Buổi sáng sớm.

Sau khi rửa mặt xong, Tiểu Kha đi xuống nhà ăn sáng.

Hôm nay thoáng nhìn có vẻ vẫn bình thường, nhưng trên bàn ăn lại xuất hiện một kiện hàng vuông vắn.

Đây là kiện hàng bưu phẩm mà dì Lam nhận vào lúc tảng sáng ở cổng, người nhận ghi là cậu chủ nhỏ.

Nên bà đã cầm vào bên trong biệt thự, bây giờ đang nằm trên bàn ăn.

Hai chị gái đang thanh lịch dùng bữa, không mở hộp ra, rõ ràng là đợi em trai xuống mới mở.

Sau khi dì Lam giải thích nguồn gốc kiện hàng, Tiểu Kha đoán có lẽ đây là thiệp mời tiệc sinh nhật.

Cậu vội vã tháo bao bì hộp ra mà không để ý tới bữa ăn.

Khi chiếc hộp được mở ra, những vật bên trong cũng hiện ra trước mặt mọi người.

Vương Tư Kỳ cũng tỏ vẻ tò mò xem em trai mua cái gì từ bên ngoài về vậy.

Chỉ thấy một cái hộp gỗ vàng sang trọng đang lẳng lặng nằm trong bao bì.


Mở hộp gỗ ra, vật nổi bật nhất là một phong thư màu vàng, đây chính là thiệp mời tiệc sinh nhật.

Bên cạnh còn có một cái vòng tay kim cương vụn, cùng với địa chỉ buổi lễ và một số lưu ý khác.

Vương Tư Kỳ cầm cái vòng kim cương vụn lên, ngoài miệng cũng khen ngợi đẹp quá.

Vòng tay màu bạc trắng, đính năm mươi hai viên kim cương vụn xanh lam, nhìn rất đẹp mắt.

Tiểu Kha cẩn trọng để thiệp mời vào phòng mình, sau đó đưa vòng kim cương vụn cho dì Lam giữ hộ.

Ăn xong bữa sáng, Tiểu Kha lại đi học.

Dì Lam sắp xếp cặp sách cho cậu, vừa nhấc cặp lên đã cảm thấy không ổn.

Hình như hôm nay cặp sách có vẻ nặng hơn ngày hôm qua gấp vài lần.

Bà nghi hoặc kéo khoá cặp ra, lôi ra vài cuốn sách dày cộp.

Dì Lam đờ người nhìn những cuốn sách vừa lôi ra, chìm vào trầm tư.


"Năm năm mô phỏng ba năm thi đại học? Y ngữ cấp 6? Cuộc đời..."

Dì Lam vừa hoang mang vừa bối rối, sao cậu chủ nhỏ lại mang những cuốn sách này về nhà?

Bà vội chạy đi tìm Vương Văn Nhã, Vương Văn Nhã cũng hết sức kinh ngạc với tin tức này.

Trong mắt cô ấy, em trai không thể nào đọc hiểu được những cuốn sách đó, chẳng lẽ em trai có bí mật khác nào?

Hôm nay là thứ sáu, ngày mai có hai ngày nghỉ, nên các học sinh đều rất vui mừng.

Cổng trường.

Vương Tư Kỳ đưa Tiểu Kha đến cổng, nói vài câu rồi vội đi làm.

Khi về đến lớp, lúc này các bạn đang tấp nập bàn luận về tin tức trên TV.

Cuộc thảo luận về bữa tiệc sinh nhật trở nên sôi nổi, giống như đang rất trông đợi vậy.

Tiểu Kha cũng ghé tai lắng nghe, nhưng ai ngờ mấy đứa con trai phía sau liếc nhìn cậu một cách khó chịu.

Chỉ có những cô bé mới muốn nói chuyện với Tiểu Kha, có lẽ vì cậu quá hung hăng với mọi người.

Tiểu Kha cũng không cảm thấy xấu hổ, miễn là người khác không nhằm vào cậu thì mọi thứ đều tốt cả.

Từ khi còn rất nhỏ, cậu đã nhìn thấu nhiều điều.