Tần Tình bị chắn bên trong phòng học, tâm tình vừa buồn bực lại bất đắc dĩ, cô thật không biết Văn Dục Phong muốn làm cái gì nữa, nhưng trực giác cảm thấy không phải chuyện gì tốt đẹp cả.
Chỉ là, trừ cô ra, những học sinh đang chuẩn bị ra ngoài càng vô tội hơn.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đến cuối cùng cũng không có ai dám qua đi giúp Tần Tình cùng nhau mở cửa ra.
Tần Tình đành thông qua ô cửa kính nhỏ nhìn ra nam sinh nửa đứng nửa dựa tường bên ngoài.
Những người bên ngoài nói mấy câu, sau đó cô thấy cậu mới chịu buông lỏng tay, quay lại nhìn về phía trong phòng học.
Ánh mắt hai người giao nhau qua lớp kính.
Tần Tình hơi bực trừng mắt Văn Dục Phong, người bên ngoài lại cong môi mỏng, duỗi tay đẩy cửa phòng học ra.
Cửa mở, nam sinh vẫn lười biếng dựa nghiêng trên khung cửa, cười như không cười nhìn Tần Tình.
Bộ dạng thản nhiên không chút để ý kia làm Tần Tình càng buồn bực, cô cắn răng lườm Văn Dục Phong một cái, lúc này mới đi sang bên cạnh, muốn vòng qua nam sinh ra ngoài.
Chẳng qua vừa mới bước được một bước, trọng tâm của Tần Tình còn chưa kịp di chuyển thì cổ tay cô đã bị nắm lấy.
"Thực xin lỗi, bạn học nhỏ."
Nam sinh cười nhẹ, con ngươi đen nhánh hơi nheo nheo, trong ánh mắt mang theo ý cười lười biếng.
"Anh không phải cố ý đóng cửa."
Lời xin lỗi này nửa điểm thành ý cũng không có.
Tần Tình nhất thời bực mình thật sự, giãy giụa vài cái lại không giãy ra được khỏi người này.
Học sinh trong ngoài phòng học đều âm thầm nhìn qua đây, những tầm mắt mờ ám và âm thanh bàn tán xì xào làm Tần Tình cảm thấy như không còn chỗ dung thân, hai tai cô phiếm hồng, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lại càng nhăn chặt lại.
"Anh buông ra."
Cô đè nhỏ giọng nói với cậu.
Văn Dục Phong hơi nhướng mày: "Anh không phải đang muốn xin lỗi em hay sao? Không mặt đối mặt xin lỗi thì rất không có thành ý!"
"...!Văn Dục Phong!"
Cô gái tức giận cực kỳ, rốt cuộc vẫn nhịn không được gọi thẳng tên cậu.
Đám học sinh đang hóng chuyện kinh ngạc muốn chết, ngay cả những người ban đầu không chú ý cũng sôi nổi nhìn qua đây.
Như vậy thì nếu đại ca Văn tức giận, bọn họ cũng có thể nhanh chóng đưa ra phương án phòng bị.
"..."
Đôi mắt đen của Văn Dục Phong thoáng chốc chợt trầm xuống.
Sau một lúc lâu, cậu rũ mắt, cười nhẹ thành tiếng, ngón tay thon dài xinh đẹp chậm rãi nới ra khỏi cổ tay Tần Tình.
"Về sau nhớ phải gọi như vậy."
Cậu hơi cúi người, từ trên cao nhìn xuống cô gái nhỏ, mắt đen rạng rỡ ý cười: "Ngoan."
Nói xong, Văn Dục Phong không dừng lại thêm, xoay người đi qua chỗ khác.
Lăng Vũ bị làm lơ biểu tình phức tạp nhìn Tần Tình một chút, sau đó mới không cam lòng đuổi theo Văn Dục Phong.
"Đây là bạn học bình thường mà cậu nói sao?"

Một giọng nữ đầy ý cười vang lên bên tai Tần Tình, Tần Tình còn chưa kịp hồi thần đã thấy Trác An Khả đi đến bên người mình.
Trác An Khả dừng lại một lúc mới tiếp tục trêu ghẹo: "Đừng nói là bạn học bình thường, cậu có biết ngay cả mấy người anh em hay đi theo đại ca Văn cũng không dám gọi đầy đủ tên anh ấy không?"
Tần Tình rũ mắt, khuôn mặt nhỏ bạnh ra.
"Sở thích của anh ấy đặc biệt, thích người khác gọi tên đầy đủ của mình, lần sau cứ gọi như vậy cũng được."
"Ai da, tớ nào dám?", Trác An Khả cười liên tục xua tay, một lát sau cô ấy mới ngừng lại, quay về phía hai người kia đang đứng: "Nhưng mà, bạn gái cũ của người ta đã tìm tới cửa rồi, nếu cậu còn không nắm chặt cơ hội thì khả năng người ta sẽ đi theo hoa khôi Lăng đó."
Tần Tình nhìn về phía nữ sinh đằng trước.
"Cô ấy chính là Lăng Vũ sao?"
Trác An Khả xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện, dứt khoát trả lời: "Đúng vậy đúng vậy, chính là cô ấy.

Thế nào, có phải rất có cảm giác nguy cơ hay không??"
Tần Tình vẫn nhìn về phía trước, cảm thán: "Dáng người cô ấy cao thật, lớn lên cũng rất xinh."
Trác An Khả nghe vậy, bày ra bộ dáng hận rèn sắt không thành thép: "Cậu đừng tự coi nhẹ mình chứ! Dung mạo cậu so với cô ấy không kém chút nào, ngũ quan càng có sức hút hơn Lăng Vũ nhiều.

Còn chiều cao thì..."
Trác An Khả ngừng một chút, qua hai giây mới xấu hổ hắng giọng nói: "Cái này là do gen bẩm sinh quyết định, hơn nữa nho nhỏ như cậu đáng yêu lắm mà..."
"Nho nhỏ.", cách hình dung làm Tần Tình ai oán liếc Trác An Khả một cái.
Trác An Khả cười cười đổi đề tài: "Nhưng mà cậu với đại ca Văn là sao vậy, sao anh ấy không cho cậu ra ngoài, còn hỏi ai tới tìm cậu?"
Tần Tình ngẩn ra: "Anh ấy hỏi cái này?"
"Đúng vậy!" Trác An Khả bày ra bộ dáng suy tư: "Ánh mắt lúc ấy thật sự cực kỳ đáng sợ, tớ còn tưởng là mình lỡ đắc tội anh ấy cơ."
Không chờ Tần Tình nói tiếp, Trác An Khả lại nói: "Nhưng sau khi tớ lên tiếng thì lại không có chuyện gì xảy ra, cho nên tớ mới cảm thấy rất kỳ quái."
Tần Tình nhất thời cũng không nghĩ ra nguyên do, chỉ gật đầu coi như biết, không tiếp tục câu chuyện nữa.
Mà lúc này, hai người Văn Dục Phong và Lăng Vũ đang đứng cùng một chỗ, Văn Dục Phong tay đút trong túi quần, người dựa vào tường.
"Có việc gì?"
Giọng nói lười biếng, mang theo chút không kiên nhẫn.
Mặc dù đang đứng đối diện với Lăng Vũ nhưng tầm mắt cậu cứ thi thoảng lại liếc về phía cửa phòng học.
Lăng Vũ đem cảnh này thu vào đáy mắt, biểu tình có chút khó coi.
Qua vài giây, cô ta vẫn nhẹ giọng mở miệng: "Ngày mai là cuối tuần, cậu có dự định gì không? Nếu không, tớ muốn mời cậu đi..."
"Không có thời gian."
Đáp án nói ra gần như không do dự, ngữ khí lại mang theo sự thờ ơ.
"..."
Lăng Vũ sắc mặt trắng nhợt, giương mắt: "Nhưng Lý Hưởng nói cậu không có việc gì..."
Khi cô ta nói ra chữ cuối cùng, ánh mắt nam sinh đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Văn Dục Phong lạnh lùng nhìn nữ sinh trước mặt một lát, không kiên nhẫn dời ánh mắt đi.
"Tôi không thích có người nào lắm chuyện hỏi thăm về tôi qua người xung quanh tôi, cậu tốt nhất đừng chọc tức tôi."
"Hơn nữa!", Văn Dục Phong lạnh giọng: "Tôi biết có người tung tin đồn nhảm về bạn gái cũ gì đó, tôi cũng biết là ai ở phía sau quạt gió thêm củi."
Nói xong, Văn Dục Phong ngước mắt, nhìn Lăng Vũ sắc mặt đã gần như tái nhợt.
"Nể mặt Lý Hưởng, tôi có thể không so đo những hành động trước kia của cậu, nhưng cậu phải nhớ rõ, sự nhẫn nại của tôi là hữu hạn."
Nói xong, Văn Dục Phong lãnh đạm thu hồi tầm mắt.
Khi nhấc chân rời khỏi, dư quang cậu liếc qua Lăng Vũ một cái.
Suy nghĩ vài giây, Văn Dục Phong nhẹ "chậc" một tiếng.
"Hoa khôi?"
Rốt cuộc có chỗ nào đẹp được như bạn học nhỏ của cậu chứ?
............
Sau khi Lăng Vũ tới tìm Văn Dục Phong mấy ngày, trong trường học liền truyền ra một tin.
Nói là hoa khôi đã làm sáng tỏ: cô ấy và Văn Dục Phong không có quan hệ cái gì, chỉ là bạn học bình thường.
Mấy loại tin tức bát quái này xưa nay truyền đi nhanh nhất, ngày hôm sau Trác An Khả đã nghe tin, lập tức nhắn cho Tần Tình.
"Thật đúng là tớ oan uổng cho đại ca Văn rồi, xem ra hai người họ thật sự chưa từng có quan hệ bạn trai bạn gái.

Nếu thế, vậy cậu là người đầu tiên có quan hệ không bình thường với đại ca Văn rồi, nắm chặt cơ hội đó!"
Tần Tình nhậc được tin nhắn lúc đang ăn bữa sáng, thấy âm thanh nhắc nhở liền mở điện thoại, sau đó lập tức bị sặc.
Sau khi đỡ hơn, cô chẳng kịp để ý lời "cổ vũ" cuối cùng của Trác An Khả, chỉ nghi hoặc nhắn lại một tin.
"Không phải anh ấy từng có rất nhiều bạn gái sao?"
"Hả? Cậu nghe ai nói?"
"..."
Tần Tình nghĩ nghĩ, rốt cuộc không nói tên Lâm Mạn Tuyết ra, chỉ trả lời: "Trước khi tớ tới Nhất Sư từng nghe các bạn học nói."
"Oa, vậy cậu oan cho người ta quá rồi, những cái đó đều là lời đồn mà thôi, mức độ đáng tin không cao.

Ít nhất ở Nhất Trung, Lăng Vũ là người đầu tiên được đồn là bạn gái của Văn Dục Phong.

Cho nên mọi người mới tò mò như vậy, đều nóng lòng muốn chứng thực điểm này."
Tần Tình trầm mặc.
Thật sự là cô nghi oan cho người ta sao?
Thật ra, có lẽ cậu không phải kiểu nam sinh tùy tiện như trong suy nghĩ của cô?

Tần Tình đang nghĩ ngợi thì di động rung lên, một tin nhắn mới được gửi tới.
"Hơn nữa cậu phải biết, trước khi cậu xuất hiện, chúng tớ chưa từng nghe nói Dục ca thân cận với bất kì nữ sinh nào như vậy; đừng nói anh ấy chủ động, cho dù là nữ sinh tìm tới tận cửa cũng sẽ bị dọa sợ quay về."
"..."
Tần Tình nắm di động rũ mắt, tâm tình có chút khác lạ.
Như vậy xem ra, thật sự là cô nghĩ oan cho người ta rồi.
...!Lại còn vì suy nghĩ đơn phương của mình mà nói lời quá đáng với người nọ.
Nghĩ đến đây, Tần Tình cảm thấy có chút áy náy khó nguôi.
"Điềm Điềm, sao con không ăn tiếp vậy?"
Bà Tần ngồi ở phía đối diện của bàn ăn hỏi.
Tần Tình phục hồi tinh thần, đặt đũa trong tay xuống, đẩy ghế dựa đứng lên.
"Bà nội, cháu không ăn nữa đâu, cháu đi học đây ạ.".

ngôn tình hay
"Aiz, đứa nhỏ này, còn một miếng thôi, ăn xong rồi hãy đi!"
"Thôi ạ, cháu sắp không kịp giờ rồi bà..."
......
Buổi sáng trên đường đi tới trường, Tần Tình cứ mải suy nghĩ xem nên xin lỗi người nọ thế nào, chẳng qua chuyện sau đó lại hơi lúng túng; đến lúc vào lớp rồi mà Văn Dục Phong vẫn chưa đến, Tần Tình cũng vì vậy mà bị phân tâm.
Hơn nữa từ chuyện của Trác An Khả ngày hôm qua, người nọ cũng không nói với cô câu nào nữa, hẳn là do lời nói của cô tối hôm trước đã chọc giận cậu, lúc này hẳn là cô phải chủ động đi tìm chăng...
Tần Tình buông tiếng thở dài, đem ba lô đặt xuống bàn học.
"Ấy, Tần Tình."
Khi Tần Tình đang thất thần, phía sau cô truyền đến tiếng gọi.
Tần Tình theo bản năng lên tiếng, quay đầu lại.
Là Lớp phó Lao động bọn họ.
Lúc này nam sinh kia đanh cầm một tờ giấy đi tới: "Hôm nay đổi phiên trực nhật, đến lượt cậu và Phương Hiểu Tịnh lau bảng, sau mỗi tiết học tuyệt đối đừng quên đó."
"Được."
Tần Tình gật đầu.
Đợi Phương Hiểu Tịnh tới, Tần Tình liền nói cho cô ấy biết chuyện này.
Phương Hiểu Tịnh đang lấy đồ đạc ra thì ngừng lại, ngẩng đầu nhìn thời khóa biểu bên cạnh, tròng mắt chuyển động.
"Chúng ta phân công đi."
Phương Hiểu Tịnh mở miệng: "Có bốn tiết học, tiết số lẻ tớ lau, số chẵn cậu lau."
Tần Tình ngẩn ra một chút liền gật đầu: "Được."
Phương Hiểu Tịnh nghe Tần Tình đáp ứng, trên mặt lập tức lộ ra ý cười, cầm lấy ly nước đi ra ngoài lấy nước.
"Tần Tình, cậu bị Phương Hiểu Tịnh lừa rồi."
Bên kia Phương Hiểu Tịnh vừa đi ra khỏi phòng học, nam sinh sau bàn Tần Tình liền bất đắc dĩ mở miệng.
Tần Tình chớp mắt, quay đầu lại, có chút tức giận hỏi: "Vì sao?"
Nam sinh đằng sau duỗi tay chỉ vào thời khóa biểu của ngày hôm đó.
"Tiết thứ hai buổi chiều là Ngữ Văn, giáo viên Ngữ Văn thích viết bảng nhất, có máy chiếu cũng không chịu dùng, đến lúc đó cậu sẽ vất vả đấy."

"..."
Tần Tình rối rắm nhăn mũi.
Không phải bởi vì phải lau bảng nhiều hơn một chút mà không vui, chỉ là nghe bạn học phía sau nhắc nhớ cô mới đột nhiên nhớ ra...
Giáo viên dạy Ngữ Văn này rất cao, viết bảng thường viết tít trên cùng bảng, cô cảm thấy mình sẽ khó mà với tới.
Nghĩ thì nghĩ, Tần Tình vẫn cười hữu hảo với nam sinh phía sau một cái.
"Cảm ơn cậu, tớ biết rồi."
............
Sau khi kết thúc tiết thứ hai buổi chiều, Phương Hiểu Tịnh liền buông sách vở chạy ra ngoài đầu tiên, giống như đang sợ Tần Tình gọi cô ta lại lau bảng vậy.
Tần Tình ngẩng đầu nhìn trên bảng viết kín chữ, đặc biệt là mấy dòng chữ ở trên cùng, không khỏi sầu khổ nhăn khuôn mặt nhỏ.
Qua vài giây, cô vẫn nhận mệnh đứng lên, cầm theo ghế của mình đi lên bục giảng.
Vóc dáng đã thấp còn phải bày ra trước mặt cả lớp...!Thật sự là quá mất mặt.
Tần Tình vừa buồn rầu nghĩ, vừa vịn bàn giáo viên trên bục giảng đứng lên ghế.
Cô vừa mới đứng lên, những học sinh chưa ra ngoài chơi đều nhìn thấy.
Không ít người thấy bạn học mới đứng lên ghế, cố gắng xóa bảng thì đều nhẹ giọng nở nụ cười.
Rồi sau đó, Lý Hưởng đang nói với Văn Dục Phong lát nữa đi chơi bóng thì vừa hay ngước mắt lên, liền thấy nam sinh vừa rồi còn đừng trước mặt mình đã biến mất từ lúc nào.
Cậu ta vô thức nhìn về phía trước phòng học.
Quả nhiên liền thấy trên bục giảng, bên cạnh cô gái nhỏ đang đứng trên ghế bỗng nhiều thêm một người.
"Xuống dưới."
Tần Tình đang xóa bảng thì nghe thấy bên cạnh vang lên một giọng nói trầm thấp.
Trong giọng nói nam sinh mang theo chút lạnh lùng.
Tần Tình chuyển mắt, hơi rũ mi liền nhìn thấy Văn Dục Phong không nói không cười đứng bên cạnh.
Người nọ lúc này đang nhìn cô nàng, con ngươi đen nhánh mang theo ánh sáng lạnh, như hai viên đá quý được nước tẩy rửa.
Sau khi đánh giá qua về độ chênh lệch chiều cao của hai người, Tần Tình trầm mặc.
Dù đã đứng lên ghế nhưng vẫn không cao hơn cậu được bao nhiêu, thật sự bị tổn thương tự tôn mà.
Văn Dục Phong thấy cô gái nhỏ nửa ngày cũng chưa phản ứng, vẫn đứng trên chiếc ghế cao, ánh mắt trầm xuống.
Cậu không nhắc một tiếng đã tiến lên một bước, cánh tay vòng qua hông cô gái nhỏ, nhấc lên phía trước, trực tiếp ôm người xuống.
Sau đó cậu sườn xoay người, đem bạn học nhỏ ngốc nghếch "nhẹ nhàng" đặt xuống dưới đất.
Tần Tình ngây người.
Học sinh bên dưới bục giảng cũng ngây người.
Toàn bộ trong phòng học, yên tĩnh như chết.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người trên bục giảng.
________________
Tác giả có lời muốn nói:
Các bạn học: Thình lình rắc cẩu lương, lạnh lùng đập vào mặt.
♡✧。 (⋈◍>◡<◍)。✧♡ ♡✧。 (⋈◍>◡<◍)。✧♡ ♡✧。 (⋈◍>◡<◍)。✧♡