Tần Tình vừa mới vào cửa liền ngửi được mùi canh gà truyền tới.
"Bà nội hầm canh gà ạ?"
Tần Tình tò mò hỏi.
Bà nội Tần lại mở cửa cười tủm tỉm: "Không phải canh gà, bà nấu cháo gà, nhưng trước khi nấu cháo bà đã hầm gà hơn hai giờ đồng hồ, tuyệt đối ngon miệng."
Bà nội Tần vừa nói, quay người đi tới phòng bếp.
"Hiện tại việc học của mấy đứa nặng như vậy, thân thể đều sẽ không tốt.

Bà phải bồi bổ cho Điềm Điềm mới được."
Tần Tình cũng đi theo qua.
"Qủa nhiên tay nghề của bà nội, nghe liền ăn cực ngon."
"Tất nhiên là vậy rồi."
Bà nội Tần cười đồng ý: "Bất quá còn hơn mười phút, cháu đừng vội."
Tần Tình ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn, đôi mắt hạnh xinh đẹp nhìn chằm chằm phòng bếp: "Cháu không vội."
Mười phút sau, một tô cháo gà lớn được múc ra, Tần Tình chuẩn bị cầm lấy thìa liền khựng lại.

Cô ngồi đó hơi do dự, nhìn chằm chằm cháo gà cảm thấy rối rắm.
"Làm sao vậy? Không thể ăn sao?"
Bà nội Tần thấy kỳ quái hỏi.
"Không phải....." Tần Tình rối rắm một lát, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên: "Bà nội, cháu có thể mang một ít cháo cho người khác hay không?"
Bà nội Tần sửng sốt một chút: "Ân? Đã trễ thế này, cháu còn muốn đưa cho ai?"
Tần Tình: "Chính là nam sinh ở nhà đối diện kia."
Động tác của bà nội Tần khựng lại, sau đó liền nhíu mày.
"Chính là người làm cô gái nhỏ khóc lóc trước cửa nhà?"
"........"
Tần Tình nghẹn một chút, sau đó xấu hổ gật gật đầu.
"Cháu quen biết hắn?"
Tần Tình gật đầu thật nhẹ: "Bà nội, tính cách anh ấy rất tốt.

Cháu vừa mới bắt đầu vào học lớp mới, là anh ấy giúp đỡ cháu rất nhiều."
Bà nội Tần có chút do dự, chẳng qua nhìn thấy ánh mắt tha thiết của Tần Tình, cũng không thể nói lời cự tuyệt.
"Bà đi tìm hộp giữ nhiệt, cháu mang qua cho hắn một ít đi."
Mặt mày Tần Tình liền mừng rỡ: "Cháu biết bà nội là tốt nhất."
"Nếu không đồng ý, có phải là bà nội không tốt?"
Bà nội Tần vui đùa đi vào phòng bếp: "Cháu là đứa không có lương tâm, khuỷu tay đều hướng ra ngoài."
"Mới không đâu."
Tần Tình đẩy cửa kính phòng bếp ra, nghiêng đầu cười cười.
Trong chốc lát, Tần Tình cầm cháo ra ra cửa.
Lần này cô thông minh, cầm theo cái đèn pin nhỏ, sau đó mới đẩy cửa đi ra.
"Đi nhanh trở về còn ăn cháo a, không thì sẽ nguội."
Bà nội Tần ở phòng bếp dặn dò.
Tần Tình đáp lời, đóng cửa lại.
Sau đó cô đi tới nhà đối diên, ấn chuông cửa.
".....!Hẳn là sẽ không đi ngủ sớm như vậy đi."
Tần Tình nhỏ giọng nói thầm.
Không đợi cô nói xong, cửa phòng đã mở ra.

Một nam nhân xa lạ xuất hiện trong tầm mắt mình.
——
Dáng người thon dài thẳng tắp, ngũ quan thâm thúy, đôi mắt mang theo một chút ánh xanh.
Tựa hồ như là.......!Con lai?
Tần Tình ngốc một chút.
.............Không phải lúc trước bà nội nói anh ấy sống một mình sao?
Tần Tình còn chưa hoàn hồn, ánh mắt sắc bén của nam nhân nhìn một vòng trên người Tần Tình, cuối cùng dừng lại ở cái hộp giữ nhiệt.
Nam nhân cong môi lên.
"Cháu tìm Văn Dục Phong?"
Tần Tình hơi chần chừ gật đầu.
Thấy người này cười, cô mới phát hiện nam nhân này có diện mạo tương tự mấy phần với Văn Dục Phong.

Nụ cười lười biếng mà cô vô cùng quen thuộc từ nam sinh có chút bất đồng, người nam nhân này tựa hồ có một loại........! xâm lược.
Mỗi lần giơ tay nhất chân đều mang theo sát khí "người sống chớ lại gần".
Tần Tình đang rối rắm có nên đưa hộp giữ nhiệt cho nam nhân này hay không, âm thanh kia lại một lần nữa vang lên.
"Vào đi."
".......!Cảm ơn."
Sát khí lan khắp cơ thể, Tần Tình không dám cự tuyệt, cầm theo hộp giữ nhiệt đi tới, sau đó ngoan ngoãn đứng ở góc tường trước cửa.
Nam nhân đi tới phòng khách quay đầu lại nhìn Tần Tình một cái, giống như là đang muốn nói gì đó.
Sau đó Tần Tình nhìn thấy trên cổ tay hắn có vật gì đó lóe lên.
Nam nhân nhướn mày, muốn đùa giỡn một chút.
Sau vài giây, hắn xoay người đi về phía phòng bếp ——
"Tôi còn có việc.

Cháu ở chỗ này chờ đi."
Tần Tình lên tiếng.
Cho tới khi thân ảnh của nam nhân kia biến mất ở phòng bếp, Tần Tình mới hậu tri hậu giác lấy lại tinh thần.
.........Hắn không phải phải đi sao? Đi phòng bếp làm cái gì?
Có lẽ là lấy cái gì?

Suy đoán đủ thứ, Tần Tình đợi vài phút cũng chưa thấy người nọ ra ngoài, mọi suy đoán đều bị sụp đổ.
Từ lúc cô bắt đầu vào cửa, trừ bỏ nói chuyện, cũng không nghe thấy tiếng bước chân của nam nhân kia......
Lúc sau liền tiến tới phòng bếp cũng như vậy.
".......!"
Tần Tình cảm thấy máu cả người đều sôi lên, da gà nổi khắp người, lấy hết dũng khí để đứng dậy, đôi mắt hạnh mở thật to.
Qua vài giây, biểu tình trên mặt căng cứng thật cẩn thận đi tới phòng bếp.
Cách cửa phòng bếp chỉ còn vài bước, Tần Tình liền đứng hình tại chỗ.
——
Trong phòng bếp không một bóng người, cửa sổ mở toang, gió lạnh thổi vào khiến người ta sởn cả tóc gáy.
"......!Văn Dục Phong!"
Trong giây lát, một tiếng khóc nức nở mềm mại vang lên nho nhỏ, Tần Tình ôm chiếc hộp giữ nhiệt xoay người chạy tới phòng ngủ.
Mà trong lúc đó, từ nhà tắm trong phòng ngủ, động tác của Văn Dục Phong cứng nhắc.
——
Hắn hình như nghe thấy được tiếng người nào đó khóc?
.........!Hay là nghĩ nhiều quá nên xuất hiện ảo giác?
Sau 2 giây do dự, Văn Dục Phong duỗi tay đóng vòi sen, cầm lấy khăn tắm đang treo bên cạnh quấn lại, đẩy cửa đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng tắm hắn đi thẳng đến phòng khách.

Lúc đẩy cửa phòng ngủ ra, phòng khách không có một bóng người, Văn Dục Phong bất đắc dĩ mà thở dài.
.......!Muốn mệnh.
Đến ảo giác cũng có, thật sự là muốn điên rồi?
Nghĩ như vậy, Văn Dục Phong chuẩn bị trở lại phòng tắm, liền nghe được tiếng bước chân hỗn loạn vang lên trong phòng.
Vài giây sau, từ khúc ngoặc xuất hiện thân ảnh của cô gái nhỏ khóc nức nở từ bên trong chạy ra, ôm theo hộp giữ nhiệt trực tiếp đâm vào lồng ngực hắn..