Edit by Thanh Thanh

~~~~~~~~~

Bởi vì có người sinh động không khí, ăn lẩu cũng không xấu hổ.

Lúc ăn đến một nửa, Chu Ức Chi đứng dậy đi lấy thêm gia vị, Lâm Gia Vũ cũng đứng lên, đi đến bên người cô đổi đĩa chấm.

Hai người nói chút gì đó.

Khoảng cách quá xa, Tiết Tích không biết hai người nói cái gì, chỉ biết hai người đứng ở trước kệ để hàng pha lê, nam sinh kia đưa lưng về phía anh, mà Chu Ức Chi nói cười yến yến.

Tiệm lẩu rất nóng, Chu Ức Chi cởi áo khoác ra, bên trong chỉ mặc một áo lông cao cổ màu đen, lộ ra một đoạn da trắng nõn.

Cô ngẩng đầu nhìn nam sinh kia, lại cười cười.

Tiết Tích nhìn đến nhăn mi lại.

Chu Ức Chi nghiêng đầu nhìn về phía anh, nhưng trong nháy mắt khi tầm mắt cô lướt qua, anh lại chuyên tâm ăn đồ ăn. Sương ấm của lẩu bay lên bao lại sườn mặt anh đĩnh của anh, làm người thấy không rõ biểu tình.

Chu Ức Chi cùng Lâm Gia Vũ nhanh chóng cùng nhau trở về.

Tiết Tích rũ con ngươi, bóng ma dưới mi mắt thoạt nhìn có vài phần buồn rầu.

***

Sau khi ăn lẩu xong, mưa đã tạnh, cho nên Chu Ức Chi bảo tài xế dừng xe lại ở bãi đỗ xe, đi xuống đi bộ trở về nhà để tiêu thực.

Bên trái sườn núi, lá cây ngô đồng rơi xuống đầy đất bên đường, còn sót lại một ít hiu quạnh mà tàn lưu ở mùa đông, nhưng có chút chỗ đã đâm chồi non, phảng phất mùa xuân sắp đến.

Chu Ức Chi vùi cổ vào khăn quàng cổ, Tiết Tích đi ở bên cạnh cô.

Đèn đường chiếu thân ảnh hai người, bóng dáng thiếu nữ tinh tế thon thả, bóng thiếu niên thật dài, đi ngang qua một cái đèn đường, chợt dài chợt ngắn.

“Lẩu ăn ngon không?” Tiết Tích bỗng nhiên nói.

Anh hơi hơi thở ra một đoàn sương trắng.

Chu Ức Chi nhìn chằm chằm bóng dáng anh trên mặt đất, nghĩ thầm, tới, anh có phải muốn hỏi cô cùng Lâm Gia Vũ ở trước kệ để hàng nói gì đó hay không.

Cô không biết vì sao có chút kích động, kiệt lực kiềm chế, thuận miệng nói: “Rất không tồi, em đặc biệt thích chấm đồ ăn.”

Tiết Tích trầm mặc.

Ngón tay Chu Ức Chi súc ở trong túi áo lông vũ hơi hơi cuộn lên, tâm như nổi trống.

Ở lúc cô cho rằng anh muốn nói chút gì đó, Tiết Tích dừng một chút, nhìn cô, nói: “Thích thì nói, về sau còn có thể đi ăn, chỉ là số lần không cần nhiều, vẫn là trong nhà sẽ vệ sinh sạch sẽ hơn một ít.”

Chỉ như này? Chu Ức Chi thiếu chút nữa đem tiếng lòng nhổ ra.

Cô chưa từ bỏ ý định nói: “Anh này, anh cảm thấy Lâm Gia Vũ thế nào?”

Cô quay đầu đi, lộ ra tươi cười doanh doanh, nhìn chằm chằm Tiết Tích.

“Cái gì thế nào?”

“Cậu ấy không phải học sinh trường chúng ta, nhưng là thành tích phi thường tốt, giống như là người có tên đứng đầu ở trường học cậu ấy, em cảm thấy cùng cao trung câu thông một chút phạm vi khảo thí [1], khả năng đối với thi đại học có chút trợ giúp, cho nên cuối tuần em mời cậu ấy tới trong nhà ôn tập. Trời ơi, hơn nữa cậu ấy so với Tùng Du đẹp trai hơn nhiều, quả thực đạp lên thẩm mỹ của em đối với con trai.”

[1] khảo thí: giống như thi THPTQG bên mình

Chu Ức Chi nói xong, chờ xem anh có phản ứng gì.

Nhưng anh đã chạy tới ngoài hàng rào, vươn ngón tay bị gió lạnh thổi trúng có chút trắng bệch, kéo hàng rào ra, ý bảo cô đi vào.

Chu Ức Chi nhịn không được lại lặp lại một lần: “Cuối tuần cậu ấy tới trong nhà, có thể chứ?”

Anh nhìn cô một cái, rũ lông mi xuống, hơi dừng: “A.”

“Bên ngoài lạnh lẽo, mau vào đi.” Anh lại bảo cô.

Chu Ức Chi:……

Em nói một đống lớn, còn khen người khác, anh liền “A”?! “A” là có ý tứ gì? Rốt cuộc là cao hứng vẫn là không cao hứng?! Trong lòng Chu Ức Chi phát điên, nhịn không được nhìn chằm chằm thiếu niên tinh tế bên người.

Lúc này đã chạy tới trước bậc thang biệt thự.

Anh xách theo cặp sách của hai người, trên mặt cũng không có biểu tình gì, thấy cô nhìn qua, bảo cô mau vào nhà.

Chu Ức Chi thật sự là không có cách, nhanh chóng mà vào cửa, bởi vì không phải đáp án kịch bản bản thân muốn, trong lòng cô lạnh căm căm, đem giày đá xuống, đá đến đông một cái tây một cái, tiến phòng bếp đi đổ nước trái cây.

Tiết Tích đi phía sau cô vào cửa, cúi người đem giày cô phi đến thật xa nhặt về, đặt ở bên cạnh huyền quan.

Anh thay giày đi vào, đem hai cái cặp sách ném ở trên sô pha, nghe cô ở phòng bếp cùng dì Hà nói chuyện, nói cuối tuần có bạn muốn tới, dùng chính là ngữ khí vui sướng chờ mong. Trên mặt anh không có thần sắc gì, đi lên trên lầu, bóng dáng thoạt nhìn phiền muộn bất kham.

***

Cuối tuần, Lâm Gia Vũ đúng hẹn tới, quản gia cùng dì Hà rất ít thấy Chu Ức Chi mang bạn về biệt thự, tự nhiên là phi thường cao hứng, rửa sạch rất nhiều trái cây tới chiêu đãi.

Chu Ức Chi đơn giản giới thiệu hai câu, bảo cho Lâm Gia Vũ ôm cặp sách cùng cô vào phòng, Lâm Gia Vũ còn cười cùng Tiết Tích chào hỏi, Tiết Tích thoạt nhìn thần sắc như thường.

Sau khi vào phòng, Chu Ức Chi đóng lại cửa phòng, lấy hai cái ghế dựa để bên bàn sách, ở trên bàn sách mở ra rất nhiều sách tư liệu, cùng Lâm Gia Vũ ngồi xuống bên bàn sách.

Sau khi ngồi xuống, Chu Ức Chi nhét một cái bút cho Lâm Gia Vũ, mở trước mặt cậu một tờ giấy nháp, nhỏ giọng nói với cậu: “Làm bộ đang giảng đề.”

Lâm Gia Vũ cũng hạ giọng nói: “Nhưng tớ nhìn anh của cậu vừa mới không hề có phản ứng.”

“Này cậu đừng động, cậu phối hợp là được.” Đầu Chu Ức Chi sắp chôn đến trên bàn, nhanh chóng ở chỗ trống trên trang giấy viết vài đề, vì để diễn đến càng chân thật một chút.

Trên thực tế lần trước ở tiệm lẩu Chu Ức Chi liền rất thẳng thắn thành khẩn mà nói rõ ràng với Lâm Gia Vũ rằng cô có người thích rồi, hai người ở saubkệ để hàng pha lê một lúc lâu, Lâm Gia Vũ ngay từ đầu biểu tình có chút thất vọng, nhưng cũng may, những lời này của Chu Ức Chi rất kịp thời, thời kỳ thiếu niên hảo cảm đối với nữ sinh xinh đẹp rất dễ dàng thu hồi, không vượt rào liền tốt.

Nhưng ngay sau đó cậu thất vọng liền biến thành kinh ngạc, Chu Ức Chi thích chính là anh cùng một chỗ với cô, nhưnh lại không phải anh thân sinh, cũng không có quan hệ gì.

Ngược lại là Lâm Gia Vũ chủ động đưa ra chủ ý giúp Chu Ức Chi thử một chút. Tục ngữ nói có ba sự kiện khó che giấu nhất, hắt xì, ho khan, cùng thích. Nếu thiếu niên cao cao đại đại trầm mặc kia cũng thích Chu Ức Chi mà nói, là hoàn toàn che giấu không được.

Chu Ức Chi chờ đến có chút khó nhịn, thường thường ngẩng đầu nhìn cửa phòng.

Lâm Gia Vũ kiến nghị cô: “Xóa tan sự cứng nhắc này đi.”

Chu Ức Chi: “?”

Lâm Gia Vũ nói: “Tìm hài kịch xem một chút.”

Mà Tiết Tích đứng ở trong phòng bếp đổ nước trái cây có chút nôn nóng khó nhịn, thất thần làm cho nước trái cây thiếu chút nữa tràn ra ngoài, anh ngẩng đầu nhìn lại lầu hai, lầu hai truyền đến tiếng cười vui thích của Chu Ức Chi cùng nam sinh kia, không biết bọn họ đang xem cái gì.

Dì Hà vui mừng nói: “Cậu nhóc vừa mới tới kia thoạt nhìn bộ dáng rất đoan chính, nhưng tiểu thư hiện tại yêu sớm có thể ảnh hưởng đến học tập hay không?”

Tiết Tích rũ mắt, thu thu thần.

Chu Ức Chi vốn dĩ cùng Lâm Gia Vũ cách thật xa, một bên làm bài tập một bên xem video, bỗng nhiên nghe thấy có người lên lầu, hai người vội vàng đem ghế dựa kéo gần.

Cửa bị đẩy ra.

Tiết Tích nhìn thấy hai người cách thật sự gần, hoàn toàn là vui sướng thiếu nam thiếu nữ, tựa hồ đắm chìm ở chuyện chia sẻ cao hứng gì đó, hoàn toàn không chú ý tới cửa bị đẩy ra.

Anh nhìn chằm chằm đầu Lâm Gia Vũ, có loại cảm giác mãnh liệt bị cướp đi gì đó.

Cố nén dục vọng độc chiếm trong lòng, anh đi qua, đem hai ly nước trái cây nhẹ nhàng đặt lên bàn.

Anh hỏi: “Hai người đang xem cái gì?”

Lâm Gia Vũ vội vàng ngượng ngùng hỏi: “Anh, có phải phiền đến mọi người ở dưới lầu hay không?”

“Không có.” Tiết Tích nói: “Không sao cả.”

Chu Ức Chi nhìn anh, cười nói: “Anh, em không khát.”

“Lúc khát lại uống.” Tiết Tích gật gật đầu, nhìn lướt qua bản nháp cùng bài thi của hai người trên bàn, xoay người đi ra ngoài.

Cửa bị nhẹ nhàng mà đóng lại.

Chu Ức Chi nhìn nước trái cây, đang muốn nói cái gì, không cách vài phút, cửa bỗng nhiên lại bị nhẹ nhàng gõ vang, Chu Ức Chi cười nói tiến vào, anh lại đi đến, anh xách theo một túi đồ ăn vặt, đi tới đưa cho Chu Ức Chi, nói: “Xem video em sẽ muốn ăn chút đồ, hai người từ từ ăn.”

Chu Ức Chi đem đồ ăn vặt nhận tới, vui vẻ nói: “Cảm ơn anh!”

Tiết Tích gật gật đầu xoay người đi ra ngoài.

Lâm Gia Vũ bỗng nhiên thấp giọng nói: “Sao tớ cảm giác như đứng đống lửa, như ngồi đống than.”

Chu Ức Chi nhỏ giọng hỏi: “Cậu cảm thấy anh ấy là bởi vì thích tớ, vẫn là thuần túy xuất phát từ loại ý muốn bảo hộ em gái đây.”

Lâm Gia Vũ nói: “Đối đãi với em gái mà nói, vào phòng hẳn là không vượt qua ba lần, hiện tại đã tiến vào hai lần, cậu lại nhìn ——”

Lời còn chưa nói xong, cửa lại bị nhẹ nhàng gõ vang.

Chu Ức Chi sắp ức chế không được vui mừng trên mặt mình, khóe miệng sắp kéo đến tai, cô thấp giọng khụ khụ, làm bộ dường như không có việc gì mà lười nhác làm bài, nói: “Lại là anh sao, vào đi.”

Trong tay Tiết Tích cầm hai bao khoai lát, đi tới đặt lên bàn, nói: “Gói em thích nhất vừa mới rơi xuống.”

Chu Ức Chi vuốt cằm, cười khanh khách mà nhìn anh.

Tiết Tích dừng một chút, lại quét mắt nhìn ghế dựa của Chu Ức Chi cùng Lâm Gia Vũ một cái, hai cái ghế dựa thật sự gần, đầu gối Lâm Gia Vũ sắp đụng tới đầu gối Chu Ức Chi, mí mắt anh nhẹ nhàng nhảy nhảy.

Năm phút sau, Tiết Tích lại mang nước ép trái cây khác dì Hà tự tay ép đi lên.

Lúc anh đặt ở trên bàn hai người, bất động thanh sắc mà nhẹ nhàng dùng đầu gối đem ghế dựa Lâm Gia Vũ quét sang bên cạnh một chút.

Hai người tới khoảng cách an toàn rồi.

Tiết Tích xoay người đi ra ngoài.

Chu Ức Chi nhìn bóng dáng anh, nghẹn cười nghẹn đến mức rất khó chịu.

Cô hiện tại không thể nói xác định trăm phần trăm, nhưng là ít nhất có 80% xác định, lúc này anh thời kỳ thiếu niên đã có chút thích cô. Cái gọi là dục vọng chiếm hữu, chậc chậc chậc.

Trên má Chu Ức Chi bỗng nhiên có chút nóng lên, không tự chủ được dùng tay lạnh lẽo che che mặt. Giây tiếp theo ——

Anh lại tới nữa.

Anh kịp thời mà đưa tới túi ấm tay.

Tiết Tích đưa đồ xong, nhanh chóng rời khỏi phòng.

Anh cảm thấy biểu hiện của mình cũng không có đột ngột.

Trong phòng, Chu Ức Chi đã kìm nén không được kích động, nói với Lâm Gia Vũ: “Bao nhiêu lần, anh ấy tới bao nhiêu? Bảy lần có phải hay không?”

“Không có, trong nửa giờ đã đi lên năm lần.” Lâm Gia Vũ nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, nói: “Tớ nếu là lại tiếp tục, anh ấy hẳn là thực mau liền phải đi lên lần thứ sáu.”

Không nghĩ tới mới vừa tính toán theo đuổi con gái, không đuổi tới không nói, còn bị bắt ăn một chén cẩu lương.

Lâm Gia Vũ quyết định một chân đá bay chén cẩu lương này, cậu thu thập cặp sách, tính toán đi, nói với Chu Ức Chi: “Học bổ túc sau.”

"Đi luôn?” Chu Ức Chi tươi cười rạng rỡ, đưa cậu ra khỏi phòng.

Hai người mới vừa đi đến cửa thang lầu, liền thấy Tiết Tích đang lên lầu.

Lâm Gia Vũ quay đầu lại, dùng khẩu hình nói với Chu Ức Chi: Xem, lần thứ sáu.

Chu Ức Chi cười nói với Tiết Tích: “Anh, Lâm Gia Vũ tạm thời có chút việc, đi trước, em đưa cậu ấy đi ra ngoài.”

Tiết Tích gật gật đầu, xoay người sang chỗ khác nhìn hai người từ thang lầu nhảy nhót đi xuống, sau khi ra biệt thự, không biết Lâm Gia Vũ nói gì đó, sắc mặt Chu Ức Chi đỏ bừng, tựa hồ có chút kích động, bước chân nhẹ nhàng chói lọi mà lộ ra sung sướng, cô vẫn luôn đem Lâm Gia Vũ đưa đến bên kia hàng rào, cao hứng đến nhảy lên, còn làm cái “Ừ”.

Tiết Tích:……

Cô thích tiểu tử này như vậy sao?

Rất ít khi nhìn thấy cô cao hứng như vậy.

Tiết Tích rũ mắt nhìn trà nóng mình bưng, nhẹ nhàng mà nhấp môi, trầm mặc không nói.

Anh đi xuống lầu, xoay người đi tới phòng bếp.

Chu Ức Chi cơ hồ có thể xác nhận anh thích cô, cảm xúc mênh mông, trái tim đập bang bang, nhưng cô xoay người sang chỗ khác biệt thự, lại thấy anh đứng ở phòng bếp rửa ly. Trên mặt anh không có biểu tình gì, bởi vì phòng bếp không có đèn, cho nên có vẻ có chút đen tối không rõ, nhưng biểu tình của anh tựa hồ lộ ra một cỗ hơi thở nồng đậm buồn bã.

Anh lẻ loi rửa ly, thoạt nhìn như là có chút khổ sở.