“Vâng, em sẽ ăn để cao bằng chị.”

Lời này chọc cho Vương Tâm Như cười khúc khích. Cô ấy đưa tay vuốt v e cái đầu tròn vo của em trai. “Ăn nhiều vào, em sẽ cao hơn chị.”

Tiểu Kha nghiêng đầu.

Cao lên thì có ích lợi gì chứ, bọn vệ sĩ ai cũng cao hơn một mét chín mà có đánh lại được mình đâu...

Tiểu Kha tỏ vẻ mình có thể đánh gục một trăm vệ sĩ.

Không đúng, một ngàn!

Sau bữa trưa tuyệt vời, bốn người cùng nhau đi dạo.

Mấy người đều tràn ngập hứng thú với hoàn cảnh mới mẻ mà xa lạ này. Trên con đường nhỏ thôn quê, không khí tràn ngập hương thơm của hoa cỏ.

Gần gũi với môi trường tự nhiên nên tâm hồn của Vương Tâm Như dường như đã được gột rửa.

Ngẫu nhiên nghe được vài tiếng gà gáy chó sủa, lại kéo cô ấy trở về hiện thực.

“Vương Tâm Như, nghe nói bộ phim "Hoa Đào Tiên" của cô có doanh thu phòng vé 9 tỷ, thật khiến người ta hâm mộ.”

“Cũng tạm được, tôi tin anh cũng có thể làm được.”

“Ha ha, doanh thu phòng vé của tôi có thể vượt qua một tỷ đã hài lòng rồi.” Cố Tinh Hà và Vương Tâm Như trò chuyện ở trên đường.


Cố Tinh Hải đi theo phía sau ghé sát vào Tiểu Kha, che miệng nhẹ giọng nói. “Này, Vương Tiểu Kha...”

“Anh trai tôi và chị gái cậu trông thật xứng đôi.”

“Nếu như anh trai tôi cưới chị gái cậu thì tôi sẽ có chị gái.”

“Không đúng, hình như là chị dâu mới phải.”

Nghe vậy, sắc mặt Tiểu Kha thay đổi hẳn.

Cậu bé nhíu mày đứng tại chỗ, thầm nghĩ trong lòng.

Tuy rằng anh trai này nấu cơm rất ngon, nhưng anh ta không xứng với chị gái mình.

Không có vì sao, chỉ là không xứng mà thôi!

Cố Tinh Hải ở bên cạnh vẫn đang hùng hồn nói chuyện, hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt Tiểu Kha đã thay đổi.

Một lời nói trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền vào bên tai cậu ta. “Cậu còn dám nói lung tung, tôi sẽ đánh cậu thành “con lợn.” Cậu ta lập tức sửng sốt, theo giọng nói nhìn về phía Vương Tiểu Kha.

Chỉ thấy đôi mắt xanh thẳm của cậu bé lóe lên tia sáng lạnh lẽo, giống như một con quái vật đang muốn ăn thịt người.

Điều này khiến cậu ta run lên vì sợ hãi, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn bị dọa cho trắng bệch.


Hai người Vương Tâm Như đi phía trước cũng không nhận ra có gì bất thường.

Tiểu Kha cũng không để ý tới cậu ta nữa, tiếp tục đuổi theo bước chân của chị gái.

Cố Tinh Hải nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng trốn đến bên cạnh anh trai.

Giống như cảm nhận được sự sợ hãi của em trai, Cố Tỉnh Hà nghi hoặc liếc nhìn cậu ta.

Mấy người tiếp tục đi dọc theo con đường đất quanh co.

Nhìn ra xa xa, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng các thôn dân đang vất vả làm nông.

Gần đó còn có vài mảnh đất mới khai hoang, hình như là được sử dụng để trồng rau.

Hai bên đường có rất nhiều nhà dân, hàng chục dân làng đang đứng trên đường.

Bọn họ đều biết có đại minh tinh đến trong thôn ghi hình chương trình.

Tuy trưởng thôn không cho mọi người vây xem nhưng cũng không thể dập tắt được sự tò mò của mọi người.

Dù sao ai cũng đều muốn xem cận cảnh một người nổi tiếng trông như thế nào.

“Trời ạ, là Vương Tâm Như, còn xinh đẹp hơn trên TV nữa!” "Hôm qua tôi còn xem phim của cô ấy!"

Hình như là có người nhận ra chị năm, Tiểu Kha tò mò nhìn về phía đám người.

Một nhóm thôn dân tụ tập cách đó không xa, quơ ngón tay bàn luận sôi nổi.

Trong đám người có người già, cũng có trẻ con, thậm chí còn có một số thanh niên trai tráng.

Bầu không khí trong thôn dân dần náo nhiệt lên, khắp nơi đều là những tiếng cảm thán.