Thích 44. “Phối hợp với công việc của sếp Mạnh.”

Mạnh Sơ Vũ cúi đầu nhìn mới biết Chu Tuyển ghen cái gì.

Một chiếc áo khoác bình thường bỗng biến thành một cái lò sưởi, khiến người ta nóng đến bốc khói.

Như thể thứ đang ôm chặt cô không phải là áo khoác của Chu Tuyển, mà là cơ thể của anh vậy.

Mạnh Sơ Vũ phẩy tay định trả lại chiếc áo khoác nóng rẫy này.

Nhưng tay nâng lên rồi khựng lại.

Sao cô phải nôn nóng như thế?

Người phát rồ đến nỗi ghen với cả quần áo có phải là cô đâu?

Mạnh Sơ Vũ xoay người nhìn Chu Tuyển, đứng trước mặt anh nâng tay trái chậm rãi xỏ vào tay áo khoác, sau đó lại nâng tay phải mặc vào y hệt như vừa nãy.

Chu Tuyển chớp chớp mắt, ánh mắt khó hiểu.

Mạnh Sơ Vũ kéo cổ tay áo, cố gắng vươn tay ra từ hai phần tay áo quá dài, sau đó nhét tay vào túi áo khoác.

Sau khi hoàn toàn “hợp nhất” với chiếc áo khoác này, cô nhìn Chu Tuyển giương cằm: “Thế anh cứ đứng đây thong thả ghen, tôi và áo khoác đi dạo!”

Nói xong cũng không quay đầu lại mà đi luôn về phía trước.

*

Xuống dưới đi dạo một chuyến, Mạnh Sơ Vũ quả nhiên không còn tinh thần và sức lực để mất ngủ nữa, rửa mặt qua loa, vừa chạm vào gối đã ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, Mạnh Sơ Vũ và Chu Tuyển ngồi xe thương vụ ban tổ chức hội nghị phái tới, xuất phát đến khách sạn Leighton trước.

Từ tối qua Chu Tuyển nói “Sao anh lại ghen với một chiếc áo khoác”, Mạnh Sơ Vũ như tìm được thú vui, nhìn bất cứ vật vô tri vô giác nào bên cạnh cũng cảm thấy có thể khiến cho ai đó phải ghen.

Thể nên ở trước mặt Chu Tuyển, cô ngồi ghế sau cứ thỉnh thoảng lại thưởng thức chiếc dây an toàn trước người, nhìn gương sửa sang lại chiếc khăn lụa trên cổ.

Không ai nhận ra những động tác bình thường này của cô có ý đồ đặc biệt gì.

Chỉ có khuôn mặt Chu Tuyển là ngập ý cười.

Tài xế ở phía trước nhìn mà không khỏi cảm thán cô cậu này nhìn không giống đi tham gia hội nghị thượng đỉnh, giống đi tham gia hội nghị thường niên hơn, có thể nói đây là sếp lớn vui vẻ nhất sáng nay mình đi đón.

Đến khách sạn Leighton, lúc chuẩn bị xuống xe, Mạnh Sơ Vũ gác thú vui nhàn rỗi sang một bên, khôi phục trạng thái làm việc nghiêm túc.

Nhắc nhở bản thân mình cả ngày hôm nay phải làm trợ lý Mạnh, không một tích tắc nào được thiếu cẩn trọng.

Xuống xe từ cửa một bên trước, Mạnh Sơ Vũ đang định quay đầu nói “Mời sếp”, nháy mắt đã khựng lại vì sắc mặt không chút ý cười, vô cùng nghiêm túc của Chu Tuyển.

Mạnh Sơ Vũ theo bản năng quan sát xung quanh, xem có phải có nhân vật lớn nào đáng để Chu Tuyển kính sợ xuất hiện hay không.

Còn chưa tìm được mục tiêu, Chu Tuyển đã khom lưng xuống xe, thấp giọng nói một câu: “Phối hợp với công việc của sếp Mạnh.”

Mạnh Sơ Vũ trừng mắt liếc anh một cái, xoay người đi theo nhân viên đón tiếp của ban tổ chức.

Đi vào cổng chính khách sạn, từ sảnh lớn đến thang máy gặp được không ít gương mặt quen thuộc.

Mạnh Sơ Vũ đã luyện tập trước, học thuộc khuôn mặt của toàn bộ những người tham gia hội nghị, dù phóng tầm mắt nhìn ra toàn là comple giày da giống nhau như đúc, cô cũng chào hỏi dễ dàng.

Đến tận khi ra khỏi thang máy, trên đường đi đến hội trường nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng “Sếp Tiểu Chu?”.

Mạnh Sơ Vũ quay đầu lại, thấy một gương mặt “chưa chín kỹ”.

Nói là chưa chín kỹ vì cô chưa từng thấy người này trong danh sách tham dự hội nghị lần này.

Nhưng lại hơi cô ấn tượng với khuôn mặt đàn ông trung niên này, hình như đã gặp ở đâu đó rồi.

Anh ta càng lúc càng tới gần, Mạnh Sơ Vũ cố gắng tìm kiếm thông tin trong đầu, nhớ đến tiếng gọi kỳ lạ “Sếp Tiểu Chu” vừa rồi, bỗng phản ứng lại.

Đây là Phó Giám đốc của Bất động sản Nguyên Dự, La Học Bân.

Cũng chính là quản lý cấp cao dưới quyền bố Chu Tuyển.

Chẳng trách lại gọi anh là sếp “Tiểu” Chu.

Vậy chắc hẳn Chu Tuyển quen người này.

Mạnh Sơ Vũ im lặng nhìn người bên cạnh mình, phát hiện ánh mắt Chu Tuyển trở nên lạnh lùng một cách rõ ràng, suy nghĩ vẫn nên làm những bước xã giao, đi đến trước mặt La Học Bân giới thiệu cho Chu Tuyển.

La Học Bân đương nhiên không để ý đến trợ lý như cô, chỉ cười với Chu Tuyển: “Sếp Tiểu Chu, biết anh đến đây tham sự, sếp Chu đã dặn tôi đến nghe anh diễn thuyết.”

Mạnh Sơ Vũ thầm nhớ lại cơ cấu tổ chức của Bất động sản Nguyên Dự — Bố Chu Tuyển là Chủ tịch, vậy “sếp Chu” trong câu này hẳn chỉ anh trai Chu Tuyển.

Chu Tuyển nhếch miệng: “Làm phiền sếp La.”

“Sếp Tiểu Chu đừng khách sáo, sếp Chu đã nói rồi, anh ở bên ngoài nỗ lực làm việc không dễ dàng gì, có gì có thể giúp đỡ nhất định phải giúp đỡ anh một chút. Nghe nói Sâm Đại dạo này đang tiếp xúc với Bất động sản Lan Thần, sếp Chu bảo tôi nhắc nhở anh, vụ này hợp tác không thành cũng đừng miễn cưỡng, sao phải lối tắt không đi mà bỏ gần tìm xa? Sếp Chu là người nhà của anh, cánh cửa Nguyên Dự luôn rộng mở với anh.”

Mạnh Sơ Vũ đứng bên cạnh nghe mà hoảng hốt, bỗng thấy Chu Tuyển quay đầu đi tới: “Tôi không nhớ rõ lắm, trợ lý Mạnh, Bất động sản Nguyên Dự có nằm trong danh sách xem xét của chúng ta không?”

Mạnh Sơ Vũ lập tức hoàn hồn, gật đầu nói: “Có ạ.”

“Xếp thứ mấy?”

Mạnh Sơ Vũ liếc nh La Học Bân.

Chu Tuyển: “Không sao, sếp La cũng nói đều là người nhà, không nói chuyện mập mờ.”

ìn

Mạnh Sơ Vũ: “Bất động sản Nguyên Dự đứng thứ mười một, sếp Chu, ba kết quả xem xét đằng sau vẫn chưa gửi đến cho anh, nên quả thực anh không biết tình hình.”

Sắc mặt La Học Bân thay đổi.

Chu Tuyển gật gật đầu: “Đúng vậy. Sếp La, phiền anh thay tôi nói với sếp Chu một tiếng xin lỗi, khi nào cánh cửa Nguyên Dự mở rộng thêm chút nữa, tôi sẽ lại đến thăm.”

*

Sau khi tách khỏi La Học Bân, Mạnh Sơ Vũ đi cùng Chu Tuyển vào hội trường.

Tuy lúc kết thúc cuộc trò chuyện, sắc mặt La Học Bân xấu như vừa nuốt phải bọ, Chu Tuyển thoạt nhìn cũng không để ý đến chuyện này, nhưng trong lòng Mạnh Sơ Vũ vẫn có một đốm lửa.

Đúng là cái nhà không có phẩm cách.

Bảo sao mấy năm nay Bất động sản Nguyên Dự càng ngày càng chẳng làm nên trò trống gì.

Có người thừa kế như vậy, tài sản có nhiều thì cũng thua lỗ hết sạch chứ sao?

Mạnh Sơ Vũ nghĩ Chu Tuyển không thừa kế một đồng tài sản nhà họ Chu, có lẽ không phải do người nhà đối xử tệ với anh, mà là anh thực sự ngứa mắt chúng.

Làm việc với một người anh đã không có não còn thích bày trò thế này, ai biết sáng nào đó ngủ dậy đã chẳng còn công ty.

Suy nghĩ linh tinh một lúc, hội trường hội nghị thượng đỉnh cũng chính thức khai mạc.

Sau khi ban tổ chức phát biểu khai mạc, một số người có chức quyền của doanh nghiệp được mời lên chia sẻ.

Việc lên bục nói chuyện nếu không có một chút nghệ thuật hấp dẫn về ngôn từ, thì ngay cả một doanh nhân có chức quyền cũng rất có thể trở thành một chiếc máy đọc bản thảo làm người ta buồn ngủ.

Mạnh Sơ Vũ phải làm biên bản, cả buổi ngồi căng mắt nghiêm túc nghe nhưng trong lòng đang điên cuồng gào thét chán chết chán chết khi nào mới hết.

Đến tận khi Chu Tuyển là khách mời trẻ tuổi nhất lên bục hôm nay, cầm micro nói chuyện đĩnh đạc, diễn giải những câu buồn tẻ nhàm chán thành một bài phát biểu đẳng cấp TED, Mạnh Sơ Vũ mới có cảm giác được sống lại.

Không khỏi nghĩ thầm trong lòng, mắt nhìn người của cô hình như cũng không — tệ đến thế.

*

Hội nghị buổi sáng kết thúc, đến tối là một buổi AfterParty.

Ban ngày làm quen, ghi nhớ những đối thủ và đối tác đáng để tiếp xúc, buổi tối là thời gian xã giao.

Địa điểm tổ chức AfterParty được bố trí trong sảnh tiệc của khách sạn Leighton, chiếc đèn chùm pha lê trên đầu chiếu sáng cả đại sảnh rộng hơn 1000m2, từng ly rượu đều phản chiếu ánh sáng lộng lẫy.

Những chiếc bàn dài hai bên bày đầy các món ăn Trung Hoa và phương Tây, nhân viên phục vụ qua lại với những khay rượu trên tay, sau những cuộc ăn uống linh đình, đứng bên cạnh những vị khách đang cụng ly, mang đến cho họ “phương thức giao lưu” mới.

Mạnh Sơ Vũ đi theo Chu Tuyển gặp không ít người, trong lúc đó cũng cầm một ly rượu tượng trưng, nhưng rất ít khi thực sự đưa lên miệng.

Dù sao ở đây cũng khác với bàn tiệc xã giao ở phòng bao. Kiểu xã giao mở thế này mọi người đều uống văn nhã khách sáo, gặp mặt cụng ly, tách ra cụng ly, như một quy luật ngầm giữa các sếp lớn, thường thì không đến lượt trợ lý ra mặt. Hầu hết thời gian Mạnh Sơ Vũ chỉ đi theo sau Chu Tuyển đưa rượu.

Ngoài ra thỉnh thoảng gặp được người ăn ý với Chu Tuyển, hỏi đến trợ lý như cô, mới đến phiên cô kính người ta một ly, nói vài câu xuôi tai.

Cứ như vậy, cả tối Mạnh Sơ Vũ cũng chỉ uống ba ly rượu nho trắng.

Nhưng Chu Tuyển uống không ít.

Trong khoảng thời gian giữa những lần gặp mặt, Mạnh Sơ Vũ nghĩ định bảo anh ra góc nghỉ ngơi một lúc, còn chưa lên tiếng, đã thấy có hai người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng cùng vest flanen đi tới.

Mạnh Sơ Vũ liếc mắt một cái đã nhận ra, một người là sếp Trình, Trình Lãng – Phó Giám đốc Tập đoàn Lan Thần, người kia là sếp Giang, Giang Phóng – con trai nuôi của Khoa học Kỹ thuật Lãng Hân.

Cô nhanh nhẹn lấy một ly rượu mới từ chỗ nhân viên phục vụ đi ngang qua đưa cho Chu Tuyển.

Hai người đàn ông đối diện cũng cầm một ly rượu mới đi đến.

“Sếp Chu.”

“Sếp Trình, sếp Giang.”

Hai bên bắt tay chào hỏi.

“Vừa nghe nói sếp Trình nhận một cuộc điện thoại khẩn cấp liền rời đi, tôi cứ nghĩ tối nay không có cơ hội uống một ly với anh.” Chu Tuyển cười nói.

Trình Lãng cười nâng chén: “Sếp Chu cứ đùa, điện thoại của bà xã không thể không nghe, nhưng rượu của sếp Chu cũng không thể không uống.”

Hai bên, mỗi người uống một ly rượu.

Trình Lãng đưa tay đề nghị: “Người đông mắt tạp, sếp Chu, tìm nơi nào yên tĩnh nói chuyện?”

Chu Tuyển gật đầu: “Sếp Trình có thời gian thì còn gì bằng.”

“Vậy hai anh trò chuyện,” Giang Phóng xua tay, “Tôi đi ăn chút gì.”

Thấy bên cạnh Trình Lãng không có thư ký hay trợ lý, đến Giang Phóng cũng tránh đi, Mạnh Sơ Vũ nhìn thoáng qua Chu Tuyển hỏi ý kiến anh.

Chu Tuyển gật đầu với cô, ý bảo cô ở lại đây.

Mạnh Sơ Vũ nhìn theo hai người rời đi, lập tức rảnh rỗi.

Vốn định lấy một chút đồ ăn, nhưng qua giờ cơm nên tạm thời không ăn nữa, nghĩ lát nữa nếu đói thì đặt bữa khuya ở khách sạn, tìm một cái sô pha ở trong góc rồi ngồi xuống.

Vừa đặt ly rượu trong tay xuống, muốn mở điện thoại thả lỏng một chút, bỗng nghe thấy một tràng tiếng giày da của nam.

“Là — trợ lý Mạnh của Sâm Đại phải không?”

Mạnh Sơ Vũ ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt trước mắt, một lần nữa điên cuồng tìm kiếm thông tin trong đầu, sau đó so sánh anh ta với khách mời đã phát biểu trên bục hồi sáng.

Mạnh Sơ Vũ lập tức đứng lên từ ghế sô pha, cười nói: “Đúng vậy, anh là sếp Ngụy của Nhà ở thông minh Mỹ An phải không ạ? Chiều nay nghe bài diễn thuyết, tôi rất ấn tượng với những chia sẻ của anh.”

… Xem lại ghi chú, chắc có thể tìm thấy những điểm chính mà cô đã viết trong lúc ngáp.

Ngụy Minh Trí xua xua tay: “Không dám nhận, tôi sao có thể diễn thuyết xuất sắc như sếp Chu.”

“Anh đang tìm sếp Chu ạ?”

“Không, tôi thấy cô quen mắt, nhớ tới lúc trước khi ăn cơm với sếp Thái đã gặp cô.” Ngụy Minh Trí cười nói, “Vừa rồi sau khi nghe ngóng, mới biết cô bị phái đến Sâm Đại thăng chức.”

Nghe anh ta nói như vậy, Mạnh Sơ Vũ mơ hồ nhớ lại Nhà ở thông minh Mỹ An đúng là có quan hệ với sếp Thái, chẳng qua trước kia Ngụy Minh Trí hình như còn chưa lên được chức phó lãnh đạo.

Nhưng dù thế nào, liên quan đến sếp Thái, tình huống này không thể lơ là.

“Cảm ơn sếp Ngụy đã nhớ mặt, lúc ấy tôi chỉ đi theo sếp Thái trải nghiệm thôi, cứ nghĩ chắc chắn anh đã quên tôi rồi, không dám nhắc đến chuyện này.” Mạnh Sơ Vũ nâng ly, “Tôi kính anh một ly.”

Ngụy Minh Trí uống ly rượu này, nói chuyện với Mạnh Sơ Vũ về sự phát triển của Sâm Đại.

Mạnh Sơ Vũ tiếp lời vài câu, có lẽ là khá thú vị, Ngụy Minh Trí nghe mà thoải mái cười to, thấy một nhân viên phục vụ đi qua, anh ta cầm lấy một ly rượu chân cao đưa cho Mạnh Sơ Vũ: “Nói chuyện với người thú vị như trợ lý Mạnh quả thực có thể gọi là ‘gặp được tri kỷ ngàn ly ít’.”

Mạnh Sơ Vũ liếc nhìn ly rượu anh ta đưa, hơi khựng lại rồi cười nhận lấy: “Sếp Ngụy đề cao tôi quá rồi ạ.”

*

Mười lăm phút sau, bàn bên cạnh sân phơi cà phê trên tầng ba khách sạn, cuộc trò chuyện của Chu Tuyển và Trình Lãng bị một cuộc điện thoại cắt ngang.

Trình Lãng nhìn thông báo cuộc gọi “Giang Phóng”, ra hiệu chờ một chút với Chu Tuyển.

Nghe máy, Giang Phóng bên kia nhẹ giọng hỏi: “Sếp Lãng, sếp Chu Sâm Đại có còn ở cùng anh không?”

“Có.”

“Tôi hỏi anh một chút, vừa rồi chúng ta thấy La Học Bân của Bất động sản Nguyên Dự ở bên kia huyên thuyên với Ngụy Minh Trí của Nhà ở thông minh Mỹ An đúng không?”

“Đúng vậy.” Trình Lãng gật đầu.

“Vậy anh xem có nên nói việc này với sếp Chu không.”

“Sao thế?”

“Tôi thấy Ngụy Minh Trí đang tiếp rượu cho cô trợ lý của anh ấy đấy, không biết có phải bên Nguyên Dự muốn bày trò gì không.”

Trình Lãng để điện thoại xa ra, nhìn về Chu Tuyển phía đối diện.

*

Trong sảnh tiệc, Mạnh Sơ Vũ cầm ly rượu thứ năm, ý cười trên mặt vẫn không thay đổi, nhưng đôi mắt lặng lẽ nhìn xung quanh, muốn tìm người giúp cô thoát thân.

Ngay khi cầm ly rượu thứ hai, cô đã biết Ngụy Minh Trí không có ý tốt.

Nhưng những chuyện thế này dù có biết cũng vô ích, chênh lệch địa vị còn sừng sững ở đó, đừng nói đến quay đầu chạy lấy người, đến từ chối còn không được.

Cô lấy cớ nói muốn đi toilet, Ngụy Minh Trí không buông tha, nói là đang vui, cô mà đi nghĩa là không giữ thể diện cho anh ta, sau này phải nói lại với sếp Thái.

Cô lấy cớ nói mình không uống được, Ngụy Minh Trí nói nhìn mặt cô không thấy gì, đừng dọa anh ta, thư ký bên cạnh sếp Thái sao có thể không uống được rượu.

Xung quanh người qua lại nhiều, Mạnh Sơ Vũ không lo chuyện mất an toàn, chỉ là uống mấy ly rượu trong một thời gian ngắn, cả rượu trắng lẫn rượu vang, đầu óc đã hơi hỗn độn.

Chỉ sợ Ngụy Minh Trí có ý đồ moi móc thông tin gì đó, mình sẽ không ứng phó được.

Mạnh Sơ Vũ cầm ly rượu nhìn quanh, thật sự không tìm được người có thể giúp cô thoát thân, chỉ đành cười lấy cớ lần thứ ba với Ngụy Minh Trí: “Sếp Ngụy, sếp Chu đã nói lúc này tôi đi qua gặp anh ấy, tôi thật sự phải đi rồi, anh xem lần sau có cơ hội chúng ta lại nói chuyện nhé?”

“Sếp Chu không phải đang ở sân phơi với sếp Trình à, bọn họ nói chuyện của bọn họ, chúng ta nói chuyện của chúng ta.”

Bàn tay buông thõng bên người của Mạnh Sơ Vũ khẽ cuộn chặt lại, kiên nhẫn định nói gì đó, bỗng nghe thấy một giọng nam quen thuộc phía sau lưng —

“Sếp Ngụy thật là có nhã hứng.”

Mạnh Sơ Vũ thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Chu Tuyển, mũi bỗng cay cay.

Lòng dạ vốn ngập trong suy nghĩ làm thế nào để thoát thân, đến thời gian tức giận cũng không có, lúc này bỗng giận dữ đến mức không muốn quan tâm đến thể diện gì nữa.

Mạnh Sơ Vũ không chút do dự đi về phía Chu Tuyển, nhỏ giọng gọi anh: “Sếp.”

Chu Tuyển nhìn sắc mặt cô, nhíu mày, khi quay lại nhìn Ngụy Minh Trí, đáy mắt sâu hoắm đã lạnh hơn rất nhiều.

Sắc mặt Ngụy Minh Trí cứng đờ, gượng cười đón tiếp: “Sếp Chu tới rồi.”

“Nếu tôi không tới, sếp Ngụy định lôi kéo trợ lý của tôi uống đến bao giờ?”

“Sếp Chu hiểu lầm rồi, tôi và trợ lý Mạnh nói chuyện ăn ý mới uống mấy ly.”

“Ăn ý à?” Chu Tuyển quay đầu nhìn thoáng qua Mạnh Sơ Vũ.

Mạnh Sơ Vũ cúi đầu đứng sau anh mím môi, lúc này cũng không thể vạch mặt Ngụy Minh Trí, chỉ đành im lặng.

Chu Tuyển: “Nói xem, cho sếp Ngụy bao nhiêu mặt mũi rồi?”

Mạnh Sơ Vũ liếc nhìn Ngụy Minh Trí, nhỏ giọng đáp: “… Năm ly ạ.”

Anh dẫn cô đi xã giao cả buổi tối, cô chỉ uống ba ly rượu.

Anh mới chỉ rời đi hai mươi phút, cô đã bị người ta bắt uống liền năm ly.

“Rượu trắng hay rượu vang?”

“Cả hai…”

Chu Tuyển nhìn Ngụy Minh Trí chậm rãi gật đầu.

Cái liếc mắt làm Ngụy Minh Trí phải rùng mình, còn chưa phản ứng lại, đã thấy Chu Tuyển vẫy vẫy tay với nhân viên phục vụ bên cạnh.

Nhân viên phục vụ đẩy bàn rượu.

Mười ly rượu nửa trắng nửa đỏ ngay ngắn bày trên đó.

“Sếp Ngụy luôn thích uống rượu.” Chu Tuyển nhìn nhân viên phục vụ ý nói đưa cho Ngụy Minh Trí, “Đưa hết chỗ rượu này cho sếp Ngụy đi.”

Ngụy Minh Trí không tin nổi cười: “Sếp Chu, thế này có phải hơi…”

“Hơi mất thể diện.” Chu Tuyển gật gật đầu, vô cảm nhìn Ngụy Minh Trí, “Trùng hợp, vừa hay con người tôi không ưa sĩ diện.”

“Sếp Ngụy tự uống, hay để tôi tìm người tới hầu sếp Ngụy uống?”

- -----oOo------