Thấy Mạnh Sơ Vũ nghe được tiếng động vọng lại, khuôn mặt trắng nõn phủ một lớp ửng đỏ nhàn nhạt, đôi mắt như chìm trong hơi nước mờ ảo, không biết đã ngáp bao nhiêu lần, trong lòng Nhậm Húc dâng lên một cảm giác tội lỗi mãnh liệt, thậm chí còn có nỗi sợ hãi “toang thật rồi”. 

Nhìn sang bên cạnh, thấy ánh mắt đang nhìn chăm chú vào Mạnh Sơ Vũ của Chu Tuyển cũng lóe lên chút khác thường.

Còn Mạnh Sơ Vũ, vừa thấy hai người thì lập tức lấy lòng bàn tay xoa xoa má, vực dậy tinh thần, chống tường đứng lên.

Đang đứng thì lảo đảo.

Chu Tuyển lập tức nâng tay lên.

Không cần được đỡ, cô đã tự mình dựa vào tường rồi đứng vững.

Bàn tay khựng lại giữa không trung của Chu Tuyển chậm rãi hạ xuống thắt lưng, xoa đầu ngón tay khô khốc.

Mạnh Sơ Vũ khom lưng xoa xoa bắp chân: “Tôi không say, chỉ là ngồi lâu tê chân thôi, đừng có bảo tôi ăn vạ…”

Đúng thật là cô tỉnh táo hơn lần uống rượu trước rất nhiều, nhưng cô nói mà không hề hay biết, âm cuối vẫn có chút nũng nịu sau khi ngấm rượu.

“Tối muộn tới chỗ tôi uống rượu,” Giọng Chu Tuyển hơi trầm xuống, “Chỉ vì muốn biểu diễn cho tôi xem uống xong vẫn có thể tự đứng lên được thôi hả?”

“Ai bảo thế?” Mạnh Sơ Vũ không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh nhặt một chồng tài liệu ở dưới đất lên, “Đấy chỉ là mục đích phụ của tôi thôi, mục đích chính là… biểu diễn báo cáo công tác sau khi uống rượu.”

“…”

Phụ nữ muốn uống rượu cùng Chu Tuyển rất nhiều, cũng không phải không có người say rượu chủ động “dâng” mình tới tận cửa.

Nhưng với mục đích đơn thuần chính trực thế này, vẫn là lần đầu tiên.

Chu Tuyển như là không biết nên tức hay nên cười, nhìn chằm chằm cô một hồi lâu mới nói: “Nếu bây giờ tôi không muốn nghe thì sao?”

Mạnh Sơ Vũ lại lấy từ sau lưng ra một cây gậy selfie: “Vậy anh cứ làm việc của anh đi, tôi đứng đây quay một cái video báo cáo công việc sau khi uống rượu để chứng minh, rồi anh đánh giá biểu hiện của tôi sau là được.”

“Ý cô là tối nay tôi không thoát được khỏi cô.”

“Tôi không dám có ý đó…”

Ngoài miệng nói không dám nhưng chân đã lùi về sau nửa bước, chắn cửa nhà anh chặt thêm một chút.

Chu Tuyển tháo một cúc áo sơ mi, không biết đang nghĩ gì mà quay đầu đi, sau đó lại quay qua hất cầm sang một bên: “Vậy cô tránh ra.”

Mạnh Sơ Vũ nhíu mày.

Tối nay, trước khi uống rượu cô đã uống sữa bò mật ong lót dạ, lúc uống rượu cũng kiểm soát tốc độ uống, chỉ để chứng minh cho Chu Tuyển thấy mình sau khi uống rượu cũng có thể làm việc.

Ai bảo anh lấy ấn tượng riêng để đánh giá việc công trước, cô đành phải dùng thủ đoạn thôi.

Đường kiếm này đi hơi lệch, nhưng cũng coi như đã đánh trúng điểm cần đánh.

Nếu anh ta thật sự coi thường tửu lượng của cô, vậy lần sau sẽ không còn nói được gì nữa.

Nếu anh ta có ý kiến khác về cô, thì ít nhất cũng không dùng tửu lượng làm cớ để sa thải cô.

Mạnh Sơ Vũ còn chưa tránh ra, Chu Tuyển dường như đã hết kiên nhẫn, bước lên phía trước, giơ tay vòng ra sau lưng cô.

Bóng người và hơi thở nam tính quyện với mùi rượu nồng nàn bao trùm, cơ thể Mạnh Sơ Vũ như được anh ôm lấy, chợt co rúm lại.

Vừa ngước lên, cô đã đối diện với ánh mắt nặng nè ép xuống của Chu Tuyển.

Máu toàn thân Mạnh Sơ Vũ lập tức dồn lên mặt, vội vàng cong eo tìm chỗ trống chui ra.

Vậy là Chu Tuyển dễ dàng ấn vân tay mở cửa, vào nhà, giơ tay đóng cửa.

Đóng được một nửa thì nghe thấy tiếng trách cứ đằng sau: “Tôi chờ hơn cả tiếng đồng hồ đấy!”

Chu Tuyển quay đầu lại nhìn qua khe cửa hình quạt thấy vẻ mặt bực bội của Mạnh Sơ Vũ.

Ba giây sau…

“Định đứng đó báo cáo à?”

“Không được, toàn là bí mật kinh doanh.” Mạnh Sơ Vũ nhấc bước đi vào theo.

Nhậm Húc đứng bên ngoài duỗi cổ nhìn vào bên trong: “Sếp, tôi vào thu dọn rác rồi đi luôn nhé?”

Chu Tuyển hình như bây giờ mới nhớ ra vẫn còn một người nữa, đứng ở huyền quan vừa thay giày vừa nói: “Vào nấu cho tôi bát canh giải rượu.”

“Vừa nãy anh nói…”

Nhậm Húc phanh gấp, hiểu ai mới là người cần đến canh giải rượu, vừa định đồng ý thì lại nghĩ ngợi rồi nói: “… Vừa nãy anh nói tôi đưa anh đến cửa là đi làm việc của mình được rồi mà ạ? Sếp, tôi sắp muộn mất rồi, hay là anh tự nấu nhé?”

Mạnh Sơ Vũ vừa bước được một chân vào huyền quan, ngó qua Nhậm Húc… Cô nói chứ, nhân viên vô tổ chức thế này, đến cô còn không chịu nổi nữa là Chu Tuyển…

Chu Tuyển: “Ừ, đi đi.”

Mạnh Sơ Vũ: “…”

Nếu không phải do Nhậm Húc họ Nhậm, có lẽ tôi sẽ tin cậu ta là con trai anh đấy.

*

Nhậm Húc thu dọn xong nhanh chóng rời đi, đóng cửa cho hai người.

Tối, căn chung cư chỉ có trai đơn gái chiếc, trong không khí còn lơ lửng từng lớp từng lớp hơi rượu.

Mạnh Sơ Vũ đứng ở huyền quan, tự nhiên cảm thấy gượng gạo, đôi mắt quan sát xung quanh.

Chu Tuyển thay giày xong liếc nhìn cô một cái, khom lưng mở ngăn dự phòng tầng dưới cùng của tủ giày lấy ra một thứ.

Mạnh Sơ Vũ cúi đầu nhìn…

Một đôi dép lê.

Kiểu nữ.

Màu hồng nhạt thắt nơ bướm.

Rất nhí nhảnh.

“Nhà anh có dép lê của bạn g…” Vừa buột miệng nói ra Mạnh Sơ Vũ lập tức hối hận.

Sau mấy ngày tiếp xúc, cô cảm thấy Chu Tuyển hẳn vẫn còn độc thân, nhưng đàn ông giống anh không chừng lại có bạn gái kiểu nào đó, trong nhà có một đôi dép lê của nữ cũng không có gì lạ.

Phản ứng của cô cực kì giống như chưa trải sự đời.

Mạnh Sơ Vũ nuốt lại câu nói đó, thuận miệng nói: “Ý tôi là mắt thẩm mỹ của bạn… gái của anh không tệ.”

“Bạn gái tôi?” Động tác đứng dậy của Chu Tuyển khựng lại, cười nhạt liếc mắt đánh giá cô: “Cô cũng biết cách tự đề cao mình đấy.”

Mạnh Sơ Vũ nhìn thái độ của anh, ngập ngừng cầm lấy đôi dép lê có hơi quen mắt đó.

Trùng hợp thế? Cô cũng mới mất một đôi giống hệt thế này.

Mạnh Sơ Vũ nghĩ một lúc mới nhớ ra, lúc trước có vài hôm cô tới nhà Chu Tuyển quan sát mấy đồ gia dụng, trang trí, hoa cỏ… lười đi giày phiền phức nên đã mua sang một đôi dép lê mới, sau lại không tìm thấy.

Mấy hôm nay bận chuyển nhà đến mụ đầu, ở nhà còn có đôi dép lê khác nên cô cũng không để ý đến đôi dép bán đầy trong siêu thị này nữa.

Mạnh Sơ Vũ cứng đờ: “… À, không phải bạn gái anh, mắt thẩm mỹ không tệ… là tôi.”

Cô cười ngượng ngùng, xỏ đôi dép tinh nghịch của mình vào nhà.

*

Mạnh Sơ Vũ nghĩ tối nay Chu Tuyển ít nhiều gì cũng động lòng với tinh thần quyết tâm tới cùng của cô, không đẩy việc nấu canh giải rượu đáng ra Nhậm Húc phải làm cho cô.

Thấy Chu Tuyển bước vào phòng bếp kiểu mở trong phòng khách, Mạnh Sơ Vũ bèn ngồi trên chiếc ghế cao bên cạnh quầy bar rồi báo cáo công việc.

Cùng lúc đó, cũng nhìn Chu Tuyển đứng trước bàn bếp xắn tay áo. Sau khi rửa tay, lấy trong tủ lạnh ra hai quả cà chua, cầm dao lưu loát khía một hình chữ thập lên vỏ, nhẹ tay thả vào nước nóng.

Lột vỏ xong, anh lại lấy một con dao răng cưa, nhanh tay cắt cà chua thành từng khoanh, rồi thành hạt lựu, trút vào đĩa sạch.

Sau đó một tay ấm nước, một tay đũa, nhẹ nhàng quấy cho sợi bột nổi lên.

Sau mười lăm phút nổi lửa, mùi hương chua ngọt tràn ngập khắp căn phòng. Mạnh Sơ Vũ ngoài miệng bận rộn nói số liệu nhưng trong lòng đã cảm thán phú nhị đại như anh sao còn có tài bếp núc thế này, lúc thượng đế mở cánh cửa này cho Chu Tuyển quên không đóng cánh cửa khác à?[1]

Súp nóng hổi nhanh chóng sôi ùng ục, Mạnh Sơ Vũ không nhịn được mà xoa xoa bụng trống rỗng, tốc độ nói cũng giảm đi.

“Trên mặt tôi có số liệu à?” Chu Tuyển liếc cô một cái.

Mạnh Sơ Vũ lập tức nhìn sang chỗ khác: “Tôi đang nghĩ… Hiệu quả cơ chế quay vòng của máy hút mùi Sâm Đại chúng ta tốt thế này, điều khiển thông minh cũng nhạy.”

“Thì sao?”

“Thì tôi thấy rất lạ, tại sao doanh số lại hẻo đến mức này?”

“Câu hỏi hay đấy.” Chu Tuyển múc một bát súp ngồi xuống cạnh bàn ăn, “Vậy cô cứ thong thả nghĩ, nghĩ xong báo cáo tiếp.”

Mạnh Sơ Vũ thấy anh ủng hộ, như có ý nghỉ ngơi giữa giờ, “Ồ” một tiếng rồi ngừng báo cáo, thuận miệng hỏi: “Báo cáo vừa rồi của tôi đã đạt tiêu chuẩn chưa?”

Chu Tuyển nâng mắt nhìn cô: “Thích đi xã giao như vậy à?”

Đương nhiên Mạnh Sơ Vũ không thể nói là cô đến thay sếp Thái theo dõi mối quan hệ của anh với những lãnh đạo cấp cao khác của Sâm Đại, cũng không thể nói cô lo vị trí của mình sẽ bị người khác thay thế, tuy có lẽ là Chu Tuyển biết hết…

Cô nghĩ ngợi rồi bảo: “Do được uống rượu công ty trả tiền còn gì…”

Chu Tuyển cúi đầu ăn súp.

Mạnh Sơ Vũ nhấm ra được ý cam chịu trong sự im lặng của anh, cảm giác lần này ổn rồi bèn yên tâm đắc ý.

Phòng khách yên tĩnh.

Chu Tuyển lo ăn súp, liếc nhìn Mạnh Sơ Vũ thấy cô ngồi yên được một lúc đã có chút không chịu nổi, chán trường chống cằm, hết nhìn trần nhà, nhìn tranh treo trên tường lại nhìn anh.

Đến khi anh ăn xong bát súp, dáng ngồi thẳng thớm ban đầu của cô đã thả lỏng, hai chân treo trên ghế cao thỉnh thoảng lại lắc lư, đôi dép lê trên chân sắp rơi xuống được cô móc lại. Sau đó, cô như tìm được thú vui, tiếp tục lắc lư đôi chân.

Đúng là một… tuyển thủ uống rượu đầy ý chí, nói chuyện công việc thì ngàn ly không say, vừa rảnh rỗi là say luôn.

Tính kỹ ra thì thời gian tỉnh táo của cô là khoảng một tiếng rưỡi, cũng coi là đủ để ứng phó với một buổi xã giao bình thường.

Chu Tuyển đứng dậy đến cạnh bàn bếp, bỏ bát đũa bẩn vào máy rửa bát, liếc nhìn chỗ súp còn thừa trong nồi, chờ Mạnh Sơ Vũ nhìn sang, nắm lấy tay cầm, định đổ vào phễu.

Mạnh Sơ Vũ “Này” một tiếng: “Súp ngon lành thế sao lại đổ?”

“Không ăn hết.”

“Vậy thì cũng…” Mạnh Sơ Vũ liem liem môi, ám chỉ: “Đừng đổ phí chứ.”

“Chiếm dụng tài nguyên của tủ lạnh chẳng lẽ không phải là lãng phí à?”

“…”

Trong mắt anh chứa được một chiếc tủ lạnh hai cửa to đùng, nhưng không chứa được một con người cao một mét sáu là cô.

Mạnh Sơ Vũ nôn nóng nhìn chiếc nồi: “Vậy hay là để tôi ăn giúp cho? Vừa không chiếm dụng tài nguyên của túi đựng rác, vừa không chiếm dụng tài nguyên của tủ lạnh…”

Chu Tuyển nhướng mày, đặt nồi lại lên bếp: “Tùy cô.”

*

Mạnh Sơ Vũ nhận ra thượng đế vẫn công bằng.

Ví dụ như chuyện không cho một phú nhị đại nấu nướng tuyệt đỉnh khả năng định lượng nguyên liệu nấu ăn, nấu phần canh giải rượu cho một người thành phần ăn cho hai người rưỡi.

Ăn xong một bát súp bột cà chua[2], Mạnh Sơ Vũ cảm thấy vô cùng thỏa mãn, thấy “heo ăn xong lăn ra ngủ, ngủ dậy lại ăn” quả thật là một nguyên lý sinh học đúng đắn.

Tinh thần chiến đấu sau khi uống rượu của cô cũng từ đây dần dần tan biến, đầu óc tụ lại thành một khối hồ nhão, quên nghĩ về “bài tập” mà Chu Tuyển cho.

Vừa rồi Chu Tuyển thấy cô bị đồ ăn bịt miệng, tạm thời không thể báo cáo được nên vào phòng ngủ tắm rửa.

Mạnh Sơ Vũ căng mắt rửa sạch sẽ bát đũa, nồi niêu, thấy Chu Tuyển vẫn chưa ra, lại không muốn ngồi mệt mỏi trên ghế cao không có chỗ tựa lưng nên ngáp ngắn ngáp dài ra sô pha ngồi.

Lúc Chu Tuyển ra khỏi phòng ngủ, thấy Mạnh Sơ Vũ đang nằm nghiêng trên sô pha, gối mu bàn tay ngủ ngon lành.

Hai chân vắt vào nhau như quẩy thừng, ngón chân trắng trẻo, mịn màng túm lấy tấm thảm mỏng, như là trong mơ cũng đang nghịch dép lê.

Động tác lau tóc của Chu Tuyển khựng lại, đứng sững tại chỗ.

Nhìn những sợi tóc mai của cô nhẹ lay động theo từng hơi thở, xõa lên mặt mà tai cũng như được cơn gió đêm hè xào xạc thổi qua, ngưa ngứa.

Cả đêm ngồi uống rượu vô vị cùng một đám đàn ông, anh còn nghĩ sao rượu này chẳng khác nào nước sôi để nguội. Vậy mà giờ đây, đã ăn canh giải rượu, đã tắm rửa sạch sẽ, cơn nôn nao chợt xuất hiện, mới tin rằng mình đã thật sự uống rượu.

Chu Tuyển im lặng vào phòng bếp rót nước.

Rót xong một cốc nước sôi để nguội, lại quay đầu nhìn về phía sô pha.

Một phút sau, anh ngồi xuống mép ghế sô pha cạnh Mạnh Sơ Vũ, đưa tay vén mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt cô.

Đầu ngón tay vừa chạm được vào tóc mai, hơi thở Mạnh Sơ Vũ chợt ngừng lại, mở mắt.

Bốn mắt nhìn nhau.

Động tác của Chu Tuyển khựng lại.

Mạnh Sơ Vũ ngơ ngác chớp chớp mắt với người đàn ông trước mặt, ánh mắt từ từ chuyển động, nhìn ngón tay của anh ở bên má mình, một lần nữa nhìn anh với biểu cảm ngơ ngác, sau đó nhắm mắt lắc lắc đầu.

Chu Tuyển gập ngón trỏ lại, dịch lên trên một chút, đốt ngón tay gõ một cái lên trán cô: “Mạnh Sơ Vũ, cô tin tưởng tôi thật đấy.”

Mạnh Sơ Vũ ngủ một lúc, thần kinh hoàn toàn bị cồn làm cho tê liệt, lần này đến miệng cũng không phản ứng lại, ngây người vài giây, ánh mắt di chuyển từ trên mặt Chu Tuyển xuống…

Thấy áo ngủ tơ lụa màu xanh biển trên người anh mở hai cúc áo, lộ ra một mảng da trắng như tuyết, dường như có thể thấy được vân da nổi lên.

“Giữa người với người luôn cần sự tín nhiệm…”

Chu Tuyển thấy cô nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, sau đó đôi tay trắng nõn nhẹ nhàng đặt lên ngực anh, có cảm giác trân trọng như nhặt được bảo bối, dùng đầu ngón tay vu0t ve, chọc chọc ngực anh.

“Anh xem,” Mạnh Sơ Vũ khẽ nuốt nước bọt, “Anh cũng rất tin tưởng tôi còn gì…”

[1] Có câu “Khi thượng đế đóng cánh cửa này, ngài sẽ mở ra một cánh cửa khác”. Ý là Chu Tuyển có được hết tất cả những ưu điểm luôn á. Phải giải thích câu này vì lúc đầu đọc con Mỡ hong có hỉu:”>

[2]  Trong raw là “西红柿疙瘩汤”, mình tra từ điển ra “bánh canh cà chua” nhưng tra theo tiếng anh thì ra “Dough knots soup”, về hình thức thì cũng chỉ là mấy miếng bột vụn nhỏ li ti, chứ không phải sợi bánh canh dài như của Việt Nam, nên mình tạm gọi là “súp bột cà chua”.