Sau cuộc tranh tài kì lạ đó, Tào Đông Phong không còn chủ động tìm Gia Minh gây rắc rối nữa, chỉ là thỉnh thoảng gặp mặt ở trường học, Gia Minh luôn cảm nhận được đôi mắt đầy hận thù đó luôn hướng về phía mình, cảm giác đó khiến Gia Minh thấy rất khó chịu.

Tháng mười đã là cuối mùa thu, mây trắng như bông, nắng vàng óng ánh, ba người tan học cuốc bộ về nhà, trên đường lá ngô đồng rơi rụng lả tả, vào thời tiết thế này, Sa Sa dường như cũng điềm đạm hơn nhiều.

Thực ra, gần đây nàng đã không còn thô bạo ngang ngược như trước, nếu người khác không trêu chọc nàng giống như Tào Đông Phong thì nàng cũng có những lúc rất dịu dàng hòa nhã.

Từ sau giải đấu võ trong kỳ nghỉ hè trở về, nàng bắt đầu ôm cuốn tiểu thuyết ngôn tình xem đi xem lại cả ngày, thi thoảng đọc đến chỗ nào hay lại chia sẻ đưa cho Linh Tĩnh mượn để tham khảo chiến thuật.

Hai cô bé mỗi người đều có tâm tư riêng, lại không nghĩ rằng trong lòng Gia Minh sớm đã xác định hai người họ là Bách Hợp, ba người khi bên nhau, mỗi khi hai cô bé tách cậu ra ta rồi châu đầu ghé tai nói thầm thì gì đó đến đỏ cả mặt, thì Gia Minh lại thầm nghĩ tình cảm giữa hai cô bé thật tốt, nhưng loại sinh vật là nữ nhân này cũng thật khó hiểu.

Đến mùng năm tháng chín âm lịch năm đó, chính là ngày hai mươi tám tháng mười dương lịch là sinh nhật tròn mười lăm tuổi của Sa Sa, ngày sinh nhật vẫn như mọi lần có hai người bạn tốt Gia Minh, Linh Tĩnh ở bên nàng, cha của Sa Sa thậm chí vì bận việc mà không đến được.

Nghe nói thời gian gần đây những bang phái xã hội đen ở thành phố Giang Hải đấu đá với nhau rất ác liệt, nếu như muốm tìm nguyên nhân, có lẽ còn phải quy kết ở bản thân Gia Minh, lần đó bởi vì mẹ con Marilyn mà khiến mấy chục người chết đi, ngay cả Đường Kính Nghiêu là người trong giới chính trị cũng nằm trong số bị giết, súng bắn bom nổ rầm rầm, sau đó lại khiến cho xã hội đen ở thành phố Giang Hải phải chịu đả kích nặng nề nhất từ trước đến nay.

Lần đả kích này kéo dài liên tục gần nửa năm, đến bây giờ sóng gió đã qua đi, các thế lực xã hội đen đều co rút lại, sau khi vài bang phái nhỏ sau khi đã nhổ tận gốc, khu vực bỏ trống liền trở thành mục tiêu tranh đoạt của mọi người, được xem như là một trong ba bang phái lớn nhất ở thành phố Giang Hải, Sa Trúc bang hiển nhiên không thể rơi lại phía sau.

Những ngày gần đây khi ra khỏi cổng trường Gia Minh luôn nhìn thấy một số phần tử hắc bang cải trang bám theo Sa Sa, tất nhiên đó là người của Liễu Chính phái đến ngầm bảo vệ con gái của mình.

Tuy vẻ ngoài không biểu hiện gì nhưng Gia Minh và Linh Tĩnh đều thấy được nàng có một chút để ý, ban ngày ba người cùng nhau nô đùa huyên náo trong biệt thự Liễu gia như mọi ngày, đến chiều mẹ của Linh Tĩnh gọi điện thoại đến bảo họ về ăn cơm, tiện thể muốn nói lời chúc mừng sinh nhật với Sa Sa.

Lúc bước vào cửa, cô bé ngày thường bướng bỉnh ngang ngược như con trai, đôi mắt bỗng nhiên đỏ hoe, đến giờ ăn cơm tối, khi bác Diệp bảo để nàng ở lại đây ăn cơm thì Sa Sa nước mắt trào ra.

"Chậc, vậy thì không phải là ta đã có hai cô con dâu nuôi từ bé rồi sao?"

Nhìn thấy Sa Sa òa khóc, Gia Minh ở bên cạnh nói xen vào.

Đây là thói quen nói đùa ở Diệp gia, nhưng đây lại là lần đầu tiên lời nói đùa này được nói ra từ chính miệng của một người xưa nay luôn tỏ ra hiền lành như Gia Minh, vợ chồng Diệp gia ngầm hiểu bật cười lớn tiếng, Linh Tĩnh thì khẽ gắt một tiếng, đỏ mặt ra sức đánh hắn.

Sa Sa tức thì nín khóc, nhảy xuống ghế bắt đầu rượt đuổi Gia Minh, lần này Gia Minh công phu chạy trốn không duy trì được lâu, chạy vòng quanh võ đài mười vòng rồi vẫn bị Sa Sa ấn ngã xuống đất, đánh cho một trận, cứ thế Sa Sa thôi không còn tâm trí khóc lóc nữa.

Sau đó, một sự kiện đã xảy ra vào ngày hôm sau, sau ngày sinh nhật của Sa Sa.

Ngày hôm đó khi tan học, Linh Tĩnh ở lại trường giúp thầy giáo phân loại một vài tài liệu, Gia Minh và Sa Sa đi trước, trước khi đi ra ngoài cổng trường để đứng đợi Linh Tĩnh thì hai người có đứng trước một quầy hàng nhỏ một lát, lúc đó có hai chiếc xe hơi đột nhiên chạy tới vây xung quanh hai người.

Nhóm người ngầm đi bảo vệ ở hai bên lập tức xông ra thì bị một chiếc xe hơi đột nhiên xông tới đó cản lại, sau đó mấy tên trùm vải đen kín đầu lao xuống xe và túm lấy Sa Sa lôi lên xe.

Nếu ra tay vào lúc này, có thể đấm vỡ bụng mấy tên này, thế nhưng... bọn chúng đông quá...

So sánh về lực lượng, Gia Minh và Sa Sa có liên thủ cũng không thể đánh nổi mấy người lớn, Gia Minh liền nhanh chóng giữ chặt tay Sa Sa, sau đó cũng bị ném lên xe.

Chiếc xe hơi bỏ đi thật nhanh, trong nháy mắt, hai đứa trẻ bị chúng trói chặt tay, nhét giẻ vào mồm, bịt kín mắt. Thế nhưng trong khi bị chúng trói tay, Gia Minh đã lén giấu một con dao ở trong tay, muốn cởi trói dễ như trở bàn tay, Gia Minh nằm trên xe cẩn thận cảm nhận phương hướng mà chiếc xe đang chạy, còn Sa Sa do quá sợ hãi nên dán chặt người lại chỗ hắn, ra sức giãy dụa, miệng không ngừng kêu ú ớ.

" Hỏng rồi, Phong ca giao cho chúng ta bắt cả ba đứa đúng không?"

"Chỉ có hai thì làm sao bắt ba người được, hay là ta ngừng xe bắt đại thêm một đứa nữa để về báo cáo? Ai chứ Phong ca chỉ là một đứa choai choai còn hôi sữa, tao chỉ nghe theo Hào ca thôi, Hào ca giao phó chỉ bắt một đứa, nếu thằng bé này cứ mãi không chịu buông tay thì tao cũng đã không bắt nó."

Tên đó nói rồi đá cho Gia Minh một cái.

Lại là Tào Đông Phong, nói như vậy, hai cha con họ Tào là muốn nương nhờ Lăng Hải bang, hoặc giả là muốn tách ra làm ăn riêng? Gia Minh thầm nghĩ.

Từ sau khi kết thù với Tào Đông Phong, Gia Minh cũng đã thăm dò gia cảnh của hai cha con họ, trong Sa Trúc bang, Tào Cảnh Hào luôn tự cho mình là nhân vật có công lao lớn nhất, sau khi một số người già trong bang chết đi, hắn liền tự nhận là người đứng vị trí thứ hai trong Sa Trúc bang, luôn ngầm có dã tâm trở thành người đứng đầu.

Tuy nhiên người như hắn thực ra cũng có chút năng lực, một phần mối quan hệ đều có liên quan tới lực lượng nước ngoài, Gia Minh thứ nhất không xem nó quá hệ trọng, thứ hai là chỉ có một mình, nếu thật sự muốn tiến hành điều tra thì rất phiền phức. Ai biết được khi chưa làm rõ thực hư, đối phương đã ra tay trước rồi.

Đối với thành phố này Gia Minh nắm rõ như lòng bàn tay, vị trí chiếc xe dừng lại cuối cùng hẳn là một xưởng gỗ phía Tây ngoại thành.

Ngay sau đó Gia Minh và Sa Sa bị người khác tách ra, rồi được tháo khăn bịt mắt và bỏ giẻ nhét ra khỏi miệng, quả nhiên đúng là xưởng gia công gỗ như trong trí nhớ của Gia Minh, xung quanh chất đầy gỗ, trước mặt Gia Minh là một khoảng trống nhỏ, bên cạnh có một tòa lầu nhỏ hai tầng và một dãy lán một tầng, một đám người đứng cách khá gần ở phía trước nhìn hai đứa trẻ dưới đất, đương nhiên chủ yếu là hướng về phía Sa Sa.

"Cháu gái nhỏ, đã lâu không gặp, dạo này cháu vẫn khỏe chứ?"

Cầm đầu là một người trung niên mập mạp, Sa Sa lạnh lùng nhìn hắn:

" Tôi biết ngay là ông mà, Tào Cảnh Hào! Ông hãy coi chừng đấy, cha tôi sẽ lập tức tìm đến đây ngay thôi!"

"Ha ha, chính vì sợ cha của cháu, cho nên ta mới mời cháu Hoài Sa đến đây để nói giúp ta mấy câu. Ồ, thằng nhóc này xem ra chính là thằng con trai trong nhóm ba người các cháu đây, tên gọi là gì ấy nhỉ. Đúng rồi, còn một bé gái nữa đâu?"

Nghe hắn hỏi vậy, Tào Đông Phong đứng cạnh bên cũng nói theo:

" Đúng rồi, Diệp Linh Tĩnh đâu? Các ngươi tại sao lại không bắt nàng ta?"

"Chúng tôi ở ngoài cổng trường chỉ thấy hai đứa trẻ này đi với nhau, vì Liễu Hoài Sa trông giống trong hình, cho nên chúng tôi liền ra tay."

" Hừ, Tào Đông Phong."

Tuy bị trói đứng dưới đất, Hoài Sa vẫn rất mạnh mẽ,

"Mày là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, vẫn không chịu từ bỏ sao? Nhìn đức hạnh của mày, cho dù là một con cóc thật sự cũng không thể nào thích nổi mày!"

"Con mẹ nó, cô mà còn tiếp tục nói nhảm thì ta sẽ làm nhục cô."

Đôi mắt Tào Đông Phong ánh lên một cơn tức giận:

"Tao không xứng với Diệp Linh Tĩnh, con mẹ nó, ít ra tao cũng hơn tên tiểu tử này! Hừ hừ, Linh Tĩnh không đến, nhưng ngươi đến, cũng tốt thôi, tốt thôi, nếu không khiến cho ngươi phải chết thì tao đây không phải họ Tào!"

"Gia Minh đừng sợ".

Sa Sa toàn thân run rẩy, nghe nói đến câu nói làm nhục, lúc này cũng không dám nói lớn tiếng, nhưng cũng không quên động viên Gia Minh.

"Ừ, mình không sao".

Gia Minh gật gật đầu, có chút không tập trung liếc nhìn bốn phía. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Hai bóng người trong chiếc gác trúc ở đối diện khiến cho hắn chú ý, trong đó một người tay giữ chiếc đao trúc xem ra là một lão người Nhật bản khoảng chừng hơn năm mươi tuổi, mặc trang phục võ sĩ kiểu Nhật, người còn lại là một cô bé mặc chiếc ki mô nô rộng màu đỏ ngồi dưới đất, tuổi trạc tuổi Gia Minh và Linh Tĩnh, trông giống như một con búp bê bằng sứ được điêu khắc, lúc này đang ngồi im không nhúc nhích, giống như núi băng nghìn năm.

Lão già kia đang lớn tiếng nói gì đó, nhưng không nhận được câu trả lời, lão cầm chiếc đao trúc giận giữ đánh vào người cô gái, Gia Minh nhận ra rằng, những đòn đánh đó thật sự và không hề có chút nương tay nào, vậy mà cô gái đó người chỉ hơi lay động một chút, sắc mặt không biểu hiện gì, duy chỉ có ánh mắt hiện lên dấu vết của sự đau đớn.

Lão già đó nói tiếng Nhật, người bên cạnh nghe không hiểu được, nhưng Gia Minh lại nghe hiểu được, lão ta nói rằng:

"Cho cô thời gian hai ngày, nếu vẫn không muốn nói..., được, ngày mai nếu cô vẫn không nói, thì đừng trách ta hủy hoại cả cuộc đời của cô!"

Cô gái đó....Gia Minh lần tìm trong ký ức khuôn mặt tương tự như vậy, thì ra trong giây phút sinh tử đó, tám năm sau mình lại nhìn thấy cô bé khi đã trưởng thành, đó cũng là lần duy nhất, lúc đó nghe nói cô gái này đã cắt cổ tay tự tử trong căn phòng nàng đã ở suốt tám năm mà chưa từng bước ra ngoài, máu chảy lênh láng nhuộm thành một cánh hoa anh đào lớn, lúc ấy cô cũng mặc trên người bộ ki mô nô rực rỡ, gọn gàng tao nhã, ánh mắt bình tĩnh như băng giá.

Lúc đó mình cảm thấy người Nhật Bản quả nhiên rất kỳ lạ, một cô gái vô cùng xinh đẹp lại có thể tự sát rất bình thản ung dung như thế, cho dù bản thân đã từng trải qua vô số huấn luyện thì cũng phải tự nhận rằng không thể giữ được ánh mắt như vậy khi đối diện với cái chết, huống hồ nói gì đến tự sát.

Bây giờ nghĩ lại, tám năm sau, nếu như mình xuất hiện trên thế giới này, thì có lẽ mọi chuyện sẽ không còn như vậy, có lẽ nàng không bị bắt ở chỗ này. Hồi tưởng lại, gia tộc họ Nguyệt Trì người Nhật Bản đó biết được một phân nhánh rất thần kì của Nhẫn thuật, Trì Anh Thiên Huyễn.