Mạnh Sơ Vũ lăn lộn ngoài xã hội hơn ba năm, làm công việc cần phải có hình tượng bên ngoài vô cùng khéo léo, chỉn chu như thư ký, chưa từng “nhục muốn chết” như vừa rồi.

Vừa nãy đầu óc cô thực sự hỗn loạn đến mức không còn tỉnh táo, hoàn toàn không để ý đến ghế sau. Nhưng nếu người bạn kia là người đàng hoàng thì ít nhất khi thấy cô thao thao bất tuyệt cũng phải thể hiện phẩm cách của một quý ông, ra hiệu cho cô biết đến sự có mặt của anh ta.

Chứ không phải là nghe đến tận cao trào của vở kịch rồi đẩy cô xuống từ máy bay như thế. Cuối cùng còn để lại cho cô một ánh mắt đầy ẩn ý như muốn chơi đùa với cảm xúc của cô.

Liếc mắt một cái như thế còn đáng sợ hơn là thẳng tay vạch trần.

Mà nhớ lại tiếng cười hừ của người nọ, nghĩ thế nào cũng thấy không chỉ đơn giản là bị chọc cười.

Nếu anh ta nói hết cuộc trò chuyện của cô với Trần Hạnh cho Giản Thừa và nhà họ Giản, thậm chí là thêm mắm dặm muối vào đó, thì cô từ một người xấu hổ sẽ trở thành hai nhà xấu hổ…

Đến tận lúc theo Giản Thừa vào đến một quán cà phê ven đường, Mạnh Sơ Vũ vẫn còn hơi hoang mang lo sợ.

Trên bàn cà phê, Giản Thừa vẫn đang giải thích đầu đuôi câu chuyện em họ: “… Chuyện là như vậy. Sơ Vũ, chuyện này là do anh sai, lẽ ra nên nói trước với em, anh xin lỗi.”

Mạnh Sơ Vũ cúi đầu không nói gì.

“Sơ Vũ?” Giản Thừa lại gọi cô.

“À…” Mạnh Sơ Vũ gật gật đầu. “Em cũng có chỗ không đúng, không xác thực rõ ràng với anh.”

“Vậy là bọn mình nói rõ ràng rồi đúng không? Hay em còn có gì muốn hỏi, cứ hỏi anh.”

Mạnh Sơ Vũ hạ quyết tâm, hoàn hồn: “Việc này không sao nữa rồi. Nhưng thật ra vừa nãy… Người vừa nãy là bạn thế nào với anh?”

Giản Thừa thấy cô chuyển chủ đề thì có vẻ hơi khựng lại: “Bạn cấp ba của anh.”

“Các anh thân thiết lắm à?”

“Trước đây khá thân, về sau cậu ấy ra nước ngoài học Đại học rồi làm việc, mấy năm nay không thường xuyên liên lạc nên có hơi xa cách.”

“Vậy thì các anh sẽ sớm gặp lại nhau chứ?” Mạnh Sơ Vũ cười đến là dịu dàng, ấm áp, “Em đang nghĩ chắc vừa nãy em hoảng sợ thì anh ấy cũng vậy, không biết có cơ hội xin lỗi anh ấy một câu không.”

“Sao vậy được? Lát nữa gặp anh nói thay em một câu là được.”

Mạnh Sơ Vũ nghẹn giọng, giơ màn hình điện thoại vỡ lỗ chỗ trong tay lên, nhíu mày: “Nhưng điện thoại em rơi hỏng cả rồi, anh ta có phải là nên đền tiền không?”

Giản Thừa bật cười: “Thế tức là em muốn xin lỗi cậu ấy hay là muốn cậu ấy đền tiền đây?”

“Thôi được rồi,” Mạnh Sơ Vũ hắng giọng: “Em muốn anh ta đền tiền, vừa nãy em không dám nói thật.”

Giản Thừa lấy điện thoại của cô kiểm tra rồi đặt xuống: “Chỉ là vỡ kính cường lực thôi. Đi, anh dẫn em đi thay cái mới, coi như thay cậu ấy chuộc lỗi.”

“…”

*

Mạnh Sơ Vũ gặp rắc rối rồi.

Hỏi nữa sợ Giản Thừa sẽ nghi ngờ, hỏi thẳng bạn mình xem có phải lúc ở trong xe đã xảy ra chuyện gì, biến khéo thành vụng. Nếu đã như vậy thì chỉ đành thôi, chuyện này lại trở thành một quả bom hẹn giờ, khiến người ta lo sợ, bất an suốt đêm.

Một đêm trắc trở kết thúc ở màn thay cường lực điện thoại. Sáng hôm sau, Mạnh Sơ Vũ bị chuông điện thoại đánh thức, mở xem tin nhắn WeChat trước tiên.

Một tiếng trước, Giản Thừa vẫn như thường lệ nói chào buổi sáng với cô, nói mình phải đến bệnh viện làm việc, còn báo cáo lịch làm việc của cả ngày, thái độ thậm chí còn nhiệt tình hơn so với trước kia, hình như đã được cơn “ghen” hôm qua của cô cổ vũ.

Đáng lý Mạnh Sơ Vũ nên thở phào một hơi, nhưng cứ gió êm sóng lặng thế này càng khiến cô cảm thấy lạ.

Sao lại có người biết bạn thân nhiều năm gặp lại đụng phải “gái đểu” mà không nhắc nhở bạn mình một câu?

Mạnh Sơ Vũ động não, trả lời Giản Thừa: “Bạn anh lái xe rồi, sáng nay anh đến bệnh viện bằng gì thế?”

Giản Thừa đúng lúc rảnh rỗi, lập tức trả lời: “Anh đi tàu điện ngầm.”

Mạnh Sơ Vũ: “Thế lúc tan làm sẽ không phải đi tàu điện ngầm nữa chứ?”

Giản Thừa: “Không sao, buổi tối cậu ấy sẽ trả xe cho anh.”

Kế hoạch, duyệt √

*

Hôm nay vốn là ngày cuối cùng cô ở trụ sở chính, còn có vấn đề khác cần giải quyết gấp. Mạnh Sơ Vũ đến công ty máy móc xác nhận quy trình chuyển công tác trên OA.

Đào Song Song thì hoàn toàn ngược lại, vừa nhìn thấy Mạnh Sơ Vũ đã muốn tám với cô về vị khách có thể lọt vào “100 gương mặt đẹp nhất khu Á Thái” tối qua. Nghe anh ta nói chuyện với sếp Thái có nhắc tới hợp đồng gì đó, là người đại diện nổi tiếng mà Vĩnh Di mới ký hợp đồng sao?

Nhưng thấy Mạnh Sơ Vũ không có hứng quan tâm, Đào Song Song đành im lặng.

Đến tận chiều muộn Mạnh Sơ Vũ mới xử lý xong tất cả công việc còn sót lại, tạm biệt các đồng nghiệp thân thiết, vừa qua 6 giờ lập tức quẹt thẻ tan làm, đi đến bệnh viện số 3 thành phố Hoài Nam.

Lên taxi, cô nhắn tin cho Trần Hạnh: “Có động tĩnh gì chưa?”

Vì không chắc tối nay người đàn ông kia sẽ trả xe lúc mấy giờ, cô để Trần Hạnh thời gian làm việc tự do giúp mình ngồi canh.

Mạnh Sơ Vũ nghĩ, nếu người kia thật sự muốn vạch trần cô thì cô cũng chỉ đành thừa nhận. Nhưng bây giờ vẫn chưa thấy động tĩnh, ít nhiều cô cũng phải giãy giụa hấp hối một chút chứ.

Gặp mặt giải thích cũng được, năn nỉ cũng được, còn hơn là ngồi chờ chết.

Mạnh Sơ Vũ siết chặt điện thoại cầu nguyện cho mọi thứ thuận lợi, cách bệnh viện 1km nhận được tin nhắn trả lời của Trần Hạnh: “[hình ảnh] Đây! Biển số xe của Giản Thừa đúng không? Mày đến đâu rồi?”

Mạnh Sơ Vũ căng thẳng thúc giục tài xế tăng tốc lên đường, ba phút sau đến bệnh viện, gõ số tiền lên giao diện đã quét sẵn mã rồi vội vàng xuống xe.

Trời chưa tối hẳn, ngoài bệnh viện người qua kẻ lại, Mạnh Sơ Vũ xuyên qua dòng người đông đúc, lần theo bức ảnh Trần Hạnh gửi để tìm kiếm…

Chiếc Audi Q7 của Giản Thừa yên vị ở ven đường, đèn sau xe đang sáng lên đối diện cô.

Mạnh Sơ Vũ nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Tin nhắn mới nhất của Trần Hạnh nói Giản Thừa vẫn chưa xuất hiện, nên người trong xe lúc này hẳn là người đàn ông tối qua.

Ch1 2 3 cục cức, người biết là tải lại nhưng vẫn đọc làm gì có ý thứcỉ cần hai phút, hoặc là một phút, cô cảm thấy mình có thể lấy được phương thức liên hệ của anh ta.

Mạnh Sơ Vũ sửa sang lại làn váy dưới bộ đồ công sở, dẫm giày cao gót rảo 1 2 3 cuộn chỉ, lũ đăng lại truyện làm gì có liêm sỉbước về phía trước nhưng chưa được mấy bước đã liếc thấy một bóng người quen thuộc.

BướcÔi chộ ôi bớ làng nước ơi nhụt nhụt nhụt. Cuối cùng vẫn là đồ tải lại truyện đúng không? Làm gì không làm lại thích làm kẻ ăn cắp. Mà chị nói với em một điều này nha, chị là cái dòng thứ quỷ yêu em ơi, ăn cắp nào mà chiến bằng chị. chân cô khựng lại, nhìn về cổng chính bệnh viện…

Gi1 2 3 cục cức, người biết là tải lại nhưng vẫn đọc làm gì có ý thứcản Thừa ra rồi.

Sao lại ra1 2 3 cuộn chỉ, lũ đăng lại truyện làm gì có liêm sỉ đúng lúc này!

Mạnh Sơ Vũ quay ngoắt 180°, tránh ra sau biển quảng cáo. Trong nháy mắt, đoạn đường vỏn vẹn vài mét dườÔi chộ ôi bớ làng nước ơi nhụt nhụt nhụt. Cuối cùng vẫn là đồ tải lại truyện đúng không? Làm gì không làm lại thích làm kẻ ăn cắp. Mà chị nói với em một điều này nha, chị là cái dòng thứ quỷ yêu em ơi, ăn cắp nào mà chiến bằng chị.ng như lại trở thành một cái rãnh trời ngăn giữa cô và người đàn ông bí ẩn kia.

Cô trơ mắt nhìn Giản Thừa bước vài bước đến bên cạnh xe, nói gì đó với người ngồi ở ghế lái, sau đó kéo cửa ghế phó lái rồi lên xe.

Ngay sau đó, xe khởi động, lái ra khỏ1 2 3 cục cức, người biết là tải lại nhưng vẫn đọc làm gì có ý thứci khu vực đỗ xe.

Nếu tuyệt vọng có âm thanh, chắc chắn nó là tiếng chiếc Audi Q7 nổ máy giờ phút này.

Mạnh Sơ Vũ buồn bã dậm chân bỗng nghe th1 2 3 cuộn chỉ, lũ đăng lại truyện làm gì có liêm sỉấy tiếng gầm rú còn mạnh mẽ hơn ở đằng sau.

Trần Hạnh đã lái chiếc Porsche Panamera của cô ấy để đuổi theo.

Xe dừng ngay sát bên cạnh Mạnh Sơ Vũ, Ôi chộ ôi bớ làng nước ơi nhụt nhụt nhụt. Cuối cùng vẫn là đồ tải lại truyện đúng không? Làm gì không làm lại thích làm kẻ ăn cắp. Mà chị nói với em một điều này nha, chị là cái dòng thứ quỷ yêu em ơi, ăn cắp nào mà chiến bằng chị.Trần Hạnh vẫy tay tiếp đón cô: “Lên xe!”

*

Trên ghế lái chiếc SUV, Chu Tuyển đánh lái bằng một tay, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Qua kính chiếu hậu góc rộng, thấy b1 2 3 cục cức, người biết là tải lại nhưng vẫn đọc làm gì có ý thứcóng người quyến rũ vội vã chạy ra từ sau tấm biển quảng cáo, ngồi vào ghế phụ của chiếc Panamera màu trắng.

Khoé miệng Chu Tuyển ánh lên ý cười, nới lỏng chân ga.

Lúc thu hồi tầm mắt thấy Giản Thừa bên cạnh đang nhìn quanh dưới ghế, 1 2 3 cuộn chỉ, lũ đăng lại truyện làm gì có liêm sỉ ưnahwg1538939+₫;₫+Chu Tuyển chỉ ghế sau: “Tìm cái kia à?”

Giản Thừa quay đầu lại thấy bó hoa hồng đỏ tối qua chưa tặng.

Qua một đêm, sương sớm đã cạn khô, nhÔi chộ ôi bớ làng nước ơi nhụt nhụt nhụt. Cuối cùng vẫn là đồ tải lại truyện đúng không? Làm gì không làm lại thích làm kẻ ăn cắp. Mà chị nói với em một điều này nha, chị là cái dòng thứ quỷ yêu em ơi, ăn cắp nào mà chiến bằng chị.ững cánh hoa vốn đầy đặn cũng trở nên khô héo chẳng còn chút sức sống.

“Tôi đền cậu bó khác.” Chu Tuyển nói.

“Không cần, không cần. Tối qua tặng cũng chưa đúng thời điểm, kể cả cậu không lái xe đi thì cũng không tặng được.”

“Nói chuyện không thuận lợi à?”

“Cũng không hẳn.” Giản Thừa nói một câu tương đối: “Khá ổn.”

Chu Tuyển từ tốn lặp lại cách dùng từ của anh ta: “Khá ổn… là đến bước nào rồi?”

“Chỉ… Chỉ cách một lớp cửa sổ giấy nữa thôi.”

“Vậy nghĩa là vẫn chưa chính thức hẹn hò.” Chu Tuyển gật gật đầu như suy tư gì.

Giản Thừa nheo mắt, không hiểu sao trong lòng bỗng sinh ra tâm lý cảnh giác, giống như hồi tối qua Mạnh Sơ Vũ hỏi thăm anh về Chu Tuyển.

“Cuối tuần này gặp mặt là có thể xác định được rồi.” Giản Thừa theo bản năng đáp lại một câu.

Chu Tuyển nhướng đuôi lông mày, cười như có như không: “Good luck.”

Giản Thừa ghé mắt nhìn Chu Tuyển, cứ cảm thấy người bạn này sau vài năm không gặp, mỗi lời nói, mỗi biểu cảm đều khiến người khác không nắm bắt được cảm xúc hay khoảng cách, trở nên có chút xa lạ.

Nói “Good luck” nhưng nghe không giống như một lời chúc may mắn.

Đến gần chỗ đèn xanh đèn đỏ, Chu Tuyển đạp phanh, dừng lại sau một hàng xe dài. Ánh mắt anh qua kính chiếu hậu rơi xuống một chiếc xe Panamera, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Sao thế?” Giản Thừa hỏi.

Chu Tuyển cười thở dài: “Nam Hoài tối nay đông đúc, theo đuôi xe phía trước cũng không dễ.”

Giản Thừa nhìn về phía trước xe… Bọn họ vẫn theo sau xe người ta bình thường mà, bối rối phụ họa: “Ừ, đúng thật.”

*

Ghế phó lái Panamera, Mạnh Sơ Vũ sốt ruột nhìn tình hình giao thông trước mặt.

Chỉ vừa không theo sát xe trước một đoạn mà giờ hai cô bị một chiếc Minibus lao tới chen ngang. Bị một “con quái vật khổng lồ” như vậy chắn trước mặt, hoàn toàn không thể nhìn được chiếc Audi Q7 của Giản Thừa.

“Yên tâm, đèn xanh lần này Panamera của tao không qua được thì Audi Q7 của anh ta cũng đừng mơ.” Đèn xanh sáng lên, Trần Hạnh tự tin dẫm chân ga.

Chiếc Minibus đằng trước có vẻ đang rất vội, chưa đến chỗ ngoặt đã tăng tốc vượt lên. Nhưng như vậy lại có lợi cho Mạnh Sơ Vũ và Trần Hạnh, hai cô lại có thể tiếp tục bám sát chiếc Audi Q7 đằng trước.

“Tao thấy anh chàng này cũng không khu?ng bố như mày nói đâu.” Trần Hạnh cảm khái: “Phong cách lái xe thể hiện tính cách con người, đăng tắc đường thế này bị người ta vượt mà cũng không thấy phiền, chắc là cũng nhẹ nhàng thư sinh như Giản Thừa thôi.”

Mạnh Sơ Vũ nghe vậy cũng không cảm thấy được an ủi, vẫn hết sức chăm chú nhìn đường: “Bạn yêu, chuyện kinh dị, đằng trước có cảnh sát giao thông.”

“Không xui đến mức bị tóm ngay lúc này chứ…”

Trần Hạnh nói chưa dứt câu, bàn tay của viên cảnh sát giao thông chặn ngay trước mặt hai cô.

Audi Q7 là chiếc xe cuối cùng đi qua trong lượt đèn xanh này, cứ thế lao đi, trở thành một hư ảnh xa xôi chẳng thể với tới…

*

Không có việc gì khó, chỉ cần mình không làm. Non nửa tiếng sau, Mạnh Sơ Vũ buông bỏ tất cả đi vào một nhà hàng Nhật.

Đi lòng vòng tất cả các con đường có thể mà cũng không gặp lại xe Giản Thừa, Mạnh Sơ Vũ không thể tin nổi mình lại bỏ mất cơ hội quý giá này, nói mệt người, bỏ đi, không1 2 3 cuộn chỉ, lũ đăng lại truyện làm gì có liêm sỉ tìm nữa. Nhưng Trần Hạnh vẫn canh cánh trong lòng vụ lái xe ẩu vừa nãy, bảo Mạnh Sơ Vũ thử lại lần cuối xem có moi được từ miệng Giản Thừa bọn họ đang ở đâu hay không.

Trên lý thuyết, đây quả thực là cơ hội cuối cùng của Mạnh Sơ Vũ.

Để đến khi tên kia tách khỏi Giản Thừa thì cô sẽ rất khó tìm lại được anh ta, dù sao tối qua cũng chưa nhìn rõ mặt.

Tuy chỉ từ dáng người đã có thể xác định người kia chắc chắn có khí chất vô cùng nổi bật, nhưng cô cũng không thể cứ mỗi lần gặp người đàn ông nào có khí chất hơn người là lại gần nhận mặt được.

MạnÔi chộ ôi bớ làng nước ơi nhụt nhụt nhụt. Cuối cùng vẫn là đồ tải lại truyện đúng không? Làm gì không làm lại thích làm kẻ ăn cắp. Mà chị nói với em một điều này nha, chị là cái dòng thứ quỷ yêu em ơi, ăn cắp nào mà chiến bằng chị.h Sơ Vũ nghĩ ngợi một lúc, móc điện thoại nhắn tin cho Giản Thừa: “Anh ăn tối chưa?”

Giản Thừa: “Anh đang ăn.”

Mạnh Sơ Vũ giơ điện thoại lên, chụp bàn đồ ăn trước mặt mình: “[hình ảnh] ^_^ Em cũng thế. Tối nay em ăn đồ Nhật, anh thì sao?”

Hỏi thẳng “Ăn ở đâu” thì quá gượng gạo. Trước tiên chia sẻ chuyện của mình, dẫn dắt Giản Thừa cũng chụp một bức ảnh giống vậy để gửi sang, sau đó thuận thế hỏi “Nhìn ngon ghê, đây là nhà hàng nào thế?” thì hợp lý hơn nhiều.

Trần Hạnh giơ ngón cái với kỹ năng dẫn dắt tuyệt đỉnh của Mạnh Sơ Vũ, vừa 1 2 3 cục cức, người biết là tải lại nhưng vẫn đọc làm gì có ý thứcđịnh khen thì thấy màn hình điện thoại có tin nhắn mới: “Anh đang ở cùng người lớn, lát nữa nói chuyện với em sau nhé.”

Mạnh Sơ Vũ: “…”

Trần Hạnh khó hiểu chớp chớp mắt: “Đi ăn với thằng bạn thôi mà nói dối làm gì?”

Mạnh Sơ Vũ úp màn hình điện thoại xuống, mặt vô cảm chống cằm.

Tiếp xúc với Giản Thừa hơn một tháng, trước nay anh ta luôn đáp ứng mọ1 2 3 cuộn chỉ, lũ đăng lại truyện làm gì có liêm sỉi yêu cầu của cô, vậy mà từ tối qua đến bây giờ lại cứ lảng tránh những chuyện liên quan đến người bạn kia, rõ ràng là muốn tránh cho cô tiếp xúc với người ta.

“Hôm qua tao hỏi thăm anh ấy về tên kia,” Mạnh Sơ Vũ đoán: “Hay là anh ấy nghĩ tao có ý với tên kia à?”

“À há, toang luôn.”

Đàn ông có hiền lành thế nào thì cũng biết dựng tường đồng vách sắt để ngăn chặn những mối uy hiếp nguy hiểm. Ôi chộ ôi bớ làng nước ơi nhụt nhụt nhụt. Cuối cùng vẫn là đồ tải lại truyện đúng không? Làm gì không làm lại thích làm kẻ ăn cắp. Mà chị nói với em một điều này nha, chị là cái dòng thứ quỷ yêu em ơi, ăn cắp nào mà chiến bằng chị.Trần Hạnh cảm thấy đừng nói là tối nay, e là cả đời này Mạnh Sơ Vũ cũng không gặp lại người bạn bí ẩn kia.

Mạnh Sơ Vũ chép miệng: “Nhưng mà trước đây Giản Thừa có giấu tao mấy người bạn khác đâu, còn đưa tao đi chơi với bọn họ cơ.”

“Thế mà mày còn không hiểu à?” Trần Hạnh chậc một tiếng: “Tức là, anh chàng này rất có thể…”

“Đẹp trai hơn anh ta.”

“Giàu hơn anh ta.”

“Có sức hút hơn anh ta.”

“360° – đè – bẹp – anh – ta.”

*

Cùng lúc đó trong một nhà hàng lẩu Quảng Đông, Giản Thừa nhớ đến cái gì, một lần nữa mở bức ảnh Mạnh Sơ Vũ chụp ra, phóng to hết cỡ, săm soi bàn tay ở phía đối diện bàn ăn.

Chu Tuyển liếc anh ta một cái: “Soi kỹ vậy à?”

Giản Thừa ngượng ngùng ngẩng đầu lên, đặt điện thoại sang một bên: “Xem bừa chút thôi…”

Tầm mắt Chu Tuyển xẹt qua bàn đồ ăn trên màn hình điện thoại, ánh mắt chạm vào tên nhà hàng logo đang được phóng đại.

Anh im lặng cầm điện thoại của mình lên. Vừa mở khóa, sơ yếu lý lịch nội bộ Tập đoàn Vĩnh Di một lần nữa hiện lên.

Tuyển dụng từ các trường Đại học đợt thứ 18 – Văn phòng Tổng Giám đốc – Mạnh Sơ Vũ.pdf.

Góc trái phía trên của bản sơ yếu lý lịch có một tấm ảnh một inch. Cô gái vẫn còn nét trẻ con, mặc chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, tóc dài đen nhánh buộc thành đuôi ngựa, tươi cười xán lạn, đôi mắt cong cong.

Chu Tuyển nhìn Giản Thừa ở đối diện, khoá màn hình đứng dậy: “Tôi đi toilet.”

Giản Thừa gật đầu, tiếp tục yên lặng nghiên cứu bức ảnh Mạnh Sơ Vũ gửi, đo1 2 3 cục cức, người biết là tải lại nhưng vẫn đọc làm gì có ý thứcán người đối diện cô là nữ mới đặt điện thoại xuống, rời chỗ ngồi đi lấy nước chấm.

Đến quầy nước chấm đúng lúc thấy Chu Tuyển đang đứng bên ngoài toilet nghe điện thoại.

Bốn mắt nhìn nhau, Giản Thừa giơ chiếc đĩa nhỏ trong tay lên, làm khẩu hình hỏi anh có cần anh ta lấy giúp không.

Chu Tuyển gật đầu với anh ta, nghe bên kia điện thoại truyền đến một giọng nữ đầy cung kính: “Xin lỗi anh, chưa được sự cho phép của khách hàng, chúng tôi không thể tự tiện tiết lộ số phòng của khách hàng ạ.”

“Tôi nghĩ cô ấy sẽ muốn gặp tôi.” Chu Tuyển nói với bên kia điện thoại.

“Ờm… Thưa anh, chúng tôi không thể chắc chắn được rằng anh và cô gái kia có thực sự quen biết nhau hay không…”

“Cô ấy họ Mạnh,” Chu Tuyển nhìn thoáng qua Giản Thừa ở quầy đồ chấm, nhẹ nhàng cầm điện thoại, giọng điệu từ tốn, bình tĩnh: “Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy công sở màu xanh khói rất đẹp, đi cùng bạn bằng chiếc Panamera màu trắng vào quán của các bạn. Ba phút trước, cô ấy chụp cho tôi bàn ăn của cô ấy. Nếu tôi nhớ không nhầm, bên phải cô ấy bày một đĩa sashimi tôm botan,[1] bên phải là một bát salad rong biển. Bây giờ đã xác nhận được rồi chứ?”

Nhân viên phục vụ nói chờ một lát, một lúc sau đáp lại: “Vâng chào 1 2 3 cuộn chỉ, lũ đăng lại truyện làm gì có liêm sỉanh, chúng tôi có thể cung cấp thông tin cho anh, xin hỏi anh yêu cầu số phòng là để…”

Chu Tuyển cụp mắt cười cười: “Tôi muốn đặt trước phòng bên cạnh cô ấy, tặng cho cô ấy một bất ngờ.”

[1]  Hay còn gọi là sashimi tôm hoa mẫu đơn vì có giả thuyết cho rằng cái tên này xuất phát từ thực tế hoa văn có đốm trông giống như những cánh hoa mẫu đơn đang bay và màu đỏ cũng là màu của hoa mẫu đơn.