Sau khi Ôn Niệm Nam chật vật rời khỏi buổi tiệc liền giảo bước vô định trêи phố. Khi nhìn thấy trước mặt có một cặp đôi mặc đồng phục học sinh đang đùa giỡn, cậu lại nhớ về Cố Ngôn Sinh hồi trung học.

Một chiếc xe taxi đỗ lại bên lề đường, có người khách vừa xuống xe, Ôn Niệm Nam nhanh đưa tay lên vẫy ra hiệu muốn lên xe.

“Quý khách, cậu muốn đi đâu?” Bác tài xế hiền lành quay đầu hỏi.

“Tới quán bar gần nhất.”

Bác tài nghe vậy liền giới thiệu một quán bar khá nổi tiếng dạo gần đây, Ôn Niệm Nam gật đầu mở cửa xe phía sau ngồi vào, phong cách trang trí bên trong xe khá mới lạ, độc đáo nhưng không cầu kỳ.

Ôn Niệm Nam vào quán bar lập tức gọi rượu uống liền mấy ly, tay không ngừng rót, lúc sau cậu bắt đầu cảm thấy choáng váng, cánh tay chống trêи bàn đỡ trán, đầu óc quay cuồng.

Ca sĩ trêи sân khấu đang hát một bài hát rất được yêu thích trêи mạng gần đây, lắng nghe giai điệu cùng lời bài hát buồn bã, trong lòng Ôn Niệm Nam càng thêm đau xót, ngẩng đầu lại tiếp tục uống thêm một ly.

“Ơ! Niệm Nam, sao cậu lại ở đây?”

Đường Sóc vừa bước vào quán bar liền thấy Ôn Niệm Nam đang ngồi một mình, đầu lắc qua lắc lại, anh còn cho là mình nhận nhầm người, dụi mắt nhìn kỹ hóa ra thật sự là Ôn Niệm Nam.

Ôn Niệm Nam đã có chút say, mơ hồ giơ ly rượu lên hướng tới Đường Sóc, nói: “Lại gặp cậu, thật khéo, sao ở chỗ nào tôi cũng gặp phải cậu vậy?”

“Đây là quán bar tớ cùng một người bạn góp vốn mở chung, Niệm Nam cậu đừng hiểu lầm, bình thường tớ không hay tới đây đâu, chẳng qua hôm nay bạn tớ về nhà mừng sinh nhật mẹ, tớ đến giúp cậu ấy trông quán.”

Đường Sóc dùng sức khoa chân múa tay giải thích, chỉ sợ Ôn Niệm Nam nghĩ ngày nào anh cũng lên bar trêu ong ghẹo bướm.

“Đúng vậy, sinh nhật thì phải ở cạnh anh ấy, nếu không anh ấy sẽ không vui.” Ôn Niệm Nam đột nhiên đứng bật dậy muốn rời đi, trước mặt lại tối sầm lại.

“Niệm Nam!” Đường Sóc vội vàng đỡ lấy để cậu không bị ngã xuống đất.

“Buông tôi ra, tôi muốn trở về mừng sinh nhật cùng anh ấy, không thì anh ấy sẽ không vui.”

Ôn Niệm Nam dùng sức giãy giụa muốn thoát khỏi tay Đường Sóc, nhưng lại vì say rượu mà cơ thể nhũn ra, yếu ớt không còn chút sức lực nào.

“Hôm nay là sinh nhật Cố Ngôn Sinh sao?” Đường Sóc chợt hiểu rõ, trách không được vì sao cậu lại như vậy, anh chậm rãi buông tay.

Sau khi tránh thoát vòng tay của Đường Sóc, Ôn Niệm Nam đứng lên lùi lại mấy bước, mở miệng muốn nói gì đó, lại chợt đau đớn ngồi sụp xuống.

“Niệm Nam! Niệm Nam cậu làm sao thế? Sao mặt mũi tái xanh vậy?”

Thấy sắc mặt Ôn Niệm Nam nhợt nhạt, trêи trán đổ mồ hôi lạnh, nhìn như đang rất đau, Đường Sóc bị dọa sợ.

“A… đau… tôi đau quá…” Lời nói đứt quãng khiến Đường Sóc càng thêm khẩn trương, anh mặc kệ Ôn Niệm Nam không thích tiếp xúc thân thể với người khác, vội vã bế cậu lên xông ra ngoài.

“Cấp cứu! Mau gọi cấp cứu!”

“Vâng vâng, ông chủ.”

Sau khi đến bệnh viện, Ôn Niệm Nam lập tức bị đưa vào phòng cấp cứu, Đường Sóc đứng ngoài cửa, trong lòng bồn chồn không yên. Một lúc sau, bác sĩ đi ra từ phòng cấp cứu, gỡ khẩu trang xuống nói: “Qua giai đoạn nguy hiểm rồi, chú ý nghỉ ngơi dưỡng sức là được.”

Lúc này Đường Sóc mới thở phào một hơi, đôi chân run rẩy muốn ngã ra đất.

“Đó là ai vậy, có thể khiến Đường Sóc cậu lo lắng như thế.” Vương Kỳ chưa bao giờ thấy Đường tiểu thiếu gia đây sốt sắng hối hả như vậy, không nhịn được phải tới nhiều chuyện một phát.

Đường Sóc trợn mắt nhìn người bạn bác sĩ của mình một lát: “Đó là… bạn hồi cấp ba của tôi, tình hình của cậu ấy thế nào?”

“Chảy máu dạ dày, bạn học của cậu dạ dày bị tổn thương từ trước, sao lại để cậu ta uống rượu nhiều như vậy? Muốn chết à?”

“Chảy máu dạ dày?” Đường Sóc sững sờ đứng tại chỗ, sao lại nghiêm trọng như vậy…

“Đúng thế, tình trạng cơ thể hiện tại thì không tới nỗi tệ lắm, ngày mai đưa cậu ấy đi khám tổng quan rồi mang báo cáo kết quả kiểm tra tới cho tôi.”

“Ừm, tôi biết rồi.”