Chỉ còn một năm cuối cùng học Thạc sĩ, Tần Tình đã chuẩn bị tốt luận văn tốt nghiệp, bên cạnh cũng không còn việc gì liền xin giáo sư nghỉ, trước tiên trở về Thanh Thành trong hai tháng.
Thẳng từ sân bay cho tới khi lên taxi, tài xế mở miệng hỏi chỗ nào, Tần Tình theo bản năng liền nói: "Phú Lâm uyển."
Chỉ là buộc miệng thốt ra trong nháy mắt, cô liền ngẩn ngơ.
Qua hai giây, Tần Tình đem ba lô để sang một bên, rũ mắt sửa lời: "Cháu nhớ lầm rồi bác tài.

Đến Hoa Đình ở đường Vân Sơn, nhà số 15."
Tài xế lên tiếng, trong lòng cổ quái nhìn Tần Tình qua kính chiếu hậu một cái, sau đó vui đùa trả lời:.


truyện xuyên nhanh
"Có phải nhiều năm ở nơi khác hay không, trở về liền không nhớ địa chỉ nhà?"
"......."Tần Tình dựa ra phía sau một cái, thư thả trả lời: "Mới dọn ra khỏi nhà cũ một năm, còn chưa có quen thuộc, để bác chê cười."
" Này thì có là gì, bác còn gặp qua người còn kỳ quái hơn........"
Bác tài xế bắt đầu thao thao bất tuyệt kể cho Tần Tình nghe.
Tần Tình không đáp lời, đôi lúc chỉ trả lời hai tiếng.

Đa số ánh mắt cô dừng bên ngoài cửa sổ xe.
Mấy năm gần đây, đối với Thanh Thành dần dần biến hóa, cô quen thuộc nhất chính là con đường từ sân bay tới nội thành.
Chẳng qua trên con đường này, mỗi năm Tần Tình đều vội vàng đến ba bốn lần.

Ngoại trừ ngày tết tất nhiên phải trở về, nghỉ hè tránh được mấy ngày thì tránh.
Bà nội Tần cứ nhắc mãi trong điện thoại, Trác An Khả cũng vui đùa mắng cô không có lương tâm, chỉ là cô cũng rất vội.
Làm không xong đề, viết không xong luận văn, xem không xong tài liệu............!Tần Tình như là không đem chính mình vùi vào thư viện để tra cứu thư tịch văn hiến liền sẽ không bỏ qua.

Cùng giáo sư trong nhóm nghiên cứu sinh, vô luận là sư huynh sư tỷ hay sư đệ sư muội, khi giáo sư nhắc tới cô đều không nhịn được mà đắc ý cùng vui đùa trêu ghẹo ——

Trăm năm sau, trong trường học nên lập một cái hố chôn di vật của Tần Tình, tốt nhất là ở phía sau khu dạy học, để người sau có thể noi theo, khổ học nhiều hơn.
Nhiều lúc giáo sư nhịn không được khuyên Tần Tình ra ngoài chơi nhiều nhiều, giống như những người trẻ tuổi khác nên làm càn thì làm càn một chút.

Tần Tình miệng thì đáp ứng, nhưng hết thảy vẫn như cũ.
Thẳng cho tới đêm trước khi tốt nghiệp, nghe Tần Tình chịu chủ động xin nghỉ, giáo sư tự nhiên đồng ý, còn vui đùa nói: "Hai ba năm nay em tích góp được nhiều ngày nghỉ, hoàn toàn có thể nghỉ tới khi tốt nghiệp không cần trở lại."
Tần Tình bật cười.

Vốn dĩ cô chuẩn bị đi ra bên ngoài một chút, chỉ là nghỉ đến sinh nhật bà nội Tần cũng sắp tới gần, liền tạm thời hủy bỏ ý tưởng đi du lịch.
Vì thế Tần Tình thu dọn hành lý, trực tiếp trở về Thanh Thành.
Thân thể bà nội Tần mấy năm nay cũng trở nên kém một chút, Lê Tĩnh Hà đã nghỉ hưu liền về lại, một năm trước làm chủ đưa bà nội Tần về nhà ở Công quán Vân Sơn của bọn họ, thuận tiện cho việc chăm sóc.
Nghĩ vậy, tinh thần Tần Tinhg không khỏi hơi chán nản.
——
Về sau sẽ không bao giờ quay lại Phú Lâm uyển nữa rồi.
Thanh Thành thiếu đi một nơi cô muốn đến nhưng lại không đến được....
Cũng khá tốt.
Trong lòng Tần Tình vẫn hơi buồn, chuông điện thoại liền vang lên.

Tần Tình vừa mới bấm nhận, còn chưa kịp mở miệng, người bên kia đã lên tiếng trước:
"Cậu vừa mới xuống máy bay đúng không? Tớ mới gọi rất nhiều cuộc cho cậu nhưng đều tắt máy —— làm tớ rất lo lắng.

Thế nào, buổi chiều hẹn ra tâm sự không? Đã rất lâu tớ không có gặp cậu cũng như trò chuyện với cậu rồi."
Lắng nghe một tràng, Tần Tình bất đắc dĩ cười cười: "An Khả, tớ chỉ mới vừa xuống máy bay, cậu liền không cho tớ nghỉ ngơi hai sao?"
"Nghỉ ngơi? Cậu còn muốn nghỉ ngơi? Hiện tại cái cậu thiếu không phải là nghỉ ngơi —— cậu vùi mình mấy năm ở trong thư viện trường? Lại không tham gia các hoạt động nào nên rỉ sắt luôn rồi sao?"
Trác An Khả ở đầu dây bên kia trách móc một hồi, sau đó mới thả chậm ngữ khí:
"Hơn nữa trước kia cậu quay về vội vàng, vài lần tớ không đành lòng cản cậu còn chưa tính.

Lần này cậu nghỉ tới hai tháng, như thế nào cũng phải bồi tớ nhiều nhiều mới được."
Tần Tình: "Xem ra tớ không nên nói cho cậu biết kỳ nghỉ của tớ kéo dài tới hai tháng, thất sách a......."
"Hối hận sao? —— đã muộn!".