Vào 6 giờ sáng chủ nhật, Tần Tình đã rửa mặt xong và đang đứng trước bàn ăn.

Bà nội Tần vốn dĩ không có phản ứng gì, chẳng qua từ phòng bếp vừa đi ra nhìn thấy Tần Tình mặc một thân trang phục vận động màu bạc viền hoa văn, liền sửng sốt.

"Điềm Điềm, hôm nay cháu không tham gia tiết tự học sao?"
Tần Tình do dự hai giây, liền gật gật đầu.

"Ân, cháu đã nói qua với chủ nhiệm lớp thầy Thẩm Lương.

Về sau mỗi buổi tự học cuối tuần, sáng chủ nhật cháu sẽ không đến trường học."
"Không đến trường học?"
Bà nội Tần lại sửng sốt, lại không có biểu tình bất mãn nào, chỉ nhìn Tần Tình một cách cổ quái: "Vậy cháu còn dậy sớm như vậy, đã vậy còn ăn mặc xinh đẹp vậy để làm gì?"
"......."
Tần Tình nhìn bộ đồ thể dục mình đang mặc thì rối rắm chừng mười phút, qua hai giây hình như cô nghĩ tới cái gì, trên mặt lộ ra nụ cười.


"Bà cho tới bây giờ không nhớ rõ con mèo lười như cháu khi nào chủ động mặc bộ đồ thể dục đi ra ngoài chạy bộ, nói thật với bà nội, có phải có người hẹn cháu cùng nhau ra ngoài chạy bộ hay không?"
"....."
Trong lòng Tần Tình âm thầm lè lưỡi.

Một lát sau cô mới bưng cháo cọ tới cọ lui, trở lại phòng ăn: "Chính là.....!Đối diện....!cái kia......"
"Nga, là Tiểu Dục a!"
Không đợi Tần Tình nói xong, bà nội Tần liền cười ha hả, thoạt nhìn bộ dáng không chút ngoài ý muốn.

Tần Tình ngây ngốc nhìn bà nội Tần.

Bà nội Tần buông đũa xuống, dặn dò Tần Tình: "Người trẻ tuổi, vận động nhiều, chạy bộ là cần thiết.

Bà thấy đứa nhỏ Tiểu Dục kia, trước kia mỗi buổi sáng đều đi ra ngoài chạy thể dục, đâu giống người nào đó được nuông chiều từ bé, cả ngày đều như bông hoa trong nhà kính, gió thổi một cái liền bay mất......"
"......."
Nghe bà nội Tần đem Văn Dục Phong khen từ trên trời xuống dưới đất, mới đầu Tần Tình còn cảm thấy kinh ngạc, lúc sau mặt không còn chút biểu tình.

Cho tới hai phút sau bà nội Tần mới nói xong, Tần Tình mới chậm rãi bổ sung một câu: "Ân, anh ấy nói tố chất thân thể cháu quá kém, sức chống cự không đủ, cho nên sau này muốn kéo cháu ra ngoài cùng hắn chạy bộ và huấn luyện thể năng."
"Ai da, thực sự là chuyện tốt a!"
Bà nội Tần nghe được liền vỗ tay.

"......" Tần Tình bất đắc dĩ nhìn bà nội Tần một cái.

——
Từ lần trước Văn Dục Phong tới nhà ăn cơm, sau đó thái độ của bà nội Tần đối với hắn trở nên rất kỳ quái.

Bởi vì lúc sau còn có kế hoạch vận động, Tần Tình đơn giản ăn cơm được một lúc, nhìn thời gian, liền ra cửa dưới âm thanh lải nhải của bà nội Tần.


Người phía sau đóng cửa lại, Tần Tình nhìn nhìn đồng hồ.

6 giờ 25, so với thời gian đã hẹn còn sớm hơn 20 phút.

Tần Tình căng khuôn mặt nhỏ nhớ lại, lúc này không lẽ anh ấy đã sớm xuất hiện đấy chứ?
Khi Tần Tình vừa rẽ tới giữa hành lang, vẫn nhìn thấy thân ảnh thon dài của nam sinh đang dựa vào tường.

Ngay lúc Tần Tình bước tới hành lang, nam sinh buông hay tay xuống, xoay người lại, ánh mắt hướng về phía này.

Ánh mắt nam sinh nhìn về phía cô gái nhỏ, không biêt như thế nào tựa hồ có chút chật vật.

"Em như thế nào.......!sao lại ra sớm như vậy?"
Văn Dục Phong lên tiếng hỏi.

"......."
Tần Tình lại không trả lời, mà là hồ nghi nhăn cái mũi nhỏ, chạy nhanh tới gần chỗ nam sinh.

Sau đó cô dừng bước, nhón mũi chân ngửi ngửi trước ngực Văn Dục Phong.

Thân hình Văn Dục Phong cứng đờ.

Qua hai giây, hắn chậm rãi rũ mắt xuống.

Đôi mắt nam sinh đen láy lấp lánh.

"Em......."
Từ thứ hai còn chưa kịp nói, Văn Dục Phong liền đón nhận ánh mắt chăm chú của cô gái nhỏ ——
"Có phải anh lại hút thuốc hay không?"
Văn Dục Phong: "........"

Tần Tình tức giận đến mức gương mặt đỏ bừng cả lên: "Hút thuốc đối với thân thể rất có hại, chúng ta đã nói qua chuyện này rất nhiều lần, nhưng sao anh vẫn còn......"
Lời còn chưa nói hết, Tần Tình cắn môi dưới, nước mắt đã sắp trào ra nhìn Văn Dục Phong.

Tiếp tục giằng co khoảng vài phút, Tần Tình hít sâu một hơi, xoay người muốn trở về.

Văn Dục Phong vội vàng duỗi tay đem người giữ chặt.

"Là anh sai, sau này anh tận lực sẽ không ——"
"Tận lực?" Tần Tình quay mặt lại, khuôn mặt nhỏ vẫn căng chặt như cũ: "Thành phần của thuốc lá có một chút ni-cô-tin thì cũng là ni-cô-tin, có thể độc chết 300 con thỏ hoặc là 500 con chuột, nếu con người tiêm vào 50mg liền đủ để chết —— kết quả anh lại nói là tận lực?"
"........."
Văn Dục Phong thở dài.

"Anh nghe lời em, Điềm Điềm, từ nay về sau tuyệt đối anh sẽ không đụng vào thuốc lá, được không?"
Tần Tình quan sát Văn Dục Phong vài giây, mới chậm rãi hỏi một câu: "Thật vậy không?"
Văn Dục Phong cúi người thấp xuống, kề sát bên tai cô gái nhỏ, mang theo ý cười: "Những điều anh đồng ý với em, đến chết cũng sẽ không nuốt lời."
Tần Tình ngẩn ra, ngẩng mặt ngơ ngác mà nhìn Văn Dục Phong.

Lần đầu tiên cô nghe thấy một người vì những chuyện đã đồng ý với mình mà thề độc như vậy.

Chương này tặng cho bạn snowy263.

Năm mới vui vẻ nha!!.