"Nhiễm Cấm, chị quay sang đây một chút."
Trì Ngộ đưa tay về phía Nhiễm Cấm.


Nhiễm Cấm không nghĩ tới cô sẽ đột nhiên muốn chạm vào mình, theo bản năng trốn về phía sau.


Trì Ngộ chỉ định lau đi vết kem dính trên chóp mũi nàng, không có ý gì khác.


Thấy Nhiễm Cấm trốn tránh như vậy, Trì Ngộ duỗi tay, đặt năm ngón tay lên má nàng, giữ lấy khuôn mặt đang muốn né tránh, khống chế chuyển động của nàng.


"Trốn cái gì vậy?"
Lòng bàn tay Trì Ngộ luôn nóng như vậy, dán trên má Nhiễm Cấm quanh năm lạnh lẽo, như ngọn lửa lăn vào trong tuyết.


Những ngón tay thon dài gạt nhẹ mái tóc đen óng của Nhiễm Cấm sang một bên, xuyên qua làn da ấm áp sau gáy, kéo dài đến cổ.


Có cảm giác được lòng bàn tay Trì Ngộ bao bọc hoàn toàn.


Trì Ngộ thấy ánh mắt Nhiễm Cấm bất động, chợt nghĩ đến gì đó, cảm giác khô khốc nhanh chóng truyền đến cổ họng khiến cô muốn ho lên một tiếng.


Nhưng hắng giọng ngay lúc này sẽ "bại lộ" suy nghĩ không trong sáng trong lòng, Trì Ngộ cố gắng kiềm chế, vội chạm vào chóp mũi Nhiễm Cấm.


Đầu ngón tay lướt qua mũi Nhiễm Cấm, Nhiễm Cấm chớp mắt theo phản xạ vì hành động vụt qua này, nhìn thấy kem trên ngón tay Trì Ngộ thì chợt hiểu ra.


Không khí nhất thời khá lúng túng, mơ hồ lên men trong âm thầm.


"Cảm ơn Tiểu Ngộ." Nhiễm Cấm nói, "Không biết dính lúc nào nữa."
Đối với việc Trì Ngộ gọi cả họ lẫn tên nàng vừa rồi, nàng không có thái độ gì, lặng lẽ dung túng.


So với Nhiễm Cấm nói gần nói xa, thì Trì Ngộ lại thẳng thắn hơn nhiều.


Trì Ngộ buông má nàng ra, cười nói: "Tất nhiên là dính vào lúc chị há to miệng ăn bánh kem rồi."
Khoé môi Nhiễm Cấm giật giật, tiếp tục chuyên tâm đọc báo cáo.


Nhưng Trì Ngộ phát hiện tai nàng đỏ bừng.


Có phải do sự đụng chạm vừa rồi không?
Lúc này Trì Ngộ không cách nào dời mắt khỏi vành tai Nhiễm Cấm.


Chỉ là một cái chạm nhẹ đã đỏ như vậy? Nhạy cảm thế sao?
Đôi tai trắng lạnh cùng chóp tai đỏ rực không khỏi làm Trì Ngộ liên tưởng đến quả đào cô thích ăn nhất.


Mềm mại, thơm thơm, lại còn ngọt ngào.


Động tác xắn bánh kem của Trì Ngộ dừng lại lúc nào không hay, tất cả sự chú ý của cô đều dồn vào Nhiễm Cấm, gần như dán chặt lên người nàng.


"Nhiễm Cấm." Cô lại gọi một tiếng, rõ ràng là cố ý, "Báo cáo này có gì đặc biệt sao? Đã xem mười phút rồi."
Nhiễm Cấm: "......"
Lúc này mới phát hiện ra, quả thật mình đọc báo cáo này hơi lâu.



Nếu báo cáo kia cảm nhận được ánh mắt có thể thiêu đốt màn hình máy tính của Nhiễm Cấm, có lẽ đã sớm co giờ bỏ trốn.


Nhiễm Cấm giả vờ thản nhiên nói: "Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là số liệu nghiên cứu thị trường bình thường thôi."
Sau đó cất báo cáo đi như không có gì, như cuộc đối thoại này không có gì diệu kỳ.


Mặc dù nàng trấn định như vậy, muốn tỏ ra không có việc gì xảy ra, nhưng Trì Ngộ vẫn phát hiện màu đỏ từ chóp tai nàng đã lan dần đến cả gương mặt.


Tim Trì Ngộ đập ầm ầm không thể kiểm soát.


"Nhiễm Cấm." Trì Ngộ lần thứ ba gọi nàng như vậy, giống như bị nghiện, dường như chỉ có cách xưng hô này mới có thể phá vỡ khoảng cách vốn không nên tồn tại nhưng không cách nào xoá bỏ giữa hai người.


"Đừng đâm món trang trí đó nữa, chị không ăn được đâu."
Được Trì Ngộ nhắc nhở, Nhiễm Cấm mới ý thức được trong khi mình đánh dấu lên báo cáo thì một tay khác cầm nĩa đang cắm vào một quả nho bằng nhựa.


Chẳng trách không cắm vào được.


Nhiễm Cấm ngoái đầu nhìn lại, thấy đôi mắt mang theo ý cười của Trì Ngộ đang nhìn nàng chăm chú.


Nếu như nói là "Nhìn", không bằng nói là "Cẩn thận nghiên cứu".


Nhiễm Cấm đột ngột đứng lên, nói: "Chị đi vào phòng vệ sinh một chút."
Sau đó lập tức bỏ chạy thật nhanh.


Nàng vừa vào phòng vệ sinh, Trì Ngộ đã lập tức nghe được một chuỗi tiếng hắt xì.


Trì Ngộ: "......"
Ngửi ngửi chính mình, hôm nay đâu có xịt nhiều nước hoa.


Trùng hợp sao? Hay là Nhiễm Cấm quá nhạy cảm?
Trì Ngộ dựa lưng vào ghế, không khỏi nhớ lại từng chuyện đã xảy ra, khóe miệng vô thức nở nụ cười mà ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra.


Nhìn những quả nho bằng nhựa trong như pha lê, giống hệt như đôi tai nhỏ của Nhiễm Cấm dưới ánh đèn.


Trì Ngộ bắt chước theo động tác vừa rồi của Nhiễm Cấm, dùng nĩa chọc vào nó.


Quả nho tròn lăn sang một bên, Trì Ngộ lại chọc cho nó lăn về.


Chọc tới chọc lui, hoàn toàn xem nó là Nhiễm Cấm.


Từ trước đến nay, những thứ có thể khơi dậy cảm xúc "Thích" của Trì Ngộ, căn bản không có con người.


Những loại bánh ngọt ở cửa hàng L vừa đáng yêu vừa ngon miệng, tai thỏ vừa mềm vừa mịn, Lộ Lộ với bộ lông dài khô mềm đứng trước điều hoà không khí, ngạo nghễ like a boss.


Cô thích những thứ này, luôn bị thu hút bởi chúng.



Con người thì sao, người đầy tật xấu, còn muốn truyền bá thứ văn hoá phẩm độc hại này ra ngoài không gian.


Nhưng Nhiễm Cấm trước mặt thì lại khác.

Đặt từ "Đáng yêu" trên người nàng lại rất thích hợp, có thể vượt qua những giới hạn về tuổi tác và vóc dáng.


Dù cho xếp chồng từ "Đáng yêu" lên nhau, xây thành toà nhà cao hàng ngàn mét, cũng không thể đủ để miêu tả cho người chưa nhìn thấy Nhiễm Cấm biết được dáng vẻ chân thật động lòng người của nàng.


......!
Không biết Nhiễm Cấm ở trong phòng vệ sinh làm gì, một lúc lâu sau mới ra ngoài.


Tóc mái trên lông mày cùng tóc hai bên sườn mặt đều ướt, lớp trang điểm cũng trôi đi hết, đây là đi rửa mặt à?
Điều này làm Trì Ngộ nhớ đến đêm Lộ Lộ đi lạc, cô đứng một mình trong gió lạnh, cố ý làm hạ nhiệt sự nóng nảy trong lòng mình.


"Chỉ dính một chút kem mà thôi, phải rửa sạch mặt như vậy sao?" Trì Ngộ nghiêng đầu hỏi với một nụ cười xinh đẹp, rõ là đã biết còn cố ý.


"Nhân tiện rửa cho sạch luôn." Nhiễm Cấm không nhìn cô, ngồi lại trước máy tính.


"Không bôi kem dưỡng da sao? Chị không sợ khô da à?" Trì Ngộ đạp ghế, trượt sang bên này.


"Ừm......!chị không mang theo."
Nhiễm Cấm vừa nói xong, Trì Ngộ đã nối lời: "Em có đem theo đây."
Nhiễm Cấm: "......"
Trì Ngộ lấy túi đồ trang điểm ra, trong đó món đồ cần thiết gì cũng có, thậm chí bông tẩy trang cũng không bỏ sót.


"Lại đây, em dưỡng ẩm da cho chị trước." Trì Ngộ đổ nước lên miếng bông, định bôi lên mặt Nhiễm Cấm.


"Chị tự làm được rồi." Nhiễm Cấm muốn nhận lấy.


"Chị biết cách làm không?"
Nhiễm Cấm bị cô hoài nghi, bất đắc dĩ cười nói: "Tuy rằng kỹ thuật trang điểm của chị kém thật, nhưng vẫn biết được các bước chăm sóc da cơ bản."
"À, vậy chị làm đi." Trì Ngộ đặt kem nền, serum, kem che khuyết điểm mắt, sữa dưỡng da cùng một đống lớn chai lọ trước mặt nàng, "Mời."
Nhiễm Cấm: "......"
Cầm lên từng thứ một, Nhiễm Cấm có thể đọc hiểu chữ trên những chai lọ này, nhưng khi tập hợp chúng lại với nhau, Nhiễm Cấm thật sự không biết trình tự sử dụng và công dụng của từng loại.


Trì Ngộ thấy bộ dáng "Bối rối" của nàng, phụt cười thành tiếng.


>/>
"Thôi được rồi, để em giúp chị." Trì Ngộ thu lại tất cả chai lọ, hạ thấp giọng, ẩn ý nói: "Chị không cần phải giỏi mọi thứ."
Trong mắt Nhiễm Cấm chợt dâng lên gợn sóng.


Chị không cần phải giỏi mọi thứ, chị không đơn độc.


Chị còn có em.


Sản phẩm dưỡng da từng lớp, từng lớp được bôi lên mặt, đầu ngón tay Trì Ngộ chạm vào khuôn mặt Nhiễm Cấm hết lần này đến lần khác, trong suốt quá trình, Nhiễm Cấm đều ngồi thẳng lưng, như thể đang tham gia một buổi duyệt binh.



Lúc đó Nhiễm Cấm mới biết rằng, thì ra chăm sóc da cần nhiều bước như vậy.


"Được rồi, giờ có thể mở mắt ra, mặt bớt căng thẳng được không nào?" Trì Ngộ khẽ mỉm cười.


"Ừm." Câu trả lời của Nhiễm Cấm luôn ngắn gọn, người khác nghe vào tai sẽ thấy lạnh lùng, nhưng Trì Ngộ không nghĩ vậy.


Nhiễm Cấm xoay người định tiếp tục làm việc, Trì Ngộ đứng lên, dùng lòng bàn tay vẫn còn mang theo cảm giác ẩm ướt áp lên mu bàn tay Nhiễm Cấm, nhân lúc nàng đang sững người, cướp lấy con chuột trong tay nàng.


"Em nói chị." Trì Ngộ đứng sau lưng Nhiễm Cấm, chống một tay trên bàn, có vẻ tức giận nhìn thẳng vào mặt Nhiễm Cấm, "Hôm nay là sinh nhật của chị, có thể cho mình một ngày nghỉ, không làm việc được không? Dù chị có không thích mừng sinh nhật, nhưng đâu có ai không thích thả lỏng tinh thần, vui vẻ một chút đúng không? Bất kể là ăn không hết bánh kem hay làm không hết việc, đừng quan tâm nữa, hôm nay phóng túng bản thân một chút, làm mình vui vẻ được không?"
Nhiễm Cấm muốn nói gì đó nhưng Trì Ngộ căn bản không muốn nghe, nói nàng lưu hết tài liệu lại, tiện tay tắt máy, rút phích cắm.


"Đi, em đưa chị đi chơi."
Nghe chữ "Chơi" này, trong đầu Nhiễm Cấm không thể hình dung ra cảnh tượng cụ thể.


"Chơi cái gì?"
Trì Ngộ thấy nàng như kẻ ngốc, chịu không nổi: "Chơi cũng không biết à?"
Cũng đúng, nhìn cách sắp xếp công việc của Nhiễm Cấm có thể khiến nàng đột tử bất cứ lúc nào, từ "Chơi" này đúng là khó giải nghĩa trong từ điển của nàng.


"Chị cứ theo em là được." Trì Ngộ kéo nàng đứng lên, đi tới giá mắc áo, giúp nàng lấy áo khoác xuống rồi mặc giúp nàng giống như sợ nàng chạy mất, lại bảo nàng đưa tay ra giống như đang chăm sóc cho đứa con gái ngốc nghếch của mình.


"Muốn đi đâu?" Nhiễm Cấm đối với chuyện mình không biết cũng không thể kiểm soát sẽ nảy sinh tâm lý lo lắng.


Trì Ngộ thắt đai lưng giúp nàng, cười xán lạn: "Đêm nay em sẽ làm cho người tối cổ như chị cải lão hoàn đồng."
Công viên trò chơi mười lăm ánh đèn màu trong đêm, Nhiễm Cấm thật sự không quen.


Nơi này giống như một giấc mơ, những màu sắc chói lọi và hương vị ngọt ngào đó làm bùng nổ sự ảo tưởng về hạnh phúc của mọi người trong đêm dài đen tối.


Nhiễm Cấm bị Trì Ngộ nắm chặt tay, ngập ngừng từng bước, giống như mỗi một bước tiếp theo đều sẽ đạp vào khoảng không, tỉnh khỏi giấc mơ.


"Chị chưa tới công viên trò chơi bao giờ phải không?" Trì Ngộ một tay đút túi, một tay giữ Nhiễm Cấm, sợ nàng đột ngột đổi ý mà quay đầu bỏ chạy.


Nhiễm Cấm nhìn một loạt máy trò chơi lớn, đủ hình đủ dạng xung quanh mình, "Đã tới."
Quả thật nàng đã tới, nhưng là việc từ rất lâu trước kia, lâu đến mức khi nàng nhớ lại, có cảm giác đã là chuyện của kiếp trước.


Khi đó nàng mới tám, chín tuổi, ở cổng một công viên giải trí sắp đóng cửa, bên cạnh là vòng xoay ngựa gỗ hình thù kỳ dị, có hai cái máy gắp thú bông bị hỏng.


Trong máy chất đầy những con búp bê lậu xấu xí, nhưng Nhiễm Cấm lại rất thích, mỗi lần đi ngang qua đều phải nhìn một cái.

Có một con gà nhỏ màu vàng béo tròn bị đè dưới cùng thật đáng yêu.


"Con thích à?" Lúc ấy có người nắm tay nàng, hỏi nàng.


Nhiễm Cấm không nói, nàng không muốn tạo thêm gánh nặng cho người đó, nàng biết người đó mang theo nàng đã rất vất vả.


"Cũng sắp tới sinh nhật con, chờ đến lúc đó đưa con tới gắp được không?" Người đó chỉ vào gà vàng nhỏ, "Tới gắp nó nhé."
"Có thể thật ạ?" Trẻ con luôn tràn đầy tò mò và khát vọng đối với thế giới này.


"Thật! Mẹ hứa với con!"
"Cảm ơn......" Một nụ cười thoả mãn hiện lên trên khuôn mặt trưởng thành trước tuổi của Nhiễm Cấm, nàng thật sự rất muốn có được chú gà nhỏ kia.


Nhưng mà, ước vọng nhỏ nhoi kia không thực hiện được.


Người muốn đưa nàng đi chơi, đã biến mất trước khi đến sinh nhật nàng.



......!
"Nhiễm Cấm!"
Giọng Trì Ngộ nổ vang bên tai, kéo suy nghĩ của nàng quay về thực tại.


"Chị thích con gà bông này à?" Trì Ngộ chỉ vào con gà to màu vàng mà Nhiễm Cấm đã nhìn không biết bao lâu.


Nhiễm Cấm: "......"
Trước mặt cái máy gắp thú còn cao hơn cả Nhiễm Cấm, có treo một gà bông màu vàng to bằng nửa người nàng.


Trông nó hơi giống chú gà nhỏ màu vàng mà trước kia nàng không có được, có điều lớn hơn nhiều, khuôn mặt cũng tròn tròn xinh xắn, thân hình mập mạp đáng yêu.


Một chiếc thẻ nhựa mỏng được nhét vào gáy, đầu chiếc thẻ này được giữ bởi một thanh sắc nhô ra trước, cảm giác chỉ cần dùng vuốt gắp nhẹ một cái là có thể gắp nó lên được.


Nhiễm Cấm nói: "Chị không nói thích nó, chỉ hơi ngạc nhiên thôi, không ngờ máy gắp thú bông đã được nâng cấp thế này.


Máy gắp thú chiếm giữ cả một khoảng tường, bên trong bầy đủ loại thú bông, đủ loại cách chơi.


Trì Ngộ nhìn lướt qua, không khỏi khinh bỉ: Đây toàn là đồ cổ.


Nhiễm Cấm vốn định nói "Nhìn là được rồi", lời còn chưa dứt thì Trì Ngộ đã quét mã QR thanh toán, "Rầm rầm" một trận ồn ào, không biết là cô mua bao nhiêu, chỉ thấy đồng xu rớt ra như một ngọn núi nhỏ.


Nhiễm Cấm ngạc nhiên: "Em làm gì vậy?"
Trì Ngộ sờ hai đồng xu, ném vào máy gà vàng lớn: "Gắp con gà này cho chị, không gắp được không thôi."
Nhiễm Cấm: "......"
Đúng là dở khóc dở cười.


"Chị còn chưa nói muốn con gà bông này mà!"
Trì Ngộ làm động tác "Xuỵt" với nàng, cầm gậy gắp thú, mắt không chớp, nhanh chóng đẩy đến đầu gà béo.


"Như vậy được không?" Nhiễm Cấm trở nên căng thẳng.


Trì Ngộ chỉ huy nàng: "Chị đi qua mặt bên kia kiểm tra góc độ giúp em đi."
Nhiễm Cấm lập tức chạy đến mặt bên: "Có vẻ được rồi."
"Gắp!" Trì Ngộ nhấn nút, vuốt gắp đi xuống.


Nhiễm Cấm phát hiện ra vuốt gắp có vẻ bị lệch, đang định nói "Tiếc thật" khi vuốt gắp không móc vào được miếng nhựa ở gáy gà béo, thay vào đó, nó cào mấy lần vào chỗ tiếp xúc giữa thanh sắt và miếng nhựa, thanh sắt leng keng rung lên mấy lần, con gà béo bị lắc, rớt xuống.


Trì Ngộ: "!!"
Nhiễm Cấm: "!!!"
Trì Ngộ ôm con gà béo ra khỏi lỗ, sửng sốt nhìn Nhiễm Cấm đang có cùng biểu cảm:
"Em trâu bò vậy sao? Hai tệ là xong? Hay là nó nghe được tiếng gọi nơi hoang dã nên sà vào vòng tay chị vậy?"
Trì Ngộ nhét gà bông to bự màu vàng vào lòng Nhiễm Cấm, Nhiễm Cấm suýt chút nữa bật ngửa ra sau.


Trì Ngộ: "Của chị, cầm cho tốt."
Nhiễm Cấm: "......"
Béo béo, mềm mềm, cảm giác rất thích.


Nhiễm Cấm không ngờ kỹ năng của Trì Ngộ lợi hại như vậy, tim nàng đập dữ dội, dùng gà béo che bớt khuôn mặt đang nóng lên của mình, hỏi Trì Ngộ: "Em mua nhiều xu như vậy biết làm sao bây giờ?"
"Chơi thôi, chơi hết." Trì Ngộ ném tất cả xu vào hộp, cười nói với Nhiễm Cấm, "Hôm nay không chơi xong, không được về nhà."
- ------------------------------------------------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Trì Ngộ: Hôm nay phải chiều cưng đến cùng.


- -----------------------------------------------------------
Nhiễm Cấm biết được kỹ năng tay của Trì Ngộ mà tim đã đập dữ dội, mặt đã nóng lên như thế rồi, không biết tém tém lại gì hết.

Tự hỏi đến lúc làm gì đó thì còn đến mức nào nữa đây?!