Sáng sớm tinh mơ.

Vương Tư Kỳ và Vương Văn Nhã mở đôi mắt ngái ngủ, ánh mắt hai người đối diện nhau.

Một luồng hơi thở lúng túng lan tỏa.

Hai người ôm nhau thân mật, đồ ngủ cũng hơi lộn xộn.

"Khụ khụ, chị đi rửa mặt đây."

Vương Văn Nhã vội ho khan một tiếng, lập tức tỉnh táo lại, mang dép bước ra khỏi phòng.

Vương Tư Kỳ ngồi dậy, quét mắt một vòng quanh phòng.

Có vẻ như em trai đã chạy đi từ sớm rồi.

Tiểu Kha ở tầng ba vừa dừng tu luyện, đôi mắt lấp lánh sáng rực.

"Bây giờ thích hợp nhất với mình, tiêu hao linh khí ít nhất chính là kiếm pháp."

Vũ khí có tác dụng cường hóa sức mạnh chiến đấu của một người rất lớn, nếu chỉ sử dụng linh khí sẽ tiêu hao rất kinh khủng.

Nhưng gắn linh khí vào vũ khí, sử dụng chiêu thức vũ khí, tiêu hao linh khí sẽ giảm rất nhiều.

Sau khi hạ quyết tâm, Tiểu Kha quyết định tu luyện một bộ kiếm pháp đơn giản.

Sau khi xuống giường rửa mặt, Tiểu Kha lấy thanh kiếm nhỏ từ trong nhẫn trữ vật, hào hứng chạy xuống lầu.


Hai chị gái đã ngồi dưới bàn ăn, dì Lam đang muốn đi gọi Tiểu Kha ăn sáng, vừa đúng lúc thấy cậu đi xuống lầu.

Nhìn thanh kiếm nhỏ trong tay Tiểu Kha, Vương Tư Kỳ nhíu đôi mày ngọc.

"Em trai, đến ăn sáng đi."

Vương Văn Nhã vẫy tay gọi.

Ba chị em ăn sáng xong, Vương Tư Kỳ nói ra nghi vấn trong lòng.

"Em trai, cái này có phải kiếm đồ chơi không?"

Tiểu Kha gãi đầu, rồi đưa cái tay bụ bẫm rút thanh kiếm nhỏ ra.

Thanh kiếm không dài, chỉ có khoảng hai thước, do chất liệu đặc biệt nên lưỡi kiếm màu trắng bạc, rất dẻo dai.

Vương Tư Kỳ hơi ngạc nhiên, quát hỏi tại sao lại chơi thứ vũ khí nguy hiểm như vậy, quá không an toàn rồi.

Tiểu Kha nhìn chị tư với ánh mắt cầu cứu.

Vương Văn Nhã cười nhẹ:

"Em bảy, đây là đồ chơi chị đặc biệt mua cho em trai. Kiếm là thật, cắt không đả thương người ta cũng là thật, kiếm không có mũi nhọn."

Dù có chị tư ở bên cạnh giải thích, nhưng Vương Tư Kỳ vẫn không để mình bị xoay vòng vòng.

Cô ấy bắt em phải giao thanh kiếm ra, thứ này nguy hiểm quá.

Tiểu Kha cương quyết không giao ra, cậu cần luyện tập kiếm pháp cơ mà.

Thế là hai chị em rượt đuổi nhau, chạy quanh phòng mấy vòng.

Khiến mọi người cười khanh khách.

Sau đó, Tiểu Kha bế Tiểu Hắc đang ngủ chạy khỏi biệt thự, chạy ra sau vườn.

Tiểu Hắc: Thật sự cảm ơn cậu nhiều lắm!

Lễ Phép: Tiểu Hắc sao?

Vương Tư Kỳ ngồi xuống bàn ăn, thở hồng hộc, Vương Văn Nhã ở bên cạnh khẽ mỉm cười dịu dàng.

"Đúng rồi, trong nhóm có nói rằng em năm sắp trở về rồi."

Vương Tư Kỳ hơi ngạc nhiên, cô ấy đã hơn một năm chưa gặp chị năm.

Gần đây thấy cô ấy thành công rực rỡ trong làng giải trí, đã nhận được nhiều giải thưởng lớn.


Còn được bình chọn vào vị trí nữ diễn viên được yêu thích nhất.

Nhưng một nhân vật công chúng như thế không phải rất bận rộn sao?

Vương Tư Kỳ mở nhóm chị em, vì đã rất lâu không xem nên tin nhắn đã 99+.

Sau khi đọc tin nhắn trong nhóm, cô ấy thở dài.

"Ôi, có vẻ chị năm đã phải trả giá rất lớn để tranh thủ chút thời gian."

"Ừm, thêm nữa là chị đã liên lạc với chị hai, rất nhanh sẽ có võ giả đến đây."

...

Vườn hoa phía sau nhà.

Tiểu Hắc nuốt một viên Nạp Khí Đan rồi tiếp tục nằm ngủ gục ở đó.

Không biết có phải do thức ăn ở nhà họ Vương quá ngon hay không, nhưng bây giờ lông của Tiểu Hắc bồng bềnh như tuyết, cái bụng nhỏ tròn xoe nhô lên, nhìn thoáng qua giống như quả bóng tuyết.

Trong hơi thở của Tiểu Hắc có những tia linh khí nhè nhẹ đang len lỏi vào cơ thể nó.

Bên kia.

Tiểu Kha đang cầm thanh kiếm nhỏ tập luyện các kiếm chiêu cơ bản.

Khi mới bắt đầu luyện kiếm, phải học các kiếm chiêu cơ bản, như vậy mới có thể gấp đôi hiệu quả khi luyện tập kiếm pháp.

Đâm, chẻ, gạt, điểm, quét...

Luyện tập những động tác này để xây dựng nền tảng cho tòa tháp cao ngất.


Những động tác máy móc, Tiểu Kha lặp đi lặp lại hàng trăm lần, hoàn toàn dựa vào sức lực của cơ thể để luyện tập.

Qua một buổi sáng, cậu vung kiếm hàng ngàn lần.

Trên gương mặt non nớt đầy mồ hôi, cổ tay cũng đau nhức tận xương nhưng ánh mắt kiên định chưa bao giờ thay đổi.

"Phù…"

Cậu thở ra một hơi, từ từ thu thanh kiếm nhỏ lại, ngồi xếp bằng trong đình nghỉ mát, thúc giục linh khí để phục hồi cơ thể đang mệt mỏi.

Nghỉ ngơi một lúc, nhìn giờ trên điện thoại, gần đến giờ ăn trưa rồi.

Tiểu Kha ôm Tiểu Hắc vẫn đang "tu luyện" chậm rãi đi về biệt thự.

"Đúng rồi, đã lâu rồi không gặp anh Tiểu Lưu, lại đi chơi bời đâu rồi?"

Cậu tự lẩm bẩm.

Từ khi chị tư về nhà ngày đó, Tiểu Lưu dường như đã biến mất khỏi nhà họ Vương rồi.

...

Ở một trại quân cách đó hàng ngàn dặm, Tiểu Lưu đang ôm một chiếc bánh bao gặm ngấu nghiến.

Trong mắt long lanh giọt lệ, nhìn về phía Ma Đô.

Tiểu Lưu: Mọi người ơi, ai hiểu không, cái nơi tồi tệ này, tôi không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.