1.

Tôi đã không thể nhìn mặt chị gái lần cuối.

Bác sĩ nói cho tôi biết, trước khi chết chị ấy vẫn luôn gọi tên Lương Cảnh Từ, sau khi tắt thở làm sao cũng không nhắm mắt lại được.

Cuối cùng, mí mắt được khâu lại bằng kim chỉ.

Cảnh sát nói rằng chị ấy sẽ không chết.

Nhưng kẻ cướp lại nảy sinh ác niệm với chị, muốn kéo chị vào sâu trong hẻm.

Chị gái đã tuyệt vọng chống cự, và trong khi chạy trốn chị đã bị đâm bởi một chiếc xe tải chạy quá tốc độ.

Lúc chị gái chết, là một xác hai mạng.

Trong bụng còn có một đứa bé chưa thành hình.

Tôi không khóc, ánh mắt chết lặng lo liệu tang lễ cho chị.

Cảnh sát khô khan an ủi tôi, nghĩ thoáng một chút, phải sống thật tốt.

Lúc tôi cầm hũ tro cốt của chị gái đi ra, trên mặt sông đối diện đã bắn pháo hoa liên tục ba tiếng đồng hồ.

Trên tòa nhà cao tầng mang tên Lương gia, vẫn hiện ra bảy chữ to “Lấy anh đi, Diệp Thu Ngu”.

Nghe nói hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của Lương Cảnh Từ một ông chủ lớn trong giới Bắc Kinh.

Bởi vì ánh trăng trắng hắn yêu nhiều năm, cuối cùng cũng đồng ý lời

cầu hôn.

Có người đang cười.

Nhưng lại có người đang khóc.

Thật sự là ứng với câu nói: Chỉ thấy người mới cười, đâu nghe người cũ khóc.*

*Trích bài thơ “Giai Nhân” của Đỗ Phủ: 只见新人笑,不闻旧人哭。- câu này diễn tả sự vô cảm, vô tâm của một người bị phản bội và nỗi buồn, nỗi đau của một người bị bỏ rơi. Những lời tâm sự bất hạnh của bản thân và than thở trước sự thờ ơ của thế giới của người đẹp chứa đầy cảm xúc đau buồn, phẫn nộ.

Tôi cúi đầu, sờ hũ tro cốt, có nước mắt rơi trên đó, thì thào tự nói: “Phải sống thật tốt…”

Còn sống mới có thể nhìn thấy báo ứng của bọn họ.

2.

Ba năm sau — trong phòng, một đôi vợ chồng trẻ tuổi đang cãi nhau.

“Diệp Thu Ngu, em có thể đừng nghi thần nghi quỷ được không? Anh và cô ấy chỉ đơn thuần là nói chuyện hợp tác.”

Người phụ nữ ném đồ, khóc chất vấn người đàn ông:

“Nói chuyện hợp tác, nói chuyện hợp tác tại sao phải mặc váy ngắn như vậy, nói chuyện hợp tác tại sao hiện trường chỉ có hai người các anh?”

“Anh chính là bị hồ ly tinh kia câu dẫn có phải hay không!”

Người đàn bỏ lại một câu không thể nói lý, đóng sập cửa đi ra.

Những người hầu đợi bên ngoài không dám nói lời nào, từng người một cúi đầu.

Từ sau khi vợ người đàn ông sinh con, cuộc tranh cãi kiểu này xảy ra vài lần một tuần.

Tiếng khóc của đứa bé vẫn không ngừng.

“Ầm ĩ muốn chết! Có thể làm cho nó câm miệng hay không?!”

Tôi vội vàng đi vào dỗ đứa nhỏ.

Trên mặt đất một mảnh hỗn độn.

Diệp Thu Ngu hôm nay có một bữa tiệc tối quan trọng, bị ồn ào làm cho lệch cả son môi, đối với cô con gái mới sinh mấy tháng này, một chút lòng từ ái cũng không có, chỉ có chán ghét.

Giống như nếu không có người ngoài ở đây, cô ta sẽ tự tay bóp chết đứa bé.

Đứa bé vẫn khóc.

Cô ta đem lửa giận trút lên người tôi.

“Cô làm bảo mẫu cái kiểu gì vậy hả? Ngay cả một đứa bé cũng không dỗ được?”

Tôi vén quần áo đứa bé lên, kinh hô một tiếng:

“Không ổn rồi, phu nhân, tiểu thư bị dị ứng.”

Đứa trẻ này từ khi sinh ra đã được chẩn đoán dị ứng với mùi quá nồng, ví dụ như nước hoa.

Diệp Thu Ngu trước nay đều rất cẩn thận, nhưng vì hôm nay phải ra ngoài nên mới xịt một chút.

Cô ta hoảng hốt, bối rối, hỏi tôi phải làm sao bây giờ.

“Mau đi bệnh viện.”

Tôi bọc đứa bé lại.

Đường đến bệnh viện quá đông đúc, trên đường gần như không thể nhúc nhích.

Diệp Thu Ngu bực bội bảo tài xế không ngừng bấm còi.

“Nếu con gái tôi xảy ra chuyện gì, tôi muốn tất cả những người này chôn cùng!”

Tôi lại thêm một mồi lửa:

“Không ổn rồi, phu nhân, trên người tiểu thư càng ngày càng nóng, nếu không đổi một bệnh viện thì thế nào?”

Người phụ nữ miễn cưỡng ổn định tâm thần, cắn răng:

“Đi bệnh viện Lương thị.”

Sản nghiệp dưới chướng Lương gia có rất nhiều, có mấy bệnh viện cũng không có gì kì lạ, chỉ là khoảng cách khá xa, gần như sẽ không lựa chọn nơi đó.

Từ lúc ở trên xe Diệp Thu Ngu đã liên lạc với tất cả chuyên gia bác sĩ trong bệnh viện chờ đón.

Sau khi xuống xe, có người nhanh tay lẹ mắt ôm đứa nhỏ trong lòng tôi đi, chạy như bay đến cấp cứu.

“Phu nhân.”

Tôi đỡ lấy Diệp Thu Ngu thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Cô ta hất tay tôi ra và chạy theo bác sĩ.

Còn tôi, bình tĩnh đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn tòa nhà bệnh viện.

Trò hay mở màn rồi.

3.

Không có gì xảy ra với đứa bé.

Bác sĩ dặn đi dặn lại, không được xịt nước hoa có mùi nặng này.

Diệp Thu Ngu nhíu mày ngửi ngửi trên người mình.

“Thật kì lạ, tôi cố ý phun rất nhạt, ngày xưa cũng sẽ không như vậy.”

Tôi tiến lên chủ động tiếp nhận nhiệm vụ chăm sóc trẻ em:

“Phu nhân, nơi này có tôi trông chừng rồi, người có việc trước thì đi đi.”

Diệp Thu Ngu giơ tay lên nhìn đồng hồ, cũng cảm thấy nên đi rồi, bảo tôi chăm sóc đứa bé thật tốt.

“Yên tâm đi, phu nhân.”

“Tài xế nói cửa chính không thể dừng xe, ở cửa bắc chờ người.”

Người phụ nữ cuống quít sửa sang lại quần áo một chút, vội vàng vàng rời đi.

Tôi cúi đầu bế đứa bé vào giường, nhếch mép cười khẩy.

Chưa đầy mười phút.

Cửa bắc bệnh viện, ồn ào không chịu được.

Có y tá tò mò đi ăn dưa, lúc trở về trên mặt còn chưa hết ý.

“Không nghĩ tới nha, người phụ nữ lúc trước Lương tiên sinh tâm tâm niệm niệm lại là một bà điên, xem cô ta đã cào mặt người nọ kìa.”

“Phi! Rõ ràng là đàn ông đã kết hôn không giữ được bản thân.”

“Suỵt! Đây chính là ông chủ đó, cậu nói vậy là không cần công việc nữa sao.”

“Lương tổng cùng người phụ nữ kia đến làm kiểm tra thai sản vài lần, chúng ta cũng không dám truyền ra ngoài, tình huống hôm nay là chuyện sớm muộn cũng xảy ra mà thôi.”

Tôi đứng bên cửa sổ, dưới lầu không ít người đứng xem náo nhiệt. Hai người phụ nữ đánh nhau.

“Tiện nhân! Lại dám quyến rũ người đàn ông của tao!”

“Tao phải xé nát cái mặt của mày!”

Diệp Thu Ngu bị Lương Cảnh Từ lôi đi.

“Đủ rồi!”

Diệp Thu Ngu trực tiếp tát chồng mình một cái.

“Lương Cảnh Từ, anh dám phụ lòng tôi!”

Lương Cảnh Từ là ai? Nhất cử nhất động đều bị người chú ý, chưa từng mất mặt như hôm nay.

Cuối cùng, trò hề kết thúc với việc một nhóm vệ sĩ đứng thành vòng tròn dưới những chiếc ô đen và hộ tống đương sự rời đi an toàn.

Trợ lý của Lương Cảnh Từ rất đắc lực, không cần ông chủ lên tiếng, liền xử lý vài video quay lén, cảnh cáo bọn họ, dám gửi đi, liền chờ thư luật sư của Lương gia đi.

4.

Chuyện đã qua ba ngày rồi.

Cũng là ngày thứ ba Lương Cảnh Từ chưa về nhà.

“Cãi nhau, chuyện là như thế nào?”

Lão thái thái Lương gia tới.

Diệp Thu Ngu dù có ngang ngược cũng chỉ dám lăn lộn trên địa bàn của mình, trước mặt lão thái thái có quyền nói chuyện lớn nhất Lương gia này, cũng phải ngoan ngoãn cụp đuôi làm người.

Cô ta hít sâu, bình phục tâm tình, cười nói:

“Bà nội, sao bà lại tới đây?”

Lương lão thái thái vẫn luôn nhìn cô ta không thuận mắt.

“Sinh con gái thì liền coi mình là hoàng hậu?”

“Cô không sinh được, bên ngoài còn nhiều người sinh được.”

“Diệp Thu Ngu, nếu tôi mà biết cô hại chết chắt trai của tôi, tôi sẽ không tha cho cô.”

Lương gia chỉ có Lương Cảnh Từ là con trai độc nhất, gia đình phú quý, muốn con trai đương nhiên vì kế thừa gia nghiệp.

Ở trong giới bọn họ đã sớm là điều hết sức bình thường.

Thậm chí còn có người tự mình tìm kiếm phụ nữ cho chồng mình.

Diệp Thu Ngu từ lúc mới bắt đầu tức giận đến muốn giết người, bây giờ lại cảm thấy bất an.

Mặc dù nói Diệp gia và Lương gia là thế gia giao hảo nhiều năm, nhưng từ nhiều năm trước, Diệp gia đã xuống dốc, mấy năm nay đều dựa hơi ánh sáng của Lương gia chống đỡ.

Người duy nhất cô ta có thể dựa vào, chỉ có Lương Cảnh Từ.

Mà hôm nay, cô ta phát hiện mình có chút không khống chế được người đàn ông này.

Tiểu thư vốn đang ngủ an ổn trong lòng tôi đột nhiên khóc lên.

Tôi luống cuống tay chân nói một tiếng

“Thật xin lỗi” vội vàng ôm người ra ngoài.

“Chờ một chút.”

Diệp Thu Ngu lần đầu tiên không vì đứa nhỏ khóc mà phát hỏa.

Cô ta đi tới, đón lấy đứa bé, mỉm cười nhẹ nhàng rồi dùng móng tay thanh tú của mình nhẹ nhàng gãi lên mặt đứa bé.

“Lương Cảnh Từ còn yêu tôi hay không, tôi không biết, nhưng khẳng định anh ấy vẫn còn yêu cô con gái này.”

Tôi làm bộ cái gì cũng không biết, hơi cúi đầu, trong lòng đã háo hức chờ đợi.

4.

Vở kịch này, tôi đã tập luyện trong ba năm.

Cuối cùng cũng đến lúc mở màn.

——

Lương Cảnh Từ vĩnh viễn cũng không biết, thân phận của tôi chính là em gái của người đã từng bên gối hắn năm năm.

Họ của chúng tôi không giống nhau.

Bộ dạng lại càng không có một chút tương tự.

Chúng tôi không có quan hệ huyết thống.

Mẹ tôi mang theo tôi gả vào nhà của chị gái.

Lần đầu tiên tôi cẩn thận gọi chị ấy là chị gái, phản ứng của chị rất thờ ơ.

Ở chung dưới một mái nhà vài năm, tôi vốn cho rằng chị gái đối với tôi là không có tình cảm.

Nhưng vào ngày ba mẹ qua đời, là chị gái kéo tôi quỳ trên mặt đất:

“Sau này, chị nuôi em.”

Tôi từ nhỏ bệnh tật quấn thân, vì chữa khỏi cho tôi, chị gái hận không thể đem chính mình tách ra làm hai nửa để dùng.

Tôi đã nhiều lần thuyết phục chị gái không đi điều trị vì tôi không muốn điều trị.

Chị gái lại không bao giờ bỏ cuộc, nắm chặt tay tôi.

“Em chính là người thân duy nhất của chị, nếu chị từ bỏ việc chữa trị cho em, chị sẽ không thể sống nổi”

Chị đã hứa trong vô số đêm rằng chị nhất định sẽ để tôi sống tốt.

Năm đó thiếu một khoản phí y tế rất quan trọng.

Chị gái cùng đường, lựa chọn một con đường hiểm trở nhất.

Chị trang điểm tinh xảo, mặc quần áo cực kỳ không phù hợp với tính tình của mình, chủ động quyến rũ Lương Cảnh Từ đang bị tổn thương vì tình.

Lúc chị chạy tới bệnh viện bên miệng còn có son môi không kịp lau.

Nhưng chị lại nói, đó là ngày vui vẻ nhất của chị.

Bởi vì sau này sẽ không bao giờ phải lo lắng về chi phí y tế của tôi nữa.

Chị và Lương Cảnh Từ đạt thành giao dịch.

Ở bên hắn trong năm năm.

Tôi trơ mắt nhìn chị gái rơi vào cái gọi là tình yêu kia.

Chị gái yêu Lương Cảnh Từ.

Năm năm trôi qua.

Diệp Thu Ngu đã trở lại.

Nhìn thấy Lương Cảnh Từ đứng đó, cô ta ấm ức khóc, chỉ rơi một giọt nước mắt.

Người đàn ông cùng giường chung gối năm năm kia tiện tay liền đuổi chị gái đi.

Lúc chia tay, chị gái mới biết mình mang thai con của hắn.

Chị gái nói thật với người đàn ông.

Người đàn ông chỉ để lại hai chữ:

“Phá đi.”

Chị gái rất đau lòng.

Trên đường đến bệnh viện.

Không bao giờ trở về nữa……

Tôi cứ tưởng đó là một tai nạn.

Cho đến khi kẻ xấu bị bắt vô tình nói lỡ một câu:

“Hừ cô ta tranh của ai không tranh, lại cùng Diệp tiểu thư tranh đoạt đàn ông, đây không phải là muốn tìm chết sao?”

Tôi liều chết tiến lên chất vấn sự thật.

Người đàn ông lại cười xấu xa:

“Chúng tôi lấy tiền làm việc, điều cơ bản nhất vẫn là thành thật.”

Tôi lặng lẽ kết hợp mọi thứ lại với nhau.

Sự thật càng gần với phỏng đoán thì càng đáng sợ.

Chị gái tôi, là bị Diệp Thu Ngu cố ý hại chết.

Để có thể thuận lý thành chương tiến vào Lương gia, tôi từ bỏ chuyên ngành đại học vốn có, học chuyên về phương diện chăm sóc trẻ em, thi lấy giấy chứng nhận liên quan.

Tuy nhiên, tôi không trực tiếp tiến vào Lương gia, mà trước tiên đến một số gia tộc danh tiếng để tích lũy kinh nghiệm.

Lúc mới bắt đầu, không ít người kiêng kị tôi tuổi còn trẻ, phương diện năng lực làm việc có thể khiếm khuyết.

Tôi dùng tri thức chuyên nghiệp, cùng với các loại giấy chứng nhận giải thưởng, chứng minh năng lực với bọn họ.

Miệng của phú bà nhà giàu chính là con đường tuyên truyền tốt nhất, danh tiếng đã có.

Tôi cố ý để một phú bà giàu có giới thiệu đến trước mặt Diệp Thu Ngu.

Trước khi đến đây, biết được con gái của cô ta có thể chất dị ứng, cộng thêm so với bảo mẫu trước kia cẩn thận chăm sóc và kiêng kị hơn, Diệp Thu Ngu càng ngày càng tín nhiệm tôi.

Sau một lần say rượu, Diệp Thu Ngu bắt đầu bộc lộ chân tình với tôi:

“Vị trí Lương phu nhân này chỉ có thể là của tôi.”

“Năm đó Chu Dĩ Ninh muốn tranh đoạt với tôi, còn không phải vẫn bị tôi diệt trừ như thường sao.”

“Một con tiện nhân không biết chừng mực, chết không đáng tiếc.”

Tôi buông con dao gọt trái cây trong tay xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta thật lâu.

Cô ta không hề biết rằng đây chính là sự khởi đầu của sự trả thù.