Trong văn phòng, Đàm Tần nhìn xuyên qua bức tường kính đã chỉnh về chế độ một chiều nhìn ra ngoài, bắt được một góc áo đang thật cẩn thận đi qua chỗ ngoặt hành lang.

“Uầy, ở văn phòng thật này?” Đàm Tần quay đầu lại nhìn Chu Tuyển, “Sao mày đoán được đấy, Gia Cát Lượng nghe thấy cũng phải nói hai chữ bội phục.”

Chu Tuyển tránh miệng vết thương đã cắt chỉ, cởi áo vest, ngồi xuống ghế văn phòng: “Phùng Nhất Minh nói em ấy không đi ăn trưa.”

Đàm Tần bật cười: “Thư ký Phùng nói cho mày là để mày nắm bắt cơ hội quan tâm chăm sóc người ta, bớt giao việc cho cô ấy đúng không? Mày lại đi làm ngược lại?”

Chu Tuyển nâng mắt: “Không thấy người ta trốn tao à?”

Đương nhiên Đàm Tần đã thấy.

Thứ bảy tuần trước, lúc rời khỏi Nam Hoài, Mạnh Sơ Vũ hết từ chối để Chu Tuyển đưa về, lại không chịu ngồi ghế sau cùng Chu Tuyển. Rồi còn sáng nay Chu Tuyển đi cắt chỉ, cô cũng không xuất hiện.

Có vẻ do hôm đó Chu Tuyển thính ác quá, làm cô sợ rồi.

“Không nhưng mà… Người ta trốn mày, mày chậm lại một chút là hợp lý, nhưng không cần thiết phải ăn nói tuyệt tình thế chứ?” Đàm Tần lấy làm lạ.

“Em ấy khác.”

“Khác chỗ nào?”

Chu Tuyển nhìn Đàm Tần đánh giá vài giây: “Mày thật sự không nhận ra em ấy.”

Đàm Tần: “Tao không nhận ra là thế nào? Tao phải nhận ra cái gì?”

“Trước đây người ta đã cho mày một cốc bánh tinh cầu.”

“…”

Đàm Tần tự nhận mình là một người rất thông minh, làm nghề “săn đầu người” nhiều năm như vậy cũng coi như kiến thức rộng mở, nhưng với Chu Tuyển lại cứ cảm thấy mình cứ như một tên ngốc.

“Bánh tinh cầu là cái gì? Là cái loại bánh quy viên tròn phủ sô-cô-la xong xúc ăn từng thìa từng thìa á?”

“Không thì sao?”

“Dở hơi! Đấy không phải đồ ăn vặt hồi nhỏ à? Bao nhiêu năm rồi không ăn, chắc là ra khỏi cô nhi viện là đã không thấy nữa rồi ý?”

“Ờ.”

“…”

“Mày bảo đấy là chuyện từ hồi ở cô nhi viện á?” Đàm Tần trợn mắt há hốc miệng rồi chớp chớp mắt, bấm bấm ngón tay, “Mày đợi tí tao tính xem, thế là… mười bảy, mười tám, mười chín năm trước?!”

“Vờ lờ Chu Tuyển, mười chín năm trước ở cô nhi viện người ta cho tao một cốc bánh tinh cầu mà mày nhớ đến tận bây giờ? Đây là lý do cấp ba có ba năm mày nhảy lớp mẹ nó hai năm, mười lăm tuổi được cử đi học Thanh Hoa đấy à?”

Chu Tuyển gật gật đầu: “Chắc thế.”

Đàm Tần choáng đến mức đầu óc không hoạt động nổi, tiêu hóa lượng tin tức trong lời nói của Chu Tuyển một lúc, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì: “Từ từ, đừng nói là lúc trước người ta cho tao bánh tinh cầu, nhưng không cho mày, nên bây giờ mày mới canh cánh trong lòng mãi nhé?”

Chu Tuyển vô cảm nhìn anh ta một lát, chợt cười.

“Chu Tuyển mày… Chỉ vì một cốc bánh tinh cầu mà ghim tận mười chín năm á?” Đàm Tần sởn da gà xoa xoa cánh tay, “Không, thế năm đấy mày bại trận trước tao, bây giờ mời tao về Sâm Đại, không sợ thua kém tao trước mặt con gái nhà người ta à?”

Chu Tuyển lắc đầu: “Bây giờ thì không đâu.”

“Tại sao?”

“Mấy năm nay mày bị tụt lại phía sau rồi.”

“?”

“Chiều cao không đạt.”

“…”

*

Ba giờ chiều.

Phòng họp tầng tám, cuộc họp tổng kết kinh doanh hàng tháng của Sâm Đại.

Sau cuộc học phân tích kinh doanh đầy khói lửa vào ngày thứ hai sau khi Chu Tuyển đến, cuộc họp cấp cao cách một tháng này có bầu không khí hoàn toàn khác.

Mạnh Sơ Vũ ngồi cạnh Chu Tuyển, nghe trưởng phòng tài vụ trên bục báo cáo tình hình kinh doanh tháng chín của Sâm Đại, từ bán lẻ, công trình, hoàn vốn xuất khẩu đến số lượng đơn đặt hàng đã ký, hệ số lợi nhuận hoạt động sản xuất kinh doanh. Tất cả số liệu dường như đều tăng trưởng ổn định.

Những số liệu trước đây chưa lấy ra như tỷ lệ hiệu quả chi phí, tỷ lệ kiểm soát chi phí, tỷ lệ tăng trưởng giá trị ER và quản lý dòng tiền ròng cũng được hiển thị trên màn hình, từ nguyên nhân các phòng ban trốn tránh trách nhiệm, trở thành lợi thế tranh công của họ.

Dù Mạnh Sơ Vũ đã theo dõi số liệu cập nhật từng chút một nhưng đến cuối tháng nhìn lại bản tổng kết, cô vẫn bị chấn động bởi tình hình xoay chuyển càn khôn này.

Mạnh Sơ Vũ biết rất rõ, hơn một tháng nay trong mắt công chúng Chu Tuyển âm thầm đến mức nào.

Không thay lãnh đạo mới, không sa thải bất cứ nhân viên nào, không loại bỏ hay thêm mới bất kỳ sản phẩm nào, chỉ dùng chính Sâm Đại vốn có để làm ra những thành tích này, cho mọi người nhìn xem, mớ rắc rối trong tay Quyền Tổng Giám đốc trước đó, Giám đốc chuỗi cung ứng hiện tại – Triệu Vinh Huân, vào trong tay anh sẽ trở nên rực rỡ đến thế nào.

Đây dường như mới chỉ là bắt đầu.

Lúc này nhớ lại bữa tiệc rượu với bên cung ứng mà cô đã bỏ lỡ, Mạnh Sơ Vũ mới hiểu được dụng tâm của Chu Tuyển.

Thật ra Chu Tuyển không để cô tham gia bữa tiệc đó không phải muốn gạt cô ra ngoài, mà là bữa tiệc đó thật sự chẳng có giá trị gì hết, chỉ là một bữa cơm bình thường.

Lúc ấy Trịnh Thủ Phú vì nhận hối lộ mà bị bắt chẹt, hôm sau bèn tiết lộ hết những mối quan hệ đan xen trong hệ thống chuỗi cung ứng.

Nhưng Trịnh Thủ Phủ không thể nắm giữ mọi bí mật của tất cả trưởng phòng, Chu Tuyển cũng không thể xử lý từng trưởng phòng như đã làm với Trịnh Thủ Phú.

Thế nên sau khi biết rõ mối quan hệ bên trong chuỗi cung ứng, Chu Tuyển dùng một bữa rượu nhẹ nhàng giải quyết được đống phiền phức. Một là cho các lãnh đạo cấp cao biết anh có chuẩn bị rồi mới đến, hai là cho bọn họ thấy Trịnh Thủ Phú thay đổi thái độ với anh.

Trịnh Thủ Phú là “tùy tùng” ngạo nghễ nhất bên cạnh Triệu Vinh Huân, chỉ qua một đêm lại đổi hướng, cho những người đi theo Triệu Vinh Huân một hồi chuông cảnh tỉnh.

Mọi người đều âm thầm quan sát tình hình, không ai dám dễ dàng thể hiện rõ lập trường, ít nhất là ngoài mặt cũng không dám cãi lại mệnh lệnh của Chu Tuyển.

Tuy người thay đổi chỉ có Trịnh Thủ Phú nhưng Triệu Vinh Huân biết sự tồn tại của bữa tiệc rượu đó, cũng đã nhận ra thái độ bo bo giữ mình của mọi người, do nghi kỵ không rõ nên cũng không thể tin tưởng những lãnh đạo cấp cao khác.

Từ lúc đó, khối hệ thống chuỗi cung ứng xuất hiện một vết nứt.

Đến tận hôm nay, Chu Tuyển thể hiện thành tích, đồng thời cũng chính thức đưa tân trưởng phòng nhân sự Đàm Tần lên sân khấu.

Màn tiên lễ hậu binh này là để cho mọi người biết, một tháng vừa qua chính là thời gian anh cho mọi người để lựa chọn “chiến tuyến”.

Giờ đây, cây đao “nhân sự” đã mài sắc, từ hôm nay trở đi sẽ không tồn tại thứ lập lời ba phải, không tồn tại thứ chỉ lo cho thân mình. Hoặc là đi theo anh nghiêm túc làm việc, hoặc là cuốn gói.

Sâm Đại thay đổi nhiều đời Tổng Giám đốc như vậy, từng có kẻ lợi dụng việc giảm biên chế để sa thải nhân viên diễu võ giương oai, cuối cùng bị khối lãnh đạo cấp cao đá khỏi Sâm Đại, cũng có kẻ phát thẻ người tốt[1], cuối cùng cũng chẳng làm nên trò chống gì, trái lại còn mất đi thực quyền.

Chỉ có Chu Tuyển, không tốn một binh tốt vẫn thu phục được nhân tâm, đạt được mục đích.

Quả thực đúng như sếp Thái từng nói với Mạnh Sơ Vũ: Sa thải hàng loạt rồi thay người mới rất đơn giản, nhưng làm vậy cũng chẳng khác nào tự cắt đứt gân cốt của mình. Sa thải nhân viên là thủ đoạn chứ không phải mục đích. Cái Sâm Đại cần là một người lãnh đạo có thể gom những hạt cát rời thành một khối, chứ không phải là một chậu cát mới.

Dù mọi người trong phòng họp đều đang cố gắng bình tĩnh ngồi đó, nhưng Mạnh Sơ Vũ rất chắc chắn, ngoài Triệu Vinh Huân, không ai dám có một câu “Không phục” với Chu Tuyển.

Mạnh Sơ Vũ hơi quay đầu nhìn Chu Tuyển, bỗng nghĩ, một tháng qua Sâm Đại có bao nhiêu tiếng nói hoài nghi, cô nghe thấy, Chu Tuyển không thể không biết, nhưng anh thật sự chưa từng dao động.

Người có thể chịu đựng một quá trình dài và cô độc để đạt được thứ mình muốn, thực sự là một người vô cùng lợi hại.

Người như vậy… có lẽ không có tâm trí để yêu đương.

Nghĩ vậy, những câu tàn nhẫn cô nhủ trong lòng hồi trưa nay cũng trở nên vô dụng.

Dù sao, Chu Tuyển cũng là người một khi đã quyết thì sẽ không thay đổi.

Bảo Chu Tuyển chờ, chờ cái gì?

Chờ đâm đầu “chết” ở mặt tường phía nam của anh à?[2]

Hầy…

Thôi “mạng” vẫn quan trọng hơn, khỏi tính nữa đi.

*

Tiến trình cuộc họp lần lượt trải qua từng mục, cuối cùng Chu Tuyển lên tiếng tổng kết vài câu, Mạnh Sơ Vũ tuyên bố kết thúc cuộc họp.

Tan họp, một nhóm lãnh đạo cấp cao kiềm chế vài tiếng đồng hồ cuối cùng cũng thả lỏng, sôi nổi lại gần nói chuyện với Chu Tuyển về việc đánh giá hiệu suất quý ba.

Nhưng Mạnh Sơ Vũ nhìn ra được, những người này nói chuyện công việc là giả, tươi cười tỏ thái độ mới là thật.

Thế nên Chu Tuyển không nói thêm với họ gì hết, chỉ gật đầu.

Nhóm lãnh đạo cấp cao lần lượt rời đi, trong phòng họp ngoài Chu Tuyển, Mạnh Sơ Vũ và Đàm Tần, còn có Triệu Vinh Huân xám xịt mặt mày từ đầu đến cuối.

Đàm Tần bưng tách trà lại gần, nói với Chu Tuyển: “Sếp, tôi đã hoàn thành kế hoạch điều chỉnh cơ cấu tổ chức, bây giờ anh có thời gian nói chuyện chứ?”

Triệu Vinh Huân ngước lên nhìn, biết sáu chữ “điều chỉnh cơ cấu tổ chức” này là nói cho ông ta nghe.

Một khi kế hoạch này được thực hiện, vị trí Tổng Giám đốc chuỗi cung ứng cũng không cần phải giữ lại.

“Ừ, tới văn phòng tôi đi.” Chu Tuyển nhìn Đàm Tần đáp.

Mạnh Sơ Vũ đoán Triệu Vinh Huân ở lại đây là có chuyện muốn nói.

Nghe được cuộc trò chuyện giữa Đàm Tần và Chu Tuyển, biết không còn đường giãy giụa, có lẽ không định nói nữa, nghiến răng nghiến lợi đứng dậy, cầm tách trà rời đi.

Sau đó, ông ta bỗng giận dữ quay người lại, tách trà không nắp vung lên, nước sôi vừa rót ra từ ấm nước cũng bắn tung tóe ra ngoài.

Mạnh Sơ Vũ hoảng sợ chắn tay phải của Chu Tuyển.

Nước trà nóng bỏng hắt lên mu bàn tay, làm Mạnh Sơ Vũ phải thở hồng hộc vì kinh ngạc.

Triệu Vinh Huân và Đàm Tần cả kinh.

Chu Tuyển quay lại nhìn, đồng tử co lại, không nói năng gì kéo Mạnh Sơ Vũ ra ngoài, kéo cô đến bồn rửa tay trong toilet, mở vòi nước.

Nước lạnh chảy xuống từng dòng, Mạnh Sơ Vũ xuýt xoa, chớp mắt rơi nước mắt theo bản năng s1nh lý, ngẩng đầu nhìn Chu Tuyển.

Thấy anh cúi người, dùng nước lạnh cẩn thận rửa sạch mu bàn tay cô, lông mày nhíu chặt, không biết do tác dụng của nước lạnh hay thêm cả thứ gì khác, cảm giác nóng bỏng trên mu bàn tay dần dần vơi đi.

“Chắn cái gì?” Chu Tuyển nhìn mu bàn tay đỏ lên của cô hỏi.

“Tôi phản xạ có điều kiện thôi, thấy sắp hắt lên miệng vết thương vừa cắt chỉ của anh…”

Chu Tuyển nhíu mày ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Da cô dày hơn da tôi hay gì?”

Mạnh Sơ Vũ nghẹn họng, nhỏ giọng nói thầm: “Không dày bằng anh…”

Chu Tuyển lại cúi đầu.

Đàm Tần không biết lấy được kem trị bỏng ở đâu, đưa cho hai người: “Rửa xong thì bôi ngay đi.”

Hai tay Chu Tuyển đều đang cầm tay cô xả nước, Mạnh Sơ Vũ rảnh tay nhận kem trị bỏng, nói cảm ơn với Đàm Tần.

Đàm Tần xua tay ý bảo không có gì, rời khỏi bồn rửa tay.

Xối nước hơn mười phút, Chu Tuyển tắt vòi nước đi, cầm tay cô xem.

Mạnh Sơ Vũ cũng ghé lại gần nhìn.

Đỏ cả một mảng, nhưng may là không có mụn nước.

Hóa ra anh hùng cứu mỹ nhân đau thế này.

Lần sau không cứu nữa đâu.

“Còn đau không?”

“Chắc là vẫn ổn (好)…”

“Đau là đau, không đau là không đau, còn trầm trồ khen chắc là vẫn đẹp (好) là thế nào?” Chu Tuyển nhíu mày nhìn cô.

“Nghĩa là vẫn hơi đau ý, có thế mà cũng không hiểu, mắng cái gì…”

Chu Tuyển lại mở vòi nước ra.

Lại xối nước thêm năm phút nữa, Chu Tuyển rút hai tờ khăn giấy phủ lên mu bàn tay cô, bảo cô lấy kem trị bỏng ra, một tay cầm ngón tay cô, một tay lấy kem bôi lên mu bàn tay cô.

Mạnh Sơ Vũ nhìn mà hoảng hốt, sao lại thấy tư thế này giống đeo nhẫn cho người ta thế?

“…”

Xì, người ta còn chưa muốn hẹn hò với mày, mày đừng có mà nghĩ xong đến tận bước làm hôn lễ ở đâu chứ!

Mạnh Sơ Vũ thầm thở dài, mu bàn tay ngứa ngáy, trong lòng cũng ngứa ngáy.

Chu Tuyển đã nhíu mày liên tục mười phút.

Anh đang lo lắng đúng không?

Chắc chắn là lo lắng.

Lo lắng như vậy, chưa chắc là bức tường phía nam khó đụng.

Nghĩ vậy, Mạnh Sơ Vũ lại cảm thấy có hi vọng, ngo ngoe rục rịch.

Chu Tuyển hôm nay đã thu phục ban lãnh đạo cấp cao của Sâm Đại, cô cũng rất muốn thu phục người đàn ông này, khiến anh dù ở công ty, ở trước mặt hàng vạn người khác có bản lĩnh, hiên ngang đến thế nào, cũng phải khụy – gối – trước – cô.

Mạnh Sơ Vũ suy nghĩ lung tung, càng nghĩ càng xa, mu bàn tay cũng càng lúc càng ngứa, không nhịn được run lên.

Chu Tuyển khựng lại, ngẩng đầu lên: “Đau à?”

Mạnh Sơ Vũ vừa định lắc đầu thì “kìm cương ngựa trước bờ vực thẳm”, giữ đầu mình thật thẳng.

Phụ nữ không độc, địa vị không vững.

Nước mắt vừa rồi trong hốc mắt dường như còn có thể tận dụng được, Mạnh Sơ Vũ chuẩn bị một chút, ngước lên nhìn anh với đôi mắt ngập sương: “Ừm, đau… Hay là anh thổi phù phù cho tôi nhé?”

Tác giả có lời muốn nói:

Ẻm tới rồi ẻm tới rồi ẻm cầm kịch bản tới rồi!

(#^.^#) Chúc sếp Chu những ngày tiếp theo sẽ không vì hỏa lực quá mạnh mà sớm hạ vũ khí.

[1]  Kiểu anh rất tốt nhưng em rất tiếc:<

[2]  Tường phía nam, tường được xây ở phía nam làm bình phong ở cổng, là bức tường dùng để chắn tầm nhìn trong kiến trúc cổ Trung Hoa. Thời xưa, cổng lớn trong kiến trúc Trung Hoa đều hướng về phía nam, ngoài cổng lớn của những nhà có địa vị, có quyền lực đều có một bức tường bình phong, ra cổng phải rẽ trái hoặc rẽ phải, đi thẳng sẽ đụng vào tường bình phong.