"Không cần biết trước kia cô được gọi là gì, nhưng từ hôm nay trở đi, tên của cô là Nhiễm Cấm, là con gái duy nhất của Tập đoàn Nhiễm thị"
Đêm mưa ấy, lần đầu tiên được đưa tới Trì gia, Trì Lý căn bản không quan tâm nàng có tên hay không, thô bạo bóc tách quá khứ của nàng, buộc nàng phải chấp nhận cái tên và thân phận xa lạ này.

"Sau này dù ở đâu hay làm gì, cũng phải nhớ cho rõ thân phận của cô." Ánh mắt lãnh đạm và sự uy hiếp của Trì Lý vẫn còn rõ ràng như mới hôm qua.
"Nếu cô ngoan ngoãn nghe lời thì tôi có thể cho cô biết, người cô đang tìm kiếm bấy lâu nay hiện đang ở đâu."
Nhiều năm trôi qua, Nhiễm Cấm đã sắp quên đi cái tên "Tiểu Tông", cái tên đã từng bầu bạn suốt tuổi thơ nàng.
......
"Gọi con là Tiểu Tông được không?"
Phần lớn ký ức về người phụ nữ dịu dàng kia đã bị xoá nhoà, dù sao thì khi sống với bà, Nhiễm Cấm vẫn còn quá nhỏ.
Nhưng những lời bà nói khi đặt cái tên này, Nhiễm Cấm vẫn luôn khắc ghi.
"Dòng suối róc rách, Tiểu Tông, hợp với con lắm đó.

Mong là con có thể giống như dòng suối, biết mình từ đâu đến, lại đi về phương nào, không bao giờ lạc lối."
Sau hàng loạt biến cố, nàng buộc lòng phải bỏ lại cái tên "Tiểu Tông" này, cái tên từng mang đến cho nàng hạnh phúc và hy vọng.
Không ngờ, Trì Ngộ lại là người trả lại tên cho nàng.
Trong lòng Nhiễm Cấm tràn ngập chua xót, nhưng không khổ sở, bởi vì nàng đang rất hạnh phúc.
Nàng chưa bao giờ biết, khi quá hạnh phúc người ta cũng sẽ muốn khóc.
Trì Ngộ vẫn luôn nắm chặt di động trong tay, chờ Nhiễm Cấm trả lời.
Ong.
Trì Ngộ ngay lập tức mở WeChat.
[ quả đào ][ trái tim ][ bánh kem ] Tiểu Tông [ bánh kem ][ trái tim ][ quả đào ]: 【 Cảm ơn em.


Cuối cùng không còn là một chữ "Vâng" lạnh nhạt nữa.
Tuy rằng chỉ có ba chữ cộng thêm một dấu chấm câu, nhưng đã là tiến bộ lớn rồi.
Trì Ngộ được voi đòi hai Bà Trưng: 【 Em cũng muốn có biệt danh độc quyền nữa.


Nhiễm Cấm cảm thấy khó khăn: 【 Em muốn biệt danh thế nào? 】
【 Cái này đừng có hỏi em......!Chị phải tự nghĩ chứ! 】

Nhiễm Cấm nghĩ tới nghĩ lui: 【 Có thể đổi thành Tiểu Ngộ không? 】
Trì Ngộ: "......"
Có gì khác nhau sao?
Trước kia sao lại không phát hiện tính cách Nhiễm Cấm cứng nhắc hệt như cách ăn mặc của chị ấy vậy nhỉ?
Sự cứng nhắc này đặt trên người khác sẽ có cảm giác khô khan, nhưng khi khoác lên người Nhiễm Cấm lại có sức hấp dẫn lạ kỳ.
Trì Ngộ nghĩ đến đây, khoé môi cong lên nụ cười ngọt ngào trong khi gõ chữ: 【 Đổi thành vợ yêu đi.


Sau khi gửi đi, Trì Ngộ tưởng tượng đến biểu cảm của Nhiễm Cấm, áp ngón tay lên môi, không giấu được ý cười.
Hơn một phút sau Nhiễm Cấm mới trả lời.
Trả lời cô bằng mười hai dấu chấm, những dấu chấm lửng bất lực.
Xem ra, lần này đúng là hoàn toàn không nói nên lời.
Bả vai Trì Ngộ co quắp lại, nghẹn cười nơi công cộng thật đúng là đau khổ.
Muốn nhìn thấy biểu tình của Nhiễm Cấm lúc này quá, không biết vẻ mặt bất đắc dĩ dành riêng cho mình sẽ thế nào nhỉ?
Sau khi Trì Ngộ đến thành phố L, lập tức tìm đến người đồng nghiệp cũ của Lộ Tư Kình.
Đồng nghiệp cũ của Lộ Tư Kình tên Tiết Linh, lớn hơn Lộ Tư Kình ba tuổi, đang làm việc tại Phòng điều tra hình sự của Cục điều tra Thành phố L.
Trước khi Trì Ngộ đến, Lộ Tư Kình đã gọi điện thoại cho Tiết Linh gửi gắm.

Khi hai người gặp nhau, Tiết Linh đã tìm được thông tin về quá khứ của Nhiễm Cấm, kết bạn với Trì Ngộ rồi gửi qua cho cô.
"Chỉ có bấy nhiêu thôi." Tiết Linh nói, "Nếu không phải vì lúc trước cô ấy từng làm mấy việc đó thì chắc lúc này sẽ chẳng có gì đâu."
Đây là một tập tin, có lẽ vì bảo vệ an toàn cho đối tượng nên không có ảnh chụp của Nhiễm Cấm, chỉ có tên.
"Tô Tiểu Tông......" Trì Ngộ thì thầm cái tên này.
Sự kết hợp của ba từ này vừa xa lạ với Trì Ngộ, vừa có chút gì đó đáng yêu và thân thiết khó tả khi nó chỉ riêng thuộc về Nhiễm Cấm.
Nhìn đến năm sinh, chỉ lớn hơn Trì Ngộ năm tuổi chứ không phải bảy tuổi.
Cột quê quán để trống, nơi ở không ghi ở thành phố L mà là một địa chỉ nào đó ở thành phố C.
Ánh mắt Trì Ngộ sáng ngời.
Tiết Linh nói: "Rất có thể gốc gác của cô ấy là ở thành phố C, cô có thể đến thử địa chỉ này tìm hiểu thêm.

Ba tôi có gốc ở thành phố C, lúc nhỏ tôi rất hay đến đó, địa chỉ này tôi có chút ấn tượng, hình như là một khu phố cũ, nhưng chắc vẫn chưa bị phá bỏ di dời.


Trong mấy khu phố nhỏ đó thì mọi người thường quen biết nhau, cô đi hỏi thăm thử, biết đâu sẽ tìm được gì đó."
Trì Ngộ nói cảm ơn với cô ấy, ăn bữa cơm này trong tâm sự nặng nề.
Dù sao cũng là Trì Ngộ mời khách, nếu như vừa có được thông tin liền chạy đi thì khá bất lịch sự.
Tiết Linh liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của cô.
"Aizzz, cô còn thất thần ở đây làm gì, đi nhanh đi! Tôi ăn một mình cũng không sao!"
Trì Ngộ lập tức đứng dậy, nói với Tiết Linh: "Xin lỗi Tiết tiểu thư, quả thật tôi rất vội.

Chị có số điện thoại của tôi, sau này có việc gì cần tôi giúp thì cứ nói, đừng ngại!"
Nói xong lời cuối cùng, Trì Ngộ đã chạy xa mấy mét với chiếc ba lô trên lưng.
Thành phố C.
Theo như lời Tiết Linh, địa chỉ cũ của Nhiễm Cấm là một khu phố cũ, vẫn chưa phá bỏ và di dời cải tạo, cô thấy một nhóm cụ già đang ngồi tán gẫu và chơi đùa cùng con chó ở đầu cổng, liền đi tới hỏi thăm.
Trì Ngộ xinh đẹp lại biết cách ăn nói, thông tin mấy cụ biết được nhanh chóng bị cô vét sạch.
"Khu này của chúng tôi từng là một bộ phận của xưởng bảo trì, sau này cải cách xí nghiệp quốc doanh nên người ta dần đi hết, nơi này cũng từ từ lụi bại, chẳng còn ai, những người ở lại như bọn tôi đều là kẻ chờ chết mà thôi."
"Những người đến đây lúc sau đều là công nhân làm thuê, không thuê nổi nhà trong thành phố nên phải đến chỗ này, người thì loại nào cũng có, không phải lưu manh thì chính là ăn trộm, loạn lắm, đến cả cảnh sát cũng chẳng thèm đoái hoài gì tới."
Nhóm chị em bạn già này ngày nào cũng túm tụm với nhau đâm ra chán, chuyện gì thì cũng đã biết hết cả, nói ra chẳng còn ý nghĩa gì.

Hiếm khi có một cô gái tới hỏi chuyện thế này, họ hết sức nhiệt tình, biết gì nói hết.
"Bà ơi, bà có biết một cô gái, họ Tô, tên là Tô Tiểu Tông không?"
Trì Ngộ lấy ảnh chụp của Nhiễm Cấm cho mọi người xem, "Đây là ảnh khi chị ấy đã lớn, có thể là lúc nhỏ đã ở đây, con cũng không biết thời gian chính xác, nhưng có lẽ là hơn mười năm trước."
Nhóm chị em già nheo mắt nhìn vào di động của Trì Ngộ, suy tư hồi lâu, chợt có người nói: "Hình như, hình như nhìn cũng quen."
"Tô Tiểu Tông? Có người này à?"
"Phải không? Có phải là con gái của ai không, họ Tô à......"
"Tô Nguyệt Trân, là con gái của bà ấy sao?"
Trì Ngộ nắm chặt tay bà cụ, kìm nén kích động, dẫn dắt, "Tô Nguyệt Trân, có phải là mẹ của Tiểu Tông không bà?"
"À......!Hình như là vậy." Cụ bà này cũng không chắc chắn, ký ức mơ hồ.
Nhóm người còn đang nói chuyện thì con gái của bà cụ đến gọi bà về ăn cơm, nghe thấy nội dung câu chuyện của mọi người liền chen miệng: "Tô Nguyệt Trân à, đúng rồi, con gái của bà ấy tên là Tô Tiểu Tông!"
Đôi mắt Trì Ngộ sáng lên, lập tức đưa điện thoại cho người nọ, "Chị xem, là chị ấy phải không?"
Người nọ nhìn thoáng qua màn hình, nói rất chắc chắn: "Đúng đúng đúng, là cô ấy, giống y hệt lúc nhỏ.


Ai nha, cô bé này lớn lên thật là đẹp."
Nói xong còn thúc khuỷu tay vào người mẹ mình, "À mà, hai mẹ con lại chẳng giống nhau chút nào! Không phải mẹ còn nói hai mẹ con đó kỳ lạ sao! Vậy mà bây giờ lại không nhớ?"
Trì Ngộ lặp lại theo bản năng: "Chẳng giống nhau chút nào......"
Bà cụ cũng nhớ ra, "À à, Tô Nguyệt Trân à, đã là chuyện gần hai mươi năm trước rồi còn gì, nhắc thế này thì lại có chút ấn tượng, ở ngay đối diện nhà chúng ta đây mà."
"Đúng đó." Người phụ nữ kia gật đầu nói, "Chà, đã gần hai mươi năm rồi, đứa bé đó đã lớn thế này sao? Năm đó con bé mới chừng mười tuổi thì mẹ mất tích, còn nhỏ như vậy mà phải lang thang khắp nơi tìm mẹ, aizzz, thật đáng thương.

Sau đó bị người ta đưa đi, cũng không biết bây giờ thế nào rồi."
Trì Ngộ nắm lấy cánh tay đối phương: "Chị, chị có thể kể cho tôi chuyện của nhà họ Tô này không?"
......
Cuối cùng thì Triệu Tín cũng liên hệ với Nhiễm Cấm, vào lúc nửa đêm.
Nhiễm Cấm cho ông ta một tài khoản email và dặn dò chỉ được liên lạc bằng tài khoản an toàn tuyệt đối này.
【 Rốt cuộc thì mục đích của các người là gì? 】
Triệu Tín hỏi Nhiễm Cấm như vậy trong một email.
【 Phơi bày những gì M đã làm.


M, mật hiệu của Sinh học Minh Bằng, Triệu Tín hiểu.
【 Thân phận thật của tôi sẽ bại lộ sao? 】
【 Tôi không muốn nguỵ tạo những lời hoa mỹ để trấn an hay lừa dối ông, không những thân phận của ông bị lộ, mà cả tôi và tất cả những người đồng hành cùng chúng ta đều sẽ như vậy.

Nhưng chuyện này cũng không có gì đáng sợ, chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể đứng dưới ánh mặt trời.

Từ thời khắc sinh ra, chúng ta đã bị xác định là "Hàng dự phòng", dù may mắn sống sót bằng thân phận kẻ thay thế thì cũng không bao giờ có được tự do như một Con người.
Sự khác biệt giữa chúng ta và những người khác chỉ là chúng ta được sinh ra theo một cách khác, chúng ta vẫn có suy nghĩ riêng, ký ức riêng và những cảm xúc của riêng mình, chúng ta là những Con người đang sống.

Ông liên lạc với tôi nói lên rằng ông không muốn làm con rối bị giật dây, ông muốn có tự do.

Bị giam cầm suốt đời trong tù ngục này chỉ khác với người chết là còn hít thở mà thôi.

Chỉ cần ông đi được một bước này, thì dù cho tất cả những người khác đều nhìn ông bằng ánh mắt xem thường, nhưng cái mà họ nhìn thấy là con người thật của ông, không phải là Triệu Tín mà ông sắm vai.


......
Rạng sáng, Triệu Tín ngồi trước máy tính, đọc đến dòng cuối cùng bức email Nhiễm Cấm gửi đến.
Hai mắt ông ta đỏ lên, dùng sức lau mặt, thoát khỏi hộp thư, chậm rãi đi đến bên cửa sổ, lặng nhìn hừng đông nơi cuối trời.

Giờ phút này, tim ông ta đang đập dữ dội chưa từng có, gần như muốn xuyên thủng lồng ngực.
Ông ta biết, đây là nhịp đập thật sự đầu tiên trong cuộc đời mình.
Ngày thứ sáu từ lúc Trì Ngộ đi, khi đồng hồ báo thức trong di động reo vang, Nhiễm Cấm tỉnh lại trên bàn làm việc.
Cánh tay phải bị nàng đè lên đã tê rần, thắt lưng cũng hơi khó chịu, nàng đứng lên đi lại vài bước, nhanh chóng trở lại bình thường.
Hôm nay trời nhiều mây, từ cửa sổ nhìn ra bầu trời thành phố bị mây đen bao phủ, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ có một trận mưa xối xả ập xuống.
【 Ngày mai em có thể về rồi, chị có nhớ em không? 】
Tối hôm qua Trì Ngộ gửi WeChat cho nàng, nàng vẫn chưa trả lời, nhưng đã đọc đi đọc lại đến mòn màn hình.
Mấy ngày qua, những tin nhắn Trì Ngộ gửi đến cho nàng, bất kể là tin nhắn thoại hay tin nhắn văn bản, nàng đều đọc đi đọc lại, nghe đi nghe lại, như muốn khắc sâu vào tâm khảm.
Những việc vặt vãnh thì Nhiễm Cấm sẽ trả lời rất nhanh.
Với những vấn đề không dễ trả lời, Nhiễm Cấm sẽ im lặng.
Khi Nại Nại ra khỏi phòng ngủ đòi nàng bế, nàng nhận được một cuộc điện thoại.
"Được, tôi biết rồi, cứ đặt ở chỗ cũ."
Nhiễm Cấm một tay bế Nại Nại, sau khi cúp điện thoại liền hôn hôn bảo bối trong lòng mình, nhẹ giọng nói: "Hôm nay mẹ phải ra ngoài làm việc, con có thể ở nhà một mình được không nào?"
Nại Nại chớp chớp đôi mắt to tròn vẫn còn đang ngái ngủ, gật đầu.
Nhiễm Cấm dịu dàng cười với cô bé: "Tối nay muốn ăn gì? Khi nào mẹ về sẽ nấu cho con ăn được không?"
Nại Nại nói: "Mẹ làm gì con cũng thích hết, con chỉ cần mẹ về với con thôi."
Nhiễm Cấm ngồi vào xe đi đến ngân hàng tư nhân, lấy món đồ Trì Ngộ muốn.
Ngân hàng tư nhân này đến cả Trì Lý cũng không biết, vô cùng bí mật.
Căn phòng đặt két sắt nằm ở cuối hành lang, yêu cầu mở khoá cùng lúc bằng mống mắt, vân tay và mật mã mới có thể bước vào.
Nhiễm Cấm biết có vô số cặp mắt đang dõi theo nàng, vật này tuyệt đối không thể cho ai biết, nếu không, kế hoạch Trì Ngộ cẩn thận trù tính có thể sẽ bị phá sản.
"Các anh chờ tôi ở đây." Nhiễm Cấm nói với vệ sĩ.
Nhiễm Cấm một mình bước vào phòng, lúc đi tới két sắt và chuẩn bị mở ra, có một luồng khí chuyển động phía sau làm nàng bất an.
Có người tiến lên từ phía sau, lặng yên không một tiếng động.
Khứu giác nhạy bén do nhiều năm bước đi trên mép vực khiến Nhiễm Cấm ngay lập tức căng chặt thần kinh, một con dao sắp kề vào cổ nàng, sẽ cắt vào yết hầu nàng.
"Phải nhớ em đó."
"Thế giới này chỉ có mỗi mình chị được làm vậy.

Chị là người duy nhất."
"Chị có nhớ em không?"
......
Lời của Trì Ngộ cùng nỗi kinh hoàng trước lằn ranh sinh tử chiếm cứ thần kinh Nhiễm Cấm.
Tiểu Ngộ sắp về rồi, nếu em ấy biết mình đã chết, sẽ đau lòng lắm.
Mình không thể chết, mình phải sống để gặp em ấy.
Khát vọng sống mãnh liệt trào dâng trong lòng Nhiễm Cấm, nàng đột nhiên giơ khuỷu tay lên ngăn cản, máu bắn tung toé..