quỷ tinh tế xem qua, kinh ngạc nói: “Lại thật sự là nguyên tố cố hồn……Nhưng tôi nghe nói chỉ có Minh Cung mới có thứ này…”

“Chỉ cần anh muốn, nơi này đều có.” Khóe miệng của Mặc Hàn mang theo một tia trào phúng.

Hắn rất ít có lúc trào phúng, tôi cảm thấy kỳ quái, vận dụng linh lực đi xem nguyên tố cố hồn kia, phát hiện lại chỉ là một cục đá bình thường.

Tôi nháy mắt hiểu được!

Nơi này là một âm mưu!

Một âm mưu rõ đầu rõ đuôi!

Lợi dụng dục niệm trong lòng người, cho đồ vật người ta muốn, để người ta ở lại nơi này.

Từ nơi này không chiếm được bất cứ thứ gì!

Nhưng mà, nhìn nguyên tố cố hồn kia, nam quỷ không mang theo một tia do dự: “Tôi đổi!”

Mặc Hàn sửa đúng: “Là các anh.”

“Chúng tôi đổi!” Nam quỷ lập tức sửa miệng.

Hoa Duyệt kiêng kị Mặc Hàn, ở dưới trưởng thôn thúc giục, rốt cuộc cũng mở miệng: “Đổi!”