Tiểu Kha lại ném lưỡi câu ra ngoài.

Trong lúc này, cậu lập tức khai triển thần thức, phóng xuất ra linh lực để thăm dò vào trong mặt nước.

Dưới đáy sông, có hai con cá lớn đang bơi lội vui vẻ.

Đột nhiên, có một cái lưỡi câu nhỏ trên mặt nước từ từ rơi xuống, lơ lửng ở trước mặt chúng.

Trên lưỡi câu không có mồi, trong hai con cá đó, có một con cá đang quấy cái đuôi lớn muốn rời đi.

Ngay lập tức, một luồng sức mạnh vô hình gắt gao trói chặt nó. Cá: Cậu hai, mau cứu con!

Dưới sự khống chế của linh lực, con cá lớn bị kéo đến lưỡi câu và cắn chặt vào đó.

"Con cá hư hỏng, này thì không chịu nghe lời." Tiểu Kha khẽ lẩm bẩm sau đó lập tức kéo cần câu lên. Mặt sông nổi lên những gợn sóng, động tĩnh đó quả thực không hề nhỏ.


Vương Tâm Như giật nảy người, cô ấy không ngờ là em trai mình có thể câu được cát

Cần câu nhỏ uốn cong thành hình bán nguyệt trong quá trình cậu kéo con cá đó lên.

Thật khó để có tưởng tượng, con cá này phải nặng tới mức nào mà làm cho cái cần câu trở nên như vậy.

Một màn này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, nhiếp ảnh gia nhanh chóng hướng ống kính về phía cần câu.

Quý Tử Xuyên vươn tay chỉ về phía Vương Tiểu Kha, ngạc nhiên hét lên với anh trai.

"Anh ơi, mau nhìn kìa." "Hình như Vương Tiểu Kha đã bắt được một con cá rất lớn đó!"

Sau khi nghe thấy, Quý Lạc Xuyên đang chuyên tâm câu cá cũng dời tầm mắt lên bóng dáng nho nhỏ đó.

Vương Tâm Như đúng dậy, cô ấy muốn giúp đỡ em trai mình.

Ngay khi cô ấy túm được cái cần câu từ tay em trai, cả người cô chao đảo dữ đội, suýt chút nữa là bị té xuống sông rồi.

Tiểu Kha che mặt, thực sự quá mất mặt. Chị năm quá kém cỏi ~

Trong khi Vương Tâm Như vẫn đang cố gắng kéo cần câu thì cậu lại vận chuyển linh lực để kéo con cá lớn lên.

Một con cá trắm cỏ màu xanh vàng khổng lồ từ dưới sông bay lên không trung. Dưới sự phản chiếu của ánh sáng mặt trời, vảy cá lóe lên ánh sáng màu vàng nhạt lấp lánh.

Cá trắm cỏ dài hơn nửa mét, trọng lượng của nó có lẽ phải hơn chục cân.

Con cá lớn rơi xuống bên cạnh bờ, thân cá vẫn không ngừng quẫy.


Cậu như một con hổ nhỏ vồ lấy con cá lớn.

Cảnh tượng này làm có những người đang chứng kiến nảy sinh một cảm giác, cuộc đại chiến của em bé và con thú khổng lồ.

Cậu mặc trên người một chiếc áo khoác đầu hổ màu vàng nhạt do chị bảy chọn phối với quần dài màu đen.

Trong ống kính, một màn này biểu lộ một cảm giác đặc biệt linh động và đáng yêu.

Bây giờ vẻ ngoài đáng yêu đó lại kèm theo một chút hung dữ.

Mọi người đều trở nên ngơ ngác, họ không thể tin vào cảnh tượng đang diễn ra trước mặt mình.

Ai mà dám tin, một cậu nhóc nhỏ bé thế mà lại có thể câu được một con cá lớn như vậy chứ?

"Wow, đó là một con cá mập lớn!" "Nó có cắn người không?”

Cố Tinh Hải ngồi xổm trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào con cá lớn và cảm thấy hơi sợ hãi.


Anh trai Cố Tinh Hà vỗ vào cái ót của cậu ta một cái. "Em trai ơi, em không nói lời nào thì cũng không ai xem em là kẻ ngốc đâu." Anh ta nhìn Vương Tiểu Kha, rồi lại nhìn em trai mình với ánh mắt chán ghét.

Tại sao em trai anh ta đã 8 tuổi rồi mà lại không bằng một bạn nhỏ 6 tuổi nhà người ta vậy?

Với tư cách là một người câu cá có thâm niên, sắc mặ còn tràn đầy sự ngạc nhiên hơn những người khác.

của Quý Lạc Xuyên Trong khi mọi người chưa kịp phản ứng lại thì con cá lớn đã được Tiểu Kha bỏ vào trong giỏ. €ó ba bạn nhỏ nhìn cậu với ánh mắt sùng bái. Bạch Tiểu Phi lộ ra vẻ khinh thường, trong lòng thầm lẩm bẩm.

'Chẳng qua là do may mắn nên mới câu được một con cá lớn như vậy, có gì đáng để ra oai đâu chứ?

Bạch Thiển Lam ghen ghét nhìn về phía giỏ cá của họ, nhếch miệng. Vương Tâm Như ôm em trai và vui vẻ khen ngợi cậu một phen.

"Em trai của chị thật lợi hại, quá tuyệt vời!"

Tiểu Kha nằm trong vòng tay của chị năm khẽ thở dài một cái.