Ngay lúc này Tần Tình đột nhiên nhớ tới cái gì, cô mở to đôi mắt, đồng tử màu hổ phách co rụt lại.
"Chẳng lẽ là........!Đấu trường tổng hợp sao?"
Tần Tình sống đến bây giờ, lần đầu tiên tiếp xúc với loại vận động điên cuồng nguy hiểm như vậy.
Nếu đúng như vậy, Tần Tình không có cách nào tưởng tượng được mỗi một lần đều phải lo lắng đề phòng......!Hoặc là trạng thái càng thêm sợ hãi.
Nhưng ở trong mắt Tần Tình là hình bóng nam sinh tỏ vẻ cam chịu.
Đáy mắt Tần Tình lóe lên một tia ánh sáng, đột nhiên nghe thấy Văn Dục Phong mở miệng.
"So với cái này........!càng nguy hiểm hơn."
"......." Tâm Tần Tình chợt như bị cái gì đó nắm chặt lại thành một đoàn, không cách nào kháng cự được.

Mà lời nói đã nói ra, ván đã đóng thuyền, Văn Dục Phong biết hết thảy không thể vãn hồi.
Hắn còn có thể lựa chọn, chỉ có thẳng thắn thành khẩn bẩm báo.
"Thân phận vận động viên ở đấu trường tổng hợp là con đường để anh đạt được mục tiêu." Hắn nhìn Tần Tình: "Sau khi anh hoàn thành việc học ở cao trung, thông qua tuyển chọn ở đấu trường tổng hợp để tiến vào......!Bộ đội đặc chủng."
"......"
Hô hấp Tần Tình chợt cứng lại.
Trong nháy mắt đầu tiên liền nhớ tới phương thức như vậy, lòng bàn tay liền đổ một tầng mồ hôi mỏng.
"Tựa như.......!Chú nhỏ của anh?"
Ánh mắt Văn Dục Phong ngừng lại, sau đó hắn lắc đầu: "Hắn không giống nhau." Không đợi Tần Tình hỏi lại, Văn Dục Phong tiếp tục giải thích: "Chú ấy không phải là bộ đội đặc chủng —— hoặc là nói chú không phải người có quốc tịch nước mình."
Tần Tình sửng sốt, đôi mắt trợn tròn: "Chú ấy không phải là chú nhỏ của anh sao?"
"Chú ấy là con lai, em hắn có chú ý tới."
Văn Dục Phong rũ mắt: "Mẹ của chú ấy, tổ mẫu........!của anh, không phải cùng một người."
"......."
Tần Tình ngẩn ngơ không nói nên lời.
Chờ tới lúc cô lấy lại được lý trí của mình, cũng đem lực chú ý một lần nữa quay trở về: "Vậy chuyện anh phải làm sẽ nguy hiểm giống như chú ấy sao?"
Văn Dục Phong cứng đờ.
"Em nói nguy hiểm, là chỉ leo lên tầng cao?"

Tần Tình gật đầu.
Văn Dục Phong dời tầm mắt đi.
"........!Kia cũng không tính nguy hiểm, chỉ xem là huấn luyện bình thường."
Cánh tay rũ xuống bên người Tần Tình tức khắc càng nắm chặt lại, móng tay đều như là muốn khảm sâu vào lòng bàn tay.
Nếu loại huấn luyện bình thường này còn khiến cho mình sợ hãi như vậy, kia.....
Con ngươi Tần Tình chuyển động, một hồi lâu sau cô mới cưỡng chế áp lại nội tâm đang bất an, mở miệng: "Vậy cái gì mới gọi là nguy hiểm?"
"Biên chế của bộ đội không giống nhau, trình độ nguy hiểm cũng khác nhau."
Ánh mắt Văn Dục Phong hơi lập lòe.
Cảm giác sợ hãi lạnh lẽo lại càng làm ý thức của Tần Tình thêm rõ ràng.
Cô không có bị Văn Dục Phong đánh Thái Cực để chuyển đề tài, mà đi thẳng vào vấn đề trọng tâm: "Vậy nơi mà anh muốn đi —— có bao nhiêu nguy hiểm?"
"........"
Lúc này, Văn Dục Phong trầm mặc đặc biệt lâu, lâu đến mức đèn cảm ứng lại tối sầm xuống một lần nữa.
Bất an càng lúc càng nhiều làm cho Tần Tình sắp hít thở không thông, dần dần bao phủ toàn thân.
Tần Tình nắm chặt tay, dùng sức giậm chân xuống làm cho đèn cảm ứng một lần nữa sáng lên.

Tần Tình vẫn nhìn Văn Dục Phong chăm chú không chớp mắt.

Dưới ánh nhìn chăm chú ấy, rốt cuộc Văn Dục Phong cũng rũ mắt mở miệng:
"Tỷ lệ tử vong chiếm 1/3 phần trăm ——"
"Đủ rồi!" Tần Tình thất thố đánh gãy lời nói của Văn Dục Phong.
Áp lực trôi qua cả đêm, nước mắt Tần Tình bắt đầu tuôn trào.
Trước tình cảnh đột nhiên xảy ra không kịp đề phòng làm cho nam sinh đang trầm mặc đứng đó hoảng sợ lên.
"Điềm Điềm ——"
"Anh đừng gọi em!" Tần Tình dùng sức đập vào bàn tay nam sinh đang duỗi tới.
Cô mở to đôi mắt nhìn Văn Dục Phong, hốc mắt không nhịn được mà đỏ bừng: "Anh đi —— anh đi đi! Anh muốn chịu chết em sẽ không ngăn cản anh ——!"
Tần Tình run rẩy vươn tay, dừng sức đẩy nam sinh ra ——
" Mạng sống của anh không có quan hệ gì với em........!Chính bản thân anh không quan tâm.......!Anh cứ việc đi em sẽ không cản anh......."
Lời Tần Tình vừa nói ra, Văn Dục Phong còn chưa kịp nói gì, ánh mắt liền cảnh giác nhìn về một bên hành lang chữ T dài.
Trong giây lát, Văn Dục Phong cũng không nhiều lời, trực tiếp tiến lên nửa bước đem cô gái nhỏ ôm vào trong ngực, đồng thời cúi người xuống bên tai Tần Tình nhẹ "Hư" một tiếng..