Trước khi chúng tôi gõ cửa, cánh cửa vòm nặng nề đã tự động mở ra, tiếng kẽo kẹt đáng sợ vang lên giữa bầu trời đêm tĩnh mịch làm người ta kinh hãi, mùi khói bụi tích tụ lâu ngày cũng khiến người ta có cảm giác như lạc bước vào một ngôi mộ cổ.

Sau khi chúng tôi bước vào, đèn trong đại sảnh nhanh chóng được bật sáng lên, ở hàng lang trên có đầy thi quỷ đứng đó, cả nam lẫn nữ, tất cả đều nhìn chúng tôi với sắc mặt nham hiểm hung ác.

Cánh cửa sau lưng tôi đóng sầm lại một tiếng, theo bản năng tôi quay đầu lại, nhưng không ngờ là Nhiếp Tranh lại đặt tay lên đầu tôi và ép buộc tôi quay lại, sau đó tay anh ta vẫn đặt tay ở đó mà không bỏ xuống, và tôi có thể cảm nhận được lực độ trên tay anh ta, nếu mà tôi lộn xộn thì có thể sẽ bị anh ta vặn bay đầu.

"Tôi đã mang người tới đây, đi gọi đại tiểu thư xuống!"
"Trong vòng năm giây, nếu đại tiểu thư không xuất hiện, thì tôi sẽ bóp nát đầu của cô ta!!" Giọng anh ta rất lớn, tiếng vang vang vọng khắp mọi ngóc ngách trong biệt thự, thoáng chốc, tất cả tiếng cười đều dừng lại.

“Khụ khụ… anh nói thật hả?” Tôi không dấu vết dùng tay chọc vào thắt lưng của anh ta.

Nhiếp Tranh không trả lời tôi, mà tự đếm, "1!!"
"2!!"

"3!!"
"Mẹ kiếp, anh đếm nhanh quá rồi!!"
Ngay khi tôi đang chuẩn bị giãy giụa, trên lầu hai đột nhiên vang lên giọng nói của một người phụ nữ, nó yểu điệu mà có lực, "Mang người lên!!"
Trong giây tiếp theo, thi quỷ vây quanh ở cầu thang nhanh chóng nhường ra một lối, Nhiếp Tranh dùng một chút lực ở tay khiến tôi phải ngoan ngoãn đi theo anh ta tiến lên trước.

Giọng nói của người phụ nữ vừa rồi khiến tôi cảm thấy quen thuộc, trong nháy mắt tôi liền nghĩ đến Liễu Sương Sương, lúc trước tôi nghe Lãnh Thiên Ngạo nói rằng cô ta có liên quan gì đó đến đám thi quỷ, nếu thật sự là cô ta, thì đêm nay tôi khó có thể tránh khỏi cái chết.

Tôi muốn tranh thủ thời gian đang đi lên lầu để chạy trốn, nhưng bên trong và bên của biệt thự ba tầng này ước chừng có đến hai ba trăm con thi quỷ, tôi còn có thể trốn chạy được sao?
Trước khi tôi có thể quyết định có nên chống cự hay không, Nhiếp Tranh đã kéo tôi đến cửa phòng khách trên tầng 2, cánh cửa sơn màu đỏ kẽo kẹt mở lớn ra, tôi cảm thấy tim cũng nhảy lên đến cổ họng.

"Hoan nghênh.

"
Có một tràng pháo tay vang lên, theo đó một thân ảnh màu đỏ đi về phía tôi, ầm một tiếng, tôi nghe thấy âm thanh của một cái gì đó trong lòng mình đang sụp đổ.


Quả nhiên là Liễu Sương Sương!!
Sau khi cô ta biến thành một con thi quỷ thì hoàn toàn không có biến hoá chút nào, cũng chẳng trách được làm tôi không phát giác hiện, chỉ là, "Liễu Sương Sương, tại sao lại là cô?"
Nghe vậy, Liễu Sương Sương bật cười ha ha ha, "Lưu Mộng Mộng à Lưu Mộng Mộng, cô cũng có một ngày bị tôi giẫm dưới chân.

"
Một vài đường đen trượt từ trên trán tôi xuống, đây là lúc nên nói mấy thứ đó sao?
"Nói cho tôi biết, tại sao cô lại trở thành thi quỷ?"
"Yoyo, có vẻ như Lưu Mộng Mộng của chúng ta biết rất nhiều chuyện, ví như, tại sao bản thân bị hạ hàng đầu….

"
Trước đó, tôi không phải không có suy đoán qua Liễu Sương Sương, nhưng tôi luôn nghĩ rằng mặc dù cô ta thường có một chút xảo quyệt và ương ngạnh, nhưng cô ta không thể là loại người ngoan độc đó, mà hiện tại thì hai chữ ngoan độc này dùng ở trên người cô ta vẫn chưa hình dung đủ.

Liễu Sương Sương không thèm để ý nhún vai, "Nếu là tôi thì sao? Hạ hàng đầu lên người cô đã là quá nhẹ với cô, tôi hận là không thể chặt cô thành từng mảnh, nghiền nát cô thành bùn!!!"
Vừa nói, cô ta vừa tiến lại gần tôi, để khuôn mặt gớm ghiếc đã lộ ra, trên nửa bên má của cô ta bị lửa thiêu hủy, làm tôi sợ đến mức lùi lại một bước về phía sau.

.