Động tác trên tay Văn Dục Phong dừng lại.
Ánh mắt hắn nhìn nghiêng qua, môi cong lên cười như không cười.

Con ngươi tối đen.
"Thuận, liền?"
"......."
Tần Tình càng chột dạ.
Văn Dục Phong không tiếp tục hỏi, trầm mặc hai giây, tựa hồ không có cảm xúc gì mà rũ mắt.

"Bất quá thuận tiện cũng tốt.

Tới Thanh Thành mấy năm, vẫn là lần đầu tiên có người chúc tết anh.

Nếu em không tới, anh hẳn là không nhớ rõ ngày mai là ngày đầu tiên của năm mới."
Ánh mắt Tần Tình đông lại.
Qua hai giây cô mới chậm rãi cất bước đi tới trước mặt Văn Dục Phong, sau đó dừng lại.
"Em là bởi vì anh nên mới đến.........!Thật vất vả mới tìm được lý do, trộm chuồn ra ngoài."
Âm thanh của cô gái nhỏ vang lên mềm mại, đầu nhỏ hơi cúi xuống, bộ dáng thật sống một đứa bé đã làm sai chuyện gì.
"Thật sự........!Không phải thuận tiện?"
"......"
Bóng tối trong đôi mắt nam sinh xoẹt qua đi.
Văn Dục Phong ngồi dậy, vừa định vươn tay đem cô gái nhỏ đang uể oải trước mắt trấn an xoa xoa một chút, bỗng nhiên một âm thanh vang lên đáng gãy động tác.
——
"Cháu nói như vậy thật đúng là làm cho chú thất vọng buồn lòng a."
"——!"

Một tia sắc bén chợt lướt qua trong mắt Văn Dục Phong.
Chẳng qua lý trí phân rõ được âm thanh quen thuộc kia, hắn liền có chút bất đắc dĩ nhìn về phía phòng bếp.
"..........!Chú nhỏ."
Vừa nghe cái xưng hô này, lúc nãy âm thanh đột ngột vang lên làm cho Tần Tình hoảng sợ, theo bản năng trốn ra phía sau Văn Dục Phong.
Qua hai giây sau, Tần Tình mới căng da đầu từ phía sau nam sinh thò đầu ra nhìn về phía phòng bếp.
Chính là nhìn thấy một nam nhân mặc quân phục mang ủng từ bên ngoài cửa sổ nhảy vào.
Tựa hồ như cảm giác được ánh mắt của Tần Tình, nam nhân kia còn chưa đứng thẳng dậy đã ngước mắt lên nhướng mày, sâu bên trong con ngươi màu u lam cất giấu hàn băng lạnh thấu xương.
Sau khi hắn nhìn về hướng này, đột nhiên cong môi cười.
"........."
Trong nháy mắt Tần Tình cảm thấy lông tơ trên người mình dựng hết cả lên.
——
Người nam nhân này cho cô một cảm giác thật sự rất nguy hiểm, so với lần đầu tiên gặp càng như vậy.

Giống như một con thú hung bạo vồ lấy con mồi, chỉ liếc nhìn thôi đã làm cho người ta lạnh cả cổ, sợ là giây tiếp theo đã vồ tới xé nát thành từng mảnh.
Nhưng mà cái cảm giác này lướt qua sau vài giây.
Ngay sau đó, nam nhân đang ngồi xổm không nhanh không chậm đứng lên.
Cứ việc cười kia làm Tần Tình cẩm thấy mang theo một sát khí khó miêu tả.

"Hai con mèo nhỏ như vậy, cháu nuôi được?"
Lời vừa nói ra, Văn Cảnh đã không coi ai ra gì mà đi tới sô pha ngồi xuống.
Đôi mắt hắn thoáng nhìn con mèo trắng bên người.
Động vật càng nhỏ yếu ngược lại càng có trực giác của thú.

Lông mao trên người nó nhất thời xù hết cả lên, "miêu" một tiếng rồi vọt nhanh tới phòng ngủ.
Mặc dù có chút sợ hãi người nam nhân này, hiện tại Tần Tình cũng phản ứng lại hai từ "hai con mèo nhỏ" ngoài chỉ nó, còn lại là chỉ ai.
Đôi mi Tần Tình nhíu lại, không biết vì sao thái độ của người nam nhân này đối với mình lại không quá thân thiện.
"........."
Văn Dục Phong không tiếng động thở dài.
Hắn duỗi tay đem Tần Tình giữ phía sau người: "Chú nhỏ, đây là chuyện riêng của cháu."
"Tuy rằng cháu đã trưởng thành, nhưng dù thế nào chú vẫn được coi là người giám hộ của cháu.".