Cảnh tượng này khiến Tiểu Kha sốt ruột, nhanh chóng thu hồi lại đan dược trong tay.

"Chị, chị phải tin Tiểu Kha, sư phụ của em là người tốt."

Vương Tư Kỳ đang định mở miệng thì bị lời nói nghiêm khắc của mẹ cắt ngang.

"Được, mẹ tin con trai, có gì mà không dám ăn chứ. Thuốc này còn có độc được à?"

Mọi người nghe vậy đều im lặng gật đầu.

Tiểu Kha chớp mắt, lấy Trú Nhan Đan ra phân phát cho người nhà.

Vương Tư Kỳ cầm đan dược lên quan sát một lúc rồi nhẹ nhàng đưa lên mũi ngửi.

Vương Văn Nhã thì há miệng, trực tiếp nuốt vào.

"Wow, ngọt đấy."

Vương Văn Nhã cười nói, đôi mắt đẹp nhìn mọi người xung quanh.

Cuối cùng, mọi người lần lượt ăn Trú Nhan Đan, trong lòng cảm thấy khá lo lắng.

Trần Tuệ bế con trai lên, trìu mến nói.

"Tại sao sư phụ của con lại đem con đi, sao lại để con trở về?"

"Ông ấy đâu? Nhà họ Vương chúng ta nhất định phải tới cửa cảm ơn ông ấy."

Lúc này, Tiểu Kha mới nói ra lý do mình đã chuẩn bị từ trước.

"Sư phụ dẫn con đi tu hành, sau khi truyền thụ bản lĩnh cho con thì đã đi du ngoạn rồi, con được sư phụ đưa về nhà. Ông ấy… ông ấy chỉ là một đạo sĩ có bộ râu dài mà thôi."




Sau khi kể lại câu chuyện mơ hồ, nhà họ Vương vẫn còn trong trạng thái hoang mang.

Bữa sáng được dọn ra, Tiểu Kha lập tức dùng đồ ăn bịt miệng mình lại.

Ăn xong, cậu vội vàng xách chiếc cặp sách nhỏ của mình lên.

Không đợi mọi người mở miệng, Tiểu Kha đã thúc giục muốn đi đến trường.

Vương Tâm Như đứng dậy khỏi bàn nhưng bị Trần Tuệ ngăn lại.

Vương Nhạc Hạo cười nói.

"Hôm nay cha mẹ sẽ đưa Tiểu Kha đi. Mấy chị em các con khó khăn lắm mới đoàn tụ, tâm sự với nhau nhiều chút đi."

Cứ như vậy, cơ hội đưa em trai đi học đã bị cha mẹ ngăn cản.

Sắc mặt Vương Tâm Như u ám.

Cứ như vậy, bốn cô gái nhìn ba người lên xe rời đi.

Trở lại phòng khách, Vương Tâm Như không khỏi phàn nàn.

"Chị chưa từng đưa em trai đi học đâu, cha mẹ quá cạnh tranh rồi!"

Vương Nhạc Nhạc nhẹ nhàng an ủi chị Tâm Như.

Đột nhiên, Vương Văn Nhã thốt lên.

"Em tám, gần đây em dùng đồ trang điểm gì thế? Sao mặt em trắng vậy?"

"A, Tư Kỳ, mặt của em!"

Hai người phụ nữ nghi ngờ lấy gương ra soi.


Chẳng bao lâu, bốn chị em đều ngạc nhiên khi thấy làn da của mình dường như trở nên mịn màng, trắng sáng và mềm mịn hơn.

Không chỉ vậy, khí chất cả người cũng thanh tao và tiên khí hơn.

Vương Tư Kỳ sờ mặt mình, kinh ngạc nói.

“Lẽ nào do đan dược của Tiểu Kha?”



Trường tiểu học phụ thuộc Ma Đô.

Một chiếc Audi A6 đậu bên đường.

Tiểu Kha đeo cặp sách và chào tạm biệt cha mẹ, Trần Tuệ ngồi trong xe mỉm cười đáp lại.

Sau đó cậu chạy lon ton tới cổng trường.

"Hả? Nhiều phụ huynh như vậy à?"

Hôm nay, ở trường tiểu học phụ thuộc Ma Đô có một đám người vây quanh, tất cả đều cầm máy ảnh và xách cặp.

Nhân viên bảo vệ ở cửa đã cố gắng đuổi họ đi nhiều lần, nhưng bọn họ cứ quanh quẩn như linh cẩu, vừa đuổi đi lại vây tới.

Điều này khiến các nhân viên bảo vệ chẳng hiểu tại sao.

Tiểu Kha đi vòng qua đám người, một cô gái có đôi mắt sắc bén lập tức hét lên.

"Tới, tới rồi! Mau mau!"

Cả đám người nhìn về phía Tiểu Kha, đám người tản ra bốn phía nhanh chóng tập hợp lại thành một nhóm lao về phía cậu.

Cảnh tượng này khiến Tiểu Kha sợ đến mức lập tức bỏ chạy.

Đám đông đi theo cậu và lao vào trường, trông mênh mông cuồn cuộn.

Nhân viên bảo vệ mới nhấp một ngụm trà nóng đã phun ra.

Anh ta đặt cốc nước xuống rồi hét vào mặt mọi người.

"Không được vào, đi ra!"

"Dừng lại!"