"Các anh em, dùng hết sức!”

Theo một dị năng giả lên tiếng, mười mấy người cùng nhau phát động thế công về phía Tiểu Kha, trong đám đông có Austin vừa trốn thoát.

Giữa không trung không chỉ có những quả cầu lửa nhiệt độ cao mà còn có sấm sét màu tím, những tảng đá khổng lồ...

Tất cả công kích đều tập trung xung quanh Tiểu Kha, dường như muốn đánh lén một kích chết luôn!

"Xoẹt"

"Kim Giáp Hộ Thể!"

Cậu mím môi, chẳng mấy chốc cơ thể đã được bao bọc bởi một bộ khôi giáp màu vàng kim.

Mọi công kích đều đổ dồn vào Tiểu Kha. Sau một tiếng nổ mạnh, mặt đất nổ tung tạo thành một cái hố to.

Mười mấy người vừa đáp xuống mặt đất thì kinh ngạc phát hiện thanh niên này vậy mà không hề hấn gì.

Bộ kim giáp lấp lánh dưới ánh mặt trời, trên đó không có vết tích gì.


Tiểu Kha bất đắc dĩ thở dài, không thể ngoan ngoãn trả lại chị gái cho mình được sao? Cứ phải động tay động chân!

Cậu duõi lòng bàn tay ra, hàng chục quả cầu sấm sét nhỏ nổ tung trên người đám dị năng giả.

Mọi người đều bị điện giật co rúm ró.

Lúc này, tất cả mọi người đều sợ hãi tránh xa thanh niên áo bào trắng. Đánh không thắng, hoàn toàn đánh không thắng!

Lắc mình một cái, Tiểu Kha đi thẳng tới trước mặt Austin.

Austin đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt khí phách đang mỉm cười với mình, trong lòng đột nhiên phát sợ.

Anh ta thật sự không có tự tin đánh tiếp, đối phương căn bản không phải người!

"Này, mau dẫn tôi đi tìm chị... Vương tướng quân, tôi không muốn đánh nhau"

Austin ngơ ngác gật đầu, sau đó lập tức lắc đầu. Nhìn thấy cảnh này, Tiểu Kha trực tiếp điều khiển phi kiếm chạm trán anh ta.

"Mau lên, để tôi đưa Vương tướng quân đi, tôi sẽ không làm gì các người, tin tưởng tôi đi."

Cơ thể của Austin đột nhiên mềm nhữn, cả người không còn tinh thần gì.

Những dị năng giả khác ngoan ngoấn đứng sang một bên, có chút đồng cảm nhìn Austin.

Cứ như vậy, dưới sự đe dọa của Tiểu Kha, Austin chỉ có thể ngoan ngoãn dẫn đường.

Trong phòng giám sát, người đàn ông tóc vàng tức giận đập vỡ máy tính, lòng bàn tay bị mảnh thuỷ tỉnh làm cho chảy máu.

"Chết tiệt, thế mà không chết. Mau, chuẩn bị máy móc, chúng ta phải rời đi càng sớm càng tốt!"

Trong tầng hầm khổng lồ, Austin dẫn Tiểu Kha đi hết phòng này đến phòng khác.


Mãi đến cuối hành lang, anh ta mới run rẩy nói với Tiểu Kha. "Đại nhân, Vương... Vương tướng quân ở đây... Tôi đi đây."

Tiểu Kha không để ý tới Austin bỏ chạy, tự mình mở cửa phòng. Vừa mở cánh cửa gỗ ra, một mùi hôi thối nồng nặc ập vào mặt. Tiểu Kha chán ghét che mũi, bước vào phòng.

“Chị? Chị?"

Cậu nhìn quanh và cuối cùng nhận thấy bóng người trong góc.

Ngay lúc cậu mỉm cười nhìn về phía góc phòng, cơ thể cậu đột nhiên cứng đờ.

Cậu nhìn thấy một người phụ nữ mặc quần áo rách rưới bị trói hai tay ra sau lưng vào khung gỗ, trên tay có mười chiếc đinh bạc cắm vào.

Tóc tai cô rối bù, đang ở trong tình trạng cận kề cái chết.

Máu chảy khô trên khung gỗ, răng bạc trong miệng bị tàn phá giờ chỉ còn chưa đến phân nửa.

Trên cơ thể không chỉ có những vết roi rõ ràng mà còn có những vết sẹo do gậy và kim châm để lại.

Có mấy vết thương, thịt đã thối rữa và có dấu hiệu mưng mủ, mọc giòi.

Bị thương như thế này, nếu không phải trong cơ thể cô có một chút linh lực và ý chí kiên cường thì chỉ e đã chết từ lâu rồi.

Tiểu Kha run rẩy đến gần chị hai, nước mắt giàn giụa. "Chị... chị..., Tiểu Kha tới đón chị về nhà." Tiểu Hắc đi theo phía sau cũng thức thời bước ra khỏi cửa.


Cậu nhanh chóng lục lọi trong nhãn trữ vật để tìm lọ đan dược chữa thương rồi đút vào miệng chị gái.

Ngay sau đó, một luồng linh lực tràn vào cơ thể chị gái để bảo vệ cơ thể. Cẩn thận đặt chị gái xuống, cậu kìm nén nỗi đau lòng mà rút đinh bạc ra. Mỗi lần rút ra một cái là có thể nghe thấy tiếng rên rỉ yếu ớt của chị gái.

Mỗi lần rút ra một cái và chữa lành vết thương.

u bèn nhanh chóng phóng thích linh lực cầm máu

Trong quá trình này, hai tay Tiểu Kha không khỏi run rẩy, nước mắt chậm rãi thấm ướt vạt áo trên ngực.

Những vết sẹo khắp cơ thể cô dường như đang tường thuật lại trước đây cô đã bị tra tấn dã man như thế nào...

Sau khi rút hết những chiếc đinh bạc ra, cậu bế chị gái lên và chậm rãi bước. ra khỏi tầng hầm.

Đôi mắt vốn trong suốt dần dần trở nên đỏ như máu.

Tiểu Hắc cúi đầu, theo sát phía sau hai người...