Những người khác cẩn thận quan sát cậu bé, không khỏi cảm thán giá trị nhan sắc của cậu bé thật sự rất cao.

Đường nét khuôn mặt tinh tế, khuôn mặt trắng nõn đáng yêu, đôi mắt to màu xanh, cái miệng xinh xắn...

Thật sự là một tiểu tiên đồng!

“Cô Vương, chương trình tạp kỹ của chúng tôi lấy bối cảnh ở nông thôn, điều kiện có thể hơi khó khăn.”

“Đại khái là một chị gái hoặc một anh trai dẫn trẻ con làm các nhiệm vụ...” “Sau này cũng sẽ liên quan đến việc sống sót ở nơi hoang dã.”

Nghe vậy, Vương Tâm Như cau mày nói: “Đạo diễn Hoa, để một đưa bé đi sinh sống ở nơi hoang dã, không thích hợp thì phải.”

Nếu là cuộc sống nông thôn bình thường thì cô ấy còn có thể chấp nhận, đằng này lại bảo cô ấy dẫn em trai mình đến sinh tồn ở nơi hoang dã.

Dường như thấy được sự khó xử của chị gái mình, Tiểu Kha tự tin giơ tay lên. “Chị ơi, chúng ta có thể làm được.”

Vương Tâm Như mỉm cười lắc đầu, cô ấy không dám dẫn em trai mình đi mạo hiểm.


Thấy cô ấy như vậy, đạo diễn nóng lòng giải thích.

“Các cô có thể yên tâm về phương diện an toàn, chúng tôi có đội ngũ y tế được trang bị đặc biệt.”

“Gần đây đề tài về nông thôn không còn được ưa chuộng nữa, sinh tồn nơi hoang dã thú vị và được yêu thích hơn.”

Tiểu Kha nhìn chị năm với ánh mắt mong đợi, đưa tay kéo vạt áo của cô ấy.

“Chị ơi, chúng ta quay chương trình này đi, sinh tồn nơi hoang dã đấy, chắc chắn sẽ rất thú vị.”

Sau khi do dự một lúc, Vương Tâm Như gật đầu đồng ý quay chương trình này, hai người chính thức ký hợp đồng với tổ đạo diễn.

Điều này khiến đạo diễn vui mừng đến mức không khép được miệng.

Có siêu sao điện ảnh và truyền hình như Vương Tâm Như, còn sợ chương trình không nổi tiếng sao?


E rằng chỉ cần công bố cũng đủ gây ra náo động.

Hai chị em được đưa đi chụp ảnh , bận rộn đến tối mới coi như hoàn toàn kết thúc.

Đạo diễn Hoa rất hài lòng với hiệu quả mấy bức ảnh này nên quay lại giao cho. nhân viên biên tập lần hai.

Ra khỏi công ty, Tiểu Kha vui vẻ nhảy chân sáo.

Nghĩ đến việc mình sắp được quay chương trình tạp kỹ, cậu bé liền không khỏi kích động.

“Chị ơi, còn mấy ngày nữa là có thể đi quay chương trình tạp kỹ ạ?” Vương Tâm Như ngồi lên xe, buồn cười nhìn em trai của mình. “Đừng vội, năm ngày nữa mới được đi quay chương trình.”

“Hầy, sao lại còn phải chờ năm ngày nữa chứ.”

Chiếc xe hơi lại khởi động lần nữa, lái thẳng đến trang viên nhà họ Vương. Bên trong biệt thự.

Vương Anh gọi hai người giúp việc đến chuyển quần áo, tất cả những thứ này đều là những bộ quân phục nhỏ mà cô ấy cất công lựa chọn cẩn thận.

Hơn nữa còn có các loại vũ khí nhỏ như súng lục, lựu đạn, súng trường tự động, súng bắn tỉa...

Ở bên khác, Vương Nhạc Nhạc chỉ huy mấy người giúp việc nam chuyển một chiếc đàn dương cầm.