"Thôi được rồi, để em giúp chị." Trì Ngộ thu lại tất cả chai lọ, hạ thấp giọng, ẩn ý nói: "Chị không cần phải giỏi mọi thứ."
Trong mắt Nhiễm Cấm chợt dâng lên gợn sóng.
Chị không cần phải giỏi mọi thứ, chị không đơn độc.
Chị còn có em.
Sản phẩm dưỡng da từng lớp, từng lớp được bôi lên mặt, đầu ngón tay Trì Ngộ chạm vào khuôn mặt Nhiễm Cấm hết lần này đến lần khác, trong suốt quá trình, Nhiễm Cấm đều ngồi thẳng lưng, như thể đang tham gia một buổi duyệt binh.
Lúc đó Nhiễm Cấm mới biết rằng, thì ra chăm sóc da cần nhiều bước như vậy.
"Được rồi, giờ có thể mở mắt ra, mặt bớt căng thẳng được không nào?" Trì Ngộ khẽ mỉm cười.
"Ừm." Câu trả lời của Nhiễm Cấm luôn ngắn gọn, người khác nghe vào tai sẽ thấy lạnh lùng, nhưng Trì Ngộ không nghĩ vậy.
Nhiễm Cấm xoay người định tiếp tục làm việc, Trì Ngộ đứng lên, dùng lòng bàn tay vẫn còn mang theo cảm giác ẩm ướt áp lên mu bàn tay Nhiễm Cấm, nhân lúc nàng đang sững người, cướp lấy con chuột trong tay nàng.
"Em nói chị." Trì Ngộ đứng sau lưng Nhiễm Cấm, chống một tay trên bàn, có vẻ tức giận nhìn thẳng vào mặt Nhiễm Cấm, "Hôm nay là sinh nhật của chị, có thể cho mình một ngày nghỉ, không làm việc được không? Dù chị có không thích mừng sinh nhật, nhưng đâu có ai không thích thả lỏng tinh thần, vui vẻ một chút đúng không? Bất kể là ăn không hết bánh kem hay làm không hết việc, đừng quan tâm nữa, hôm nay phóng túng bản thân một chút, làm mình vui vẻ được không?"
Nhiễm Cấm muốn nói gì đó nhưng Trì Ngộ căn bản không muốn nghe, nói nàng lưu hết tài liệu lại, tiện tay tắt máy, rút phích cắm.
"Đi, em đưa chị đi chơi."
Nghe chữ "Chơi" này, trong đầu Nhiễm Cấm không thể hình dung ra cảnh tượng cụ thể.
"Chơi cái gì?"
Trì Ngộ thấy nàng như kẻ ngốc, chịu không nổi: "Chơi cũng không biết à?"
Cũng đúng, nhìn cách sắp xếp công việc của Nhiễm Cấm có thể khiến nàng đột tử bất cứ lúc nào, từ "Chơi" này đúng là khó giải nghĩa trong từ điển của nàng.
"Chị cứ theo em là được." Trì Ngộ kéo nàng đứng lên, đi tới giá mắc áo, giúp nàng lấy áo khoác xuống rồi mặc giúp nàng giống như sợ nàng chạy mất, lại bảo nàng đưa tay ra giống như đang chăm sóc cho đứa con gái ngốc nghếch của mình.
"Muốn đi đâu?" Nhiễm Cấm đối với chuyện mình không biết cũng không thể kiểm soát sẽ nảy sinh tâm lý lo lắng.
Trì Ngộ thắt đai lưng giúp nàng, cười xán lạn: "Đêm nay em sẽ làm cho người tối cổ như chị cải lão hoàn đồng."
Công viên trò chơi mười lăm ánh đèn màu trong đêm, Nhiễm Cấm thật sự không quen.
Nơi này giống như một giấc mơ, những màu sắc chói lọi và hương vị ngọt ngào đó làm bùng nổ sự ảo tưởng về hạnh phúc của mọi người trong đêm dài đen tối.
Nhiễm Cấm bị Trì Ngộ nắm chặt tay, ngập ngừng từng bước, giống như mỗi một bước tiếp theo đều sẽ đạp vào khoảng không, tỉnh khỏi giấc mơ.
"Chị chưa tới công viên trò chơi bao giờ phải không?" Trì Ngộ một tay đút túi, một tay giữ Nhiễm Cấm, sợ nàng đột ngột đổi ý mà quay đầu bỏ chạy.
Nhiễm Cấm nhìn một loạt máy trò chơi lớn, đủ hình đủ dạng xung quanh mình, "Đã tới."
Quả thật nàng đã tới, nhưng là việc từ rất lâu trước kia, lâu đến mức khi nàng nhớ lại, có cảm giác đã là chuyện của kiếp trước.
Khi đó nàng mới tám, chín tuổi, ở cổng một công viên giải trí sắp đóng cửa, bên cạnh là vòng xoay ngựa gỗ hình thù kỳ dị, có hai cái máy gắp thú bông bị hỏng.
Trong máy chất đầy những con búp bê lậu xấu xí, nhưng Nhiễm Cấm lại rất thích, mỗi lần đi ngang qua đều phải nhìn một cái.
Có một con gà nhỏ màu vàng béo tròn bị đè dưới cùng thật đáng yêu.
"Con thích à?" Lúc ấy có người nắm tay nàng, hỏi nàng.
Nhiễm Cấm không nói, nàng không muốn tạo thêm gánh nặng cho người đó, nàng biết người đó mang theo nàng đã rất vất vả.
"Cũng sắp tới sinh nhật con, chờ đến lúc đó đưa con tới gắp được không?" Người đó chỉ vào gà vàng nhỏ, "Tới gắp nó nhé."
"Có thể thật ạ?" Trẻ con luôn tràn đầy tò mò và khát vọng đối với thế giới này.
"Thật! Mẹ hứa với con!"
"Cảm ơn......" Một nụ cười thoả mãn hiện lên trên khuôn mặt trưởng thành trước tuổi của Nhiễm Cấm, nàng thật sự rất muốn có được chú gà nhỏ kia.
Nhưng mà, ước vọng nhỏ nhoi kia không thực hiện được.
Người muốn đưa nàng đi chơi, đã biến mất trước khi đến sinh nhật nàng.
......!
"Nhiễm Cấm!"
Giọng Trì Ngộ nổ vang bên tai, kéo suy nghĩ của nàng quay về thực tại.
"Chị thích con gà bông này à?" Trì Ngộ chỉ vào con gà to màu vàng mà Nhiễm Cấm đã nhìn không biết bao lâu.
Nhiễm Cấm: "......"
Trước mặt cái máy gắp thú còn cao hơn cả Nhiễm Cấm, có treo một gà bông màu vàng to bằng nửa người nàng.
Trông nó hơi giống chú gà nhỏ màu vàng mà trước kia nàng không có được, có điều lớn hơn nhiều, khuôn mặt cũng tròn tròn xinh xắn, thân hình mập mạp đáng yêu.
Một chiếc thẻ nhựa mỏng được nhét vào gáy, đầu chiếc thẻ này được giữ bởi một thanh sắc nhô ra trước, cảm giác chỉ cần dùng vuốt gắp nhẹ một cái là có thể gắp nó lên được.
Nhiễm Cấm nói: "Chị không nói thích nó, chỉ hơi ngạc nhiên thôi, không ngờ máy gắp thú bông đã được nâng cấp thế này.
Máy gắp thú chiếm giữ cả một khoảng tường, bên trong bầy đủ loại thú bông, đủ loại cách chơi.
Trì Ngộ nhìn lướt qua, không khỏi khinh bỉ: Đây toàn là đồ cổ.
Nhiễm Cấm vốn định nói "Nhìn là được rồi", lời còn chưa dứt thì Trì Ngộ đã quét mã QR thanh toán, "Rầm rầm" một trận ồn ào, không biết là cô mua bao nhiêu, chỉ thấy đồng xu rớt ra như một ngọn núi nhỏ.
Nhiễm Cấm ngạc nhiên: "Em làm gì vậy?"
Trì Ngộ sờ hai đồng xu, ném vào máy gà vàng lớn: "Gắp con gà này cho chị, không gắp được không thôi."
Nhiễm Cấm: "......"
Đúng là dở khóc dở cười.
"Chị còn chưa nói muốn con gà bông này mà!"
Trì Ngộ làm động tác "Xuỵt" với nàng, cầm gậy gắp thú, mắt không chớp, nhanh chóng đẩy đến đầu gà béo.
"Như vậy được không?" Nhiễm Cấm trở nên căng thẳng.
Trì Ngộ chỉ huy nàng: "Chị đi qua mặt bên kia kiểm tra góc độ giúp em đi."
Nhiễm Cấm lập tức chạy đến mặt bên: "Có vẻ được rồi."
"Gắp!" Trì Ngộ nhấn nút, vuốt gắp đi xuống.
Nhiễm Cấm phát hiện ra vuốt gắp có vẻ bị lệch, đang định nói "Tiếc thật" khi vuốt gắp không móc vào được miếng nhựa ở gáy gà béo, thay vào đó, nó cào mấy lần vào chỗ tiếp xúc giữa thanh sắt và miếng nhựa, thanh sắt leng keng rung lên mấy lần, con gà béo bị lắc, rớt xuống.
Trì Ngộ: "!!"
Nhiễm Cấm: "!!!"
Trì Ngộ ôm con gà béo ra khỏi lỗ, sửng sốt nhìn Nhiễm Cấm đang có cùng biểu cảm:
"Em trâu bò vậy sao? Hai tệ là xong? Hay là nó nghe được tiếng gọi nơi hoang dã nên sà vào vòng tay chị vậy?"
Trì Ngộ nhét gà bông to bự màu vàng vào lòng Nhiễm Cấm, Nhiễm Cấm suýt chút nữa bật ngửa ra sau.
Trì Ngộ: "Của chị, cầm cho tốt."
Nhiễm Cấm: "......"
Béo béo, mềm mềm, cảm giác rất thích.
Nhiễm Cấm không ngờ kỹ năng của Trì Ngộ lợi hại như vậy, tim nàng đập dữ dội, dùng gà béo che bớt khuôn mặt đang nóng lên của mình, hỏi Trì Ngộ: "Em mua nhiều xu như vậy biết làm sao bây giờ?"
"Chơi thôi, chơi hết." Trì Ngộ ném tất cả xu vào hộp, cười nói với Nhiễm Cấm, "Hôm nay không chơi xong, không được về nhà."
- ------------------------------------------------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Trì Ngộ: Hôm nay phải chiều cưng đến cùng.
- -----------------------------------------------------------
Nhiễm Cấm biết được kỹ năng tay của Trì Ngộ mà tim đã đập dữ dội, mặt đã nóng lên như thế rồi, không biết tém tém lại gì hết.
Tự hỏi đến lúc làm gì đó thì còn đến mức nào nữa đây?!