Mười lăm phút sau, Mạnh Sơ Vũ thất thần đứng trước thang máy dưới tầng hầm của khu dân cư, nhấn nút đi lên.

Thang máy chậm rãi đi xuống từ tầng trên xuống hầm, “đinh” một tiếng rồi dời đi.

Mạnh Sơ Vũ bước qua cửa, bị một khối khí lạnh phả lên mặt.

Làn gió mát lạnh lướt qua đôi tai nhạy cảm, như thể đang phát ra tiếng sột soạt… Bảo bối.

Mạnh Sơ Vũ giật thót, tim như vọt lên họng.

Cửa thang máy đóng lại, trong không gian kín chỉ còn tiếng động rất nhỏ của máy thông gió trên đỉnh đầu.

Mạnh Sơ Vũ nhớ lại xem vừa rồi ở trong xe đã kết thúc thế nào.

Chu Tuyển vừa dứt lời đã có thể thấy hiệu quả ngay lập tức. Giản Thừa ở đầu bên kia im lặng hai giây, sau đó cúp máy như đang chạy trối chết.

Nhưng cô thì không ổn, trong đầu chỉ còn suy nghĩ “Đừng có hố tôi đừng có hố tôi”, đồng tử chấn động đến mức suýt buột miệng thốt lên “Anh bị điên à”.

Tuy cuối cùng đã siết dây cương ngay trước thềm vực thành “Anh có vấn đề đúng không”, nhưng Chu Tuyển đương nhiên hiểu rõ lời trong lòng cô, dựa vào ghế nói với giọng điệu vô cảm: “Tôi nghĩ cô có vấn đề, tôi đang giải quyết vấn đề.”

Cứ như thể: Anh ta để tránh bạn thân mình “dẫu lìa ngỏ ý còn vương tơ lòng” với gái đểu mà bày ra một cách giải quyết đầy khôn khéo. Còn phản ứng của cô thì vô cùng thiếu kinh nghiệm, chuyện bé xé ra to.

Nhưng, dùng khuôn mặt của anh ta để gọi người khác là “bảo bối”, ai có thể không phản ứng gì được chứ?

Phản ứng của cô chỉ là một loại tôn trọng đối với gu thẩm mỹ của chính mình, vậy thôi…

Mạnh Sơ Vũ xoa mạnh vành tai, cảm thấy tiếng gọi “bảo bối” kia cuối cùng cũng tan ra bên tai mới thả lỏng cơ thể căng cứng, nghĩ về nhà tắm rửa, gột sạch cái thân đầy vận xui hôm nay.

Ngẩng đầu lên nhìn, thang máy vẫn ở tầng một, không có động tĩnh gì.

*

Đêm đó, Mạnh Sơ Vũ không nhận được cuộc gọi nào của Giản Thừa nữa.

Trước khi ngủ Mạnh Sơ Vũ còn hơi rối tắm, không biết Giản Thừa có nhận ra giọng Chu Tuyển hay không, nếu nhận ra thì sẽ nghĩ thế nào.

Lúc sau lại thấy phiền, quyết định không nghĩ nữa.

Dù sao cô cũng không thể đi giải thích với Giản Thừa.

Chưa nói đến việc cô không biết phải mở lời thế nào, mà kể cả có nói rõ thì, nếu Giản Thừa không tin cô, xấu hổ thêm, nếu tin, tự dưng lại gieo hy vọng cho người ta… Tính thế nào cũng không ra được một kết quả tốt đẹp.

Giữa trưa chủ nhật, Mạnh Sơ Vũ mở WeChat, thấy Giản Thừa đăng bài “Kỷ niệm bài đăng đầu tiên”. Không biết đã thật sự quên hay chỉ giả vờ quên. Mạnh Sơ Vũ cũng mặc kệ, không quan tâm đến chuyện này nữa, bắt đầu lo lắng cho kiếp sống trợ lý Tổng Giám đốc vừa mở màn bất lợi của mình.

Chuẩn bị công việc cả một ngày chủ nhật, sáng sớm thứ hai, Mạnh Sơ Vũ đến công ty sớm nửa tiếng.

Đến tòa nhà văn phòng nằm ở trung tâm khu công nghiệp, vừa bước ra khỏi thang máy tầng bảy, từ xa đã nghe thấy tiếng hai cô gái trẻ trong văn phòng đang bàn tán…

“Trẻ thế á, trưởng phòng thâm niên làm việc ít nhất công ty mình cũng lớn hơn anh ta ít nhất phải nửa giáp đấy, có chịu lép vế anh ta không?”

“Hôm nay đến thì biết, người sếp Thái đích thân mời đến chắc chắn là có bản lĩnh. Với lại người ta còn có gia thế xịn xò thế kia cơ mà.”

“Nhưng tôi nghe nói, hồi trước, Thái Tử nhà họ Thái ‘nhảy dù’ xuống đây cũng không quản lý công ty được giúp lão lỏi đời nhà mình, cuối cùng nổi đóa bỏ của chạy lấy người. Phú nhị đại* từ ngoài đến như này…”

Phú nhị đại: thế hệ siêu giàu thứ hai.

Bước chân Mạnh Sơ Vũ khựng lại, ngừng ở hành lang.

Thực hiện theo hợp đồng, danh tính Tổng Giám đốc mới của Sâm Đại đã được lan rộng khắp công ty.

Mạnh Sơ Vũ cũng từ tập đoàn biết được lý lịch sơ bộ của Chu Tuyển…

15 tuổi, được cử vào học chuyên ngành Tài chính của trường Kinh tế và Quản lý thuộc Đại học Thanh Hoa; 19 tuổi, vào trường Kinh doanh Harvard với số điểm 790 trong kỳ thi GMAT, nghiên cứu sau đại học về ngành Quản trị kinh doanh; 21 tuổi, đầu quân cho một công ty dịch vụ tài chính quốc tế nổi tiếng ở New York, Mỹ; Trong vòng bốn năm từ khi 24 tuổi đến nay, là Giám đốc vận hành[1] của một công ty hệ thống phần mềm cao cấp ở California, Mỹ.

Giống như Chu Tuyển luôn mang đến cho người khác cảm giác ngột ngạt, áp bách, bản lý lịch “tinh anh nửa đời, trở về vẫn mới 28, chưa lập gia đình” cũng đẹp đến mức khiến người ta phải khó thở.

Mạnh Sơ Vũ ngay lập tức hiểu được ánh mắt tự phụ, kiêu ngạo, không tin tưởng của anh ta khi bảo cô gửi cho bản sơ yếu lý lịch, thậm chí còn cảm thấy anh ta kiêu thêm chút nữa cũng được.

Vì ngoài lý lịch như vậy, người ta còn có một ông bố là trùm bất động sản.

Thân là con trai chủ tịch tập đoàn bất động sản Nguyên Dự, theo lý thuyết, xuất thân của Chu Tuyển cao quý vượt xa giá trị của cả ban điều hành một công ty con dưới trướng Vĩnh Di.

Thế nhưng ngay khi về nước, anh lại nhận lời mời của Vĩnh Di một cách tùy tiện như thể chỉ đang chọn nhà hàng, vui vẻ tiếp quản mớ hỗn độn Sâm Đại vốn làm ăn thua lỗ hết năm này qua năm khác.

Chẳng trách sếp Thái dù coi trọng tài năng của Chu Tuyển nhưng vẫn có sự hoài nghi về anh.

Đương nhiên, ở cái nơi đổi Tổng Giám đốc như đổi con giáp suốt hai năm nay như Sâm Đại, các nhân viên có thái độ trông đợi đối với Giám đốc kinh doanh từ ngoài đến này là điều bình thường.

Ý nghĩ vừa lóe lên, Mạnh Sơ Vũ lập tức tiếp tục đi về phía trước.

Hai cô gái trẻ nghe thấy động tĩnh thì quay đầu lại, sợ đến mức mặt mũi trắng bệch: “Chào, chào buổi sáng trợ lý Mạnh…”

Mạnh Sơ Vũ vờ như không nghe thấy cuộc chuyện phiếm của hai người, quơ quơ tập tài liệu trong tay: “Chào buổi sáng, tôi có một ít tài liệu cần nhờ Giám đốc Lâm đóng dấu.”

Cô gái lanh lợi hơn nhanh nhẹn đứng dậy nhận tập tài liệu: “Vâng, trợ lý Mạnh. Khi nào Giám đốc Lâm tới tôi sẽ đưa cho anh ấy ngay, xong việc tôi sẽ đưa đến văn phòng Tổng Giám đốc.”

Mạnh Sơ Vũ cười nói cảm ơn, xoay người đi vào hành lang dài, để lại một bóng lưng nổi bật…

Lưng gầy eo thon, cổ dài, vai ngang, sống lưng thẳng tắp cùng thần thái hiên ngang, mạnh mẽ. Dưới chiếc váy công sở màu vàng cam dài đến đầu gối là đôi chân thẳng, cân đối, mỗi bước chân đều ung dung, nhẹ nhàng khiến người ta thoải mái.

Cô gái trẻ nhìn theo bóng người rời đi, ôm tập tài liệu trở lại vị trí làm việc: “Người của tập đoàn đúng là khác với cái đám ăn hại ở khu công nghiệp như bọn mình. Được sếp Thái cấp cho một Trợ lý Tổng Giám đốc có khí chất, tác phong thế này, tôi thấy sếp mới lần này không phải dạng vừa đâu.”

*

Chín giờ kém mười, Mạnh Sơ Vũ dẫn nhân viên của văn phòng Tổng Giám đốc xuống dưới tòa nhà, chuẩn bị chào đón cấp trên mới của bọn họ.

Nghĩ đến mâu thuẫn giữa ban lãnh đạo cấp cao của Sâm Đại với Giám đốc từ bên ngoài đến, không nên ra vẻ vào lúc không cần thiết, Mạnh Sơ Vũ không để toàn bộ trưởng phòng đứng xếp hàng chào đón phô trương mà chỉ dẫn theo mấy “người nhà”.

Cái nắng như thiêu như đốt chiếu xuống làm đường nhựa và hàng cây bên đường cũng như phát ra ánh sáng chói mắt. Mạnh Sơ Vũ ngẩng đầu nhìn, củng cố niềm tin…

“Chuyện ngày hôm qua đã chết như ngày hôm qua”. Mạnh Sơ Vũ đáng xấu hổ hôm qua đã chết vì xấu hổ rồi. Từ hôm nay trở đi, người xuất hiện trước mặt Chu Tuyển sẽ chỉ là Trợ lý Tổng Giám đốc Mạnh Sơ Vũ với dáng vẻ hiên ngang mạnh mẽ, sắc sảo, có năng lực.

Sau đó Trợ lý Tổng Giám đốc Mạnh Sơ Vũ nhìn đường tận mười lăm phút, đến nỗi mắt không mở ra nổi mà chẳng thấy bóng xe đâu.

Mạnh Sơ Vũ vừa định gọi cho Nhậm Húc chợt nghe tiếng động cơ xe truyền đến từ một hướng khác.

Cả nhóm người đồng loạt xoay người, thấy một chiếc Mercedes-Benz S600 màu đen đang băng băng chạy tới với tốc độ ổn định, chậm rãi đỗ lại trước mặt mọi người.

Mạnh Sơ Vũ thở phào nhẹ nhõm ra đón tiếp, một tay mở cửa sau, một tay chu đáo che mép của trần xe.

Một đôi giày da đen bóng, sạch sẽ của nam giới đáp xuống mặt đường nhựa, Chu Tuyển cúi người xuống xe, thân hình cao ráo tạo thành một đường thẳng tắp.

Mạnh Sơ Vũ thoáng nghe thấy cô bé thư ký đằng sau trộm hít sâu một hơi.

Đều là con gái nên Mạnh Sơ Vũ vô cùng thấu hiểu tiếng cảm thán kinh ngạc này.

Nếu cô chưa từng gặp Chu Tuyển, có khi bây giờ cũng nhịn không nổi.

Mạnh Sơ Vũ chuẩn bị sẵn sàng một nụ cười tiêu chuẩn lộ tám chiếc răng, cung kính khom người với Chu Tuyển: “Chào buổi sáng, sếp Chu. Tôi là Mạnh Sơ Vũ, trợ lý hành chính của anh ở Sâm Đại, đại diện cho văn phòng Tổng Giám đốc cùng toàn thể các đồng nghiệp ở những phòng ban khác nhau, hoan nghênh anh gia nhập Sâm Đại!”

Nhóm người đằng sau cũng cúi đầu theo.

Chu Tuyển gật đầu: “Bảo…”

Mạnh Sơ Vũ lập tức ngước mắt lên.

“… vệ bên kia có chút sự cố.” Chu Tuyển bị ánh mắt sợ hãi của cô ngắt lời nửa giây, lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái, sau đó nhìn về phía mọi người: “Để mọi người đợi lâu rồi.”

Mạnh Sơ Vũ làm như không có chuyện gì mà xoa xoa đôi bàn tay đầy mồ hôi, cười nói: “Sếp Chu khách sáo quá.”

May mà ở đây, ngoài Chu Tuyển ra thì không còn ai có thể hiểu được vì sao cô thảng thốt khi anh nói “Bảo”.

Thấy cửa sổ xe kéo xuống như đang muốn cáo trạng điều gì, Mạnh Sơ Vũ lập tức khôi phục thái độ công tư phân minh: “Trợ lý Nhậm, sao thế?”

“Người ở cổng chính của khu công nghiệp nói thanh chắn barrier ở đó bị hỏng, chúng tôi phải đi vòng vào từ cửa sau. Trợ lý Mạnh, cô thấy đây có phải là sự trùng hợp không? Cổng Sâm Đại hình như không hoan nghênh sếp Chu cho lắm thì phải.”

Cô đã dự liệu từ trước, không để mấy lão già xảo quyệt kia đi đón tiếp, không biết lão nào còn chơi cái trò rảnh rỗi này, cứ nhất định để Chu Tuyển hôm nay phải khó xử.

Đúng là biết bày việc cho cô làm.

Mạnh Sơ Vũ mím môi, thật sự có chút tức giận: “Trong hôm nay tôi nhất định sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng.”

“Trợ lý Mạnh không cần phải quan tâm đến mấy chuyện vặt vãnh này.” Trái lại, Chu Tuyển cười lãnh đạm tiến về phía trước: “Dù có hoan nghênh hay không, tôi cũng đã ở đây rồi.”

*

“Không biết đỉnh chỗ nào nhưng mà cứ cảm thấy đỉnh sao ý ạ…”

Mười hai rưỡi trưa, nhà ăn vắng vẻ, Đường Huyên Huyên nhớ lại câu trả lời của Chu Tuyển lúc sáng dưới tòa nhà văn phòng, hỏi người ở phía đối diện bàn ăn: “Chị Sơ Vũ, chị không thấy thế ạ?”

Mạnh Sơ Vũ: “Không.”

“Dạ…”

“Vì chị biết đỉnh chỗ nào.” Mạnh Sơ Vũ dọn dẹp khay ăn, chào Đường Huyên Huyên rồi rời đi.

Mạnh Sơ Vũ có hơn ba năm kinh nghiệm làm việc, nhìn người cũng khá tốt, cảm thấy cô bé thư ký văn phòng Tổng Giám đốc này là người kín miệng nên nói thêm vài câu: “Gặp phải tình huống thế này, im lặng chịu thiệt sẽ bị coi là hèn nhát, cố tình điều tra bị coi là thiếu bình tĩnh. Thoải mái, tự nhiên nói ra như vậy, rất có khí phách.”

Tuy nói vụ thanh chắn barrier chỉ là chuyện nhỏ nhưng “dĩ tiểu kiến đại”* thì không khó để thấy được cách đối nhân xử thế của Chu Tuyển.

*Theo mình hiểu câu này có nghĩa là từ những chi tiết nhỏ nhặt có thể thấy được nhiều điều về tính cách con người.

Có lẽ người bày ra trò này cũng là vì muốn xem xem tính cách của Chu Tuyển như thế nào.

“Cũng có lý ạ. Tình huống này mà phải tên Thái Tử lúc trước thì đã tức nổ phổi rồi. Bây giờ ngẫm lại, người càng tự ti thì càng dễ tức giận với mấy chuyện vặt vãnh như thế, người có bản lĩnh thì chỉ coi đó là trò đùa.” Đường Huyên Huyên vừa nhỏ giọng nói chuyện vừa theo Mạnh Sơ Vũ ra khỏi khu nhà ăn rồi quay đầu liếc qua phòng riêng trên tầng ba: “Ôi, bọn mình không phải chờ sếp ạ?”

“Chờ làm gì, sáng nay đi dạo với nhau chưa đủ à?”

Sáng nay, sau khi Chu Tuyển đến công ty, Mạnh Sơ Vũ và ba thư ký của văn phòng Tổng Giám đốc đã cùng anh đi tham quan khu công nghiệp.

Là một trong những “nhân tài kiệt xuất” nổi tiếng của ngành sản xuất nhà ở thông minh, Vĩnh Di đã phát triển ba thương hiệu con, trong đó Sâm Đại chuyên về lĩnh vực thiết bị nhà bếp.

Nơi chiếm diện tích lớn nhất của toàn bộ khu công nghiệp Sâm Đại là xưởng sản xuất và tòa nhà thí nghiệm.

Vốn suy xét đến việc Chu Tuyển là người quản lý bao quát, khó tránh khỏi cần một khoảng thời gian để thích nghi với lĩnh vực kỹ thuật chuyên nghiệp, nên ngày đầu tiên cũng chỉ để anh cưỡi ngựa xem hoa làm quen với môi trường, không ngờ anh lại trực tiếp nhập vai.

Khi tham quan phân xưởng, những câu giải thích Mạnh Sơ Vũ đã chuẩn bị đều trở nên vô dụng. Chu Tuyển có thể tự mình nói chuyện với kỹ sư cả nửa tiếng đồng hồ. Trái lại, đám Mạnh Sơ Vũ phải tập trung hết mức mới bắt kịp nhịp điệu của anh.

Tập trung tinh thần cao độ ba tiếng đồng hồ, bây giờ Mạnh Sơ Vũ chỉ muốn nghỉ trưa đàng hoàng, tránh buổi chiều đầu óc choáng váng.

Trở lại văn phòng Tổng Giám đốc, Mạnh Sơ Vũ đặt báo thức, cùng với Đường Huyên Huyên lui vào một góc mở ghế tựa ra nằm.

Đồng hồ sinh học của Mạnh Sơ Vũ được tính chất công việc điều tiết vô cùng quy củ, giờ này gần như không cần chuẩn bị cũng có thể chìm vào giấc ngủ với vận tốc ánh sáng.

Sau một giấc ngủ say, khi tỉnh dậy lại nghe được một giọng nam rất cẩn trọng: “Chị Sơ Vũ…”

Mạnh Sơ Vũ mơ màng mở mắt ra, thấy thư ký nam ở vị trí làm việc bên cạnh – Phùng Nhất Minh.

Có lẽ vì ngại, Phùng Nhất Minh không dám lại gần đánh thức cô, kiên trì hạ giọng gọi cô một hồi lâu: “Chị Sơ Vũ, chị có điện thoại ạ.”

“Ôi…” Mạnh Sơ Vũ vẫn chưa tỉnh táo hẳn, ngồi dậy từ ghế nằm rồi thuận miệng hỏi một câu: “Ai vậy?”

Phùng Nhất Minh nghển cổ nhìn chiếc điện thoại trên bàn làm việc của cô, nghiêng đầu đọc từng từ từng từ: “Anh đẹp trai lạnh lùng chân dài cao 187 không thích kịch bản lỗi thời ở nhà hàng Matsushima Nam Hoài?”

“…???”

Một tràng tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang, Mạnh Sơ Vũ còn chưa kịp phản ứng lại, cặp giày da đen bóng kia đã yên vị trước cửa văn phòng.

Văn phòng Tổng Giám đốc đang chìm trong trạng thái mơ ngủ phút chốc im lìm.

Ánh mắt của Mạnh Sơ Vũ và Phùng Nhất Minh theo đôi giày da ấy chầm chậm di chuyển lên trên 187cm…

Thấy Chu Tuyển đang cầm điện thoại.