Hai ngày sau Trần Lâm và Tiểu Bạch đã rời khỏi Tương Dương, lúc này hai bọn hắn đã đi được một khoảng thời gian dài.

Thực chất thì đi về đâu hắn cũng không rõ nữa, hiện tại hắn vẫn chưa có mục tiêu cụ thể nào cả, muốn tìm được cha mẹ và đại ca của hắn chắc có lẽ phải đi tới trung tâm Vạn quốc.

Nơi này đã từng là mục tiêu phấn đấu cả Đời của Trần Lâm, bởi lẽ ở đó có Văn Sĩ Phủ.

Văn Sĩ Phủ này cũng không riêng gì hắn có mơ đi vào mà cả văn sĩ toang thiên hạ đều muốn đi vào, nơi này văn có sĩ có là nơi cung cấp nguồn nhân lực dồi dào cho Vạn quốc.

Không kể đến những người tu luyện như hắn thì một văn sĩ giả gần như là nắm quyền lực tối cao nhất rồi, Trần Lâm cũng muốn thông qua đây để có thể dễ dàng tìm lại người thân mình hơn.

Chỉ có điều suy nghĩ và thực tà hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Hiện tại hắn đã không còn vướng bận chuyện này nữa, thay vì phải tiếp tục cầu may thi đậu Văn Sĩ Phủ không bằng bản thân tự trực tiếp tìm kiếm.

Cụ thể bằng cách nào thì Trần Lâm tạm thời chưa xác định được nhưng thông qua cách này khiến bản thân có phần yên lòng hơn.

Việt Thường quận chính là nằm ở phía nam Vạn quốc, nên lần này dẫn theo Tiểu Bạch rời khỏi Tương Dương hắn một mực nhằm thẳng hướng bắc mà đi.

Cụ thể đi mất bao lâu thì Trần Lâm thực sự không biết được, những gì hắn biết được cũng chỉ là thông qua những gì đã tìm hiểu trước đó thôi.

Nơi này cũng coi như một vùng hẻo lánh, nếu muốn tới Phong Châu có lẽ phải mất rất nhiều thời gian.

Về chuyện này Tiểu Bạch không có ý kiến gì, vốn dĩ không có Trần Lâm xuất hiện thì nó cũng không tính đi đâu cả với lại bản thân nó cũng không quá để ý vấn đề này, bởi vậy đi hay ở đều không có gì khác nhau cả.

Trần Lâm thấy nó không có ý kiến gì về chuyện này thì khá yên tâm, con heo này tính khi thất thường hắn chỉ sợ nó nữa đường bỗng dưng đổi ý thì khá là phiền phức.

— QUẢNG CÁO —

Đến hiện tại bản thân hắn chỉ mới hiểu sơ về Tiểu Bạch mà thôi, về xuất thân hay những chuyện khác hắn không hề biết gì nhiều.

Mấy lần hắn có hỏi qua nhưng Tiểu Bạch đều nói là không nhớ gì hết, hắn biết có hỏi thêm nữa cũng vô dụng, sau này sẽ tìm cách tìm hiểu thêm sau.

Tiểu Bạch đi theo hắn cũng là một điều hắn không hiểu, nó nói bản thân hắn làm nó cảm giác một tia quen thuộc.

Về chuyện này Trần Lâm không biết là nó chỉ tiện miệng nói ra ứng phó hay là có dụng ý gì khác, nhưng chí ý hiện tại thì Tiểu Bạch không hề có ác ý với hắn thậm chí còn cứu mạng hắn trước đó, trong thâm tâm Trần Lâm đã coi Tiểu Bạch như một người bạn của hắn.

Trần Lâm quả thực có rất ít bạn bè, với biến cố năm đó xảy ra hắn cũng dần thu mình lại hơn, có thể tính là bạn bè của hắn chắc không đến hai đầu ngón tay.

“Là nơi này sao.” Trần Lâm nhìn khu rừng phía trước nói.

Tiểu Bạch cũng quan sát nơi này rồi lập tức gật đầu.

“Không sai, nơi này có vẻ khá thích hợp với ngươi ở thời điểm hiện tại.”

“Vậy được, thừa dịp này phải tranh thủ rèn luyện kiếm pháp luôn.” Trần Lâm gật đầu.

Nơi này chính là Tiểu Bạch nói hắn đi qua, trong này so với người thường thì khá nguy hiểm, những thợ săn cũng rất khi giết vào tận đây nên khá là yên tĩnh.

Bản thân Trần Lâm bởi vì thời gian tu luyện quá ngắn nên kinh nghiệm còn thiếu khá nhiều, những kinh nghiệm này không thể tu luyện có được mà phải thông qua chém giết hình thành.

Không phải Trần Lâm chưa giết người qua, lần đầu tiên giết người tuy hắn có vẻ bình tĩnh nhưng bên trong sóng gió ngập trời.

Một thư sinh suốt ngày chỉ biết đọc sách thánh hiền một ngày lại có thể giết người, nói ra thì có ai tin tưởng được, thông qua việc đó Trần Lân mới biết được bên ngoài vốn không như hắn nghĩ, giống như Trần gia kia cạnh tranh quá là tàn khốc.

Tuy đã giết hai người nhưng kinh nghiệm hắn thu lại được quá ít, muốn bản thân không muốn thua thiệt thì thực lực bản thân và kinh nghiệm phải tích luỹ thật nhiều nhất có thể.

Cùng với Tiểu Bạch rất nhanh hai người đi đi sâu vào tận trong khu rừng này, nơi này gọi lại gì Trần Lâm cũng không hề rõ, nhưng nhìn sơ qua cũng có thể đoán được khá là nguy hiểm.

Người bình thường không ai dám đặt chân tới đây, kể cả là những thợ săn bắn giỏi nhất đi chăng nữa, nhưng như vậy lại hợp ý Trần Lâm bản thân hắn cũng không muốn bị quấy rầy.

— QUẢNG CÁO —

Bản thân bất giác suy nghĩ, như vậy không phải giống các cao nhân sao.

Hắn đã nghe nhiều chuyện về các cao nhân ẩn thế, chỉ là chưa từng gặp qua, trước đó còn lầm tưởng Tiểu Bạch là một cao nhân ẩn thế nào đó nữa, không ngờ có ngày tự hắn lại trải qua cảm giác này, chuyện này nhất thời làm hắn cảm thấy phấn khích hồi hộp.

Tiểu Bạch trông thấy biểu hiện khác thường của Trần Lâm nhất thời không hiểu chuyện gì, nhưng nó cũng không quá để tâm trong lòng, chậm một chút rồi nói: “Tới rồi là một con Địa Sát Lang, tuy hơi kém một chút nhưng khởi đầu như vậy cũng không tệ.”

Nói rồi Tiểu Bạch liền nhảy đi, phòng lên một cây khác gần đó để lại Trần Lâm chưa kịp hiểu chuyện gì, có điều rất nhanh hắn liền suy đoán được, có lẻ đối thủ của hắn đã xuất hiện rồi.

Vội tập trung tinh thần Trần Lâm căng người tập trung quan sát mọt thứ xung quanh, khu rừng vốn chỉ có âm thanh của Tiểu Bạch và hắn giờ lại yên tĩnh đến lạ thường, kể cả tiếng chim kêu nay cũng vắng bóng.

Trước đó hắn không chú ý tới, hiện tại đã có thể cảm nhận được không khí khác thường nơi này, sự yên tĩnh khiến hắn có thể nghe được cả từng tiếng gió nhẹ thổi qua tai.

Rất nhanh chắc chỉ qua vài hơi thở sự yên tĩnh bị phá vỡ bởi tiếng động từ phía xa, dù không có kinh nghiệm nào nhưng Trần Lâm cũng biết được, đây chính là tiếng bước chân của Địa Sát Lang.

Từng tiếng sột soạt theo nhịp nhất định, không hề có sự vội vã theo thời gian ngày càng rõ ràng, chắc chắn nó đã phát hiện ra Trần Lâm và đang từ từ tiến tới.

Trần Lâm không dám tiến lên mà chỉ dứng im quan sát, đợi đối thủ của hắn xuất hiện.

Không để Trần Lâm phải chờ lâu, bóng dáng Địa Sát Lang đã xuất hiện trước mặt hắn, nhìn bên ngoài thì nó chính là một con sói, có điều nó to không hợp với lẽ thường, kích thước và chiều cao này đã gấp đôi với những con sói bình thường khác, toàn thân nó màu đen, đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm Trần Lâm, cả người toát ra vẻ hoang dã vốn có.

Trần Lâm mới đầu nhìn thấy Địa Sát Lang đã bị khí thế của nó làm cho kinh sợ, bản chất của một con người khi đứng trước một đầu hung thú sẽ không kìm được mà cảm thấy bản thân mình trở nên nhỏ bé, Trần Lâm cũng không là ngoại lệ.

Lần đầu tiên hắn trông thấy được một con sói to lớn đến thế này, lẽ nào một con sói có thể lớn đến thế sao.

Trần Lâm im lặng tập trung quan sát Địa Sát Lang, rất nhanh bản thân đã lấy lại được bình tĩnh, trong thời gian này Địa Sát Lang cũng đang phân tích con mồi của nó, cứ vậy một người một sói bốn mắt nhìn nhau.

— QUẢNG CÁO —

Bất chợt không biết bên nào là người hành động trước, cả hai không hẹn mà lập tức xông vào nhau.

Khoảng cách ngày càng một thu hẹp lại, trăm trượng, năm mươi trượng, hai mươi trượng, mười trượng rồi rút ngắn lại còn năm trượng.

Ở gần như vậy hắn mới thấy rõ hơn được bề ngoài to lớn của Địa Sát Lang, so với nó thì Trần Lâm cảm thấy mình trở nên bé nhỏ hơn nhiều.

Khi khoảng cách chỉ còn hai trượng, Địa Sát Lang nhảy lên há to miệng muốn cắn về phía Trần Lâm, hai hàm răng sắc nhọn hiện rõ trước mặt, cái miệng to như hồ máu toả ra từng hơi thở hôi thối.

Trần Lâm khuôn mặt không cảm súc khẽ nhíu mày, tuy rằng không quá chắc chắn nhưng hắn cảm giác được Địa Sát Lang này sẽ không phải là đối thủ của hắn.

Điều này tạo nên một sự tự tin nhất định trong lòng hắn, đây vốn là một chuyến hành trình tập luyện bởi vậy nên hắn nguyện ý tin tưởng suy đoán của mình.

Tuy bản thân vốn có phần tự tin nhưng dù sao đây cũng là một đầu hung thú, đối mặt với đầu hung thú chưa bao giờ gặp qua nên hắn không dám hành động lỗ mãng.

Khoảnh khắc Địa Sát Lang muốn cắn về phía hắn, hắn không dám chậm trễ nhanh chóng lách người sau đó lập tức quay lại đánh ra một chưởng, chỉ tiếc là một chưởng này lại đánh vào khoảng không.

Địa Sát Lang cũng như vậy, nó không ngờ được bản thân vừa rồi lại ra chiêu hụt, trong tất cả con mồi của nó từ trước đến nay thì đây là lần đầu tiên có kẻ tránh thoát được.

Địa Sát Lang gầm gừ nhìn Trần Lâm khẽ đánh giá lại con mồi lần này của nó, có lẽ nó cũng biết được con mồi lần này không giống như những lần khác nên đã tỏ vẻ thận trọng hơn, lần này nó không lập tức lao lên nữa mà lại di chuyển một vòng, giống như đang muốn tìm ra sơ hở của Trần Lâm vậy.

So với Địa Sát Lang thì Trần Lâm cũng không khác là bao, từ khi đạt tới luyện khí tầng ba thì trong long hắn đã luôn có sự tự tin nhất định về bản thân mình, sự tự tin này tuy không dám cho hắn cam đảm trong lần đầu tiên đối cứng với Địa Sát Lang, nhưng đến cả Vân Thiên kiếm cũng không hề lấy ra cũng phần nào chứng minh được điều này, chỉ là một chưởng kia thế mà vẫn hụt.

Khẽ nhíu mày hắn lại quan sát, không giống với Địa Sát Lang chỉ hành động theo bản năng thì Trần Lâm muốn thông qua suy đoán hạ gục đối thủ..