Edit by Thanh Thanh

Beta by Nha Đam

~~~~~~~

Chu Ức Chi cùng Tiết Tích sau khi từ trên núi trở về, quản gia cùng dì Hà liền phát hiện không khí giữa hai người đã xảy ra một chút biến hóa.

Học kỳ này Chu Ức Chi biến hóa rất nhiều, tính cách không gay gắt như trước, ngược lại còn rất dính Tiết Tích. Nhưng hiện tại giống như đã không chỉ là dính như vậy.

Giữa hai người sinh ra một loại không khí vi diệu, liếc nhau cái giống như là có thể biết đối phương có ý gì, những người khác đều không thể chen vào được.

Lúc Chu Ức Chi trở về hai tay trống trơn, Tiết Tích cầm hành lý của cô, cô sau khi tiến vào liền đem một ít đồ hiếm lạ cổ quái mua về làm kỷ niệm chia cho quản gia cùng dì Hà, sau đó quay đầu lại, không biết cùng Tiết Tích nói gì, cười đến quá mức xán lạn, làm quản gia cùng dì Hà đều nhịn không được nhìn cô nhiều vài lần.

Tiểu thư đi ra ngoài hoạt động cùng tập thể lớp một lần, đã chịu kinh hách, sau khi trở về không cần an ủi còn chưa tính, đã xảy ra chuyện gì khiến tâm tình cô không tồi như vậy?

Sau khi lên lầu Chu Ức Chi đi tắm rửa, mặc áo ngủ sạch sẽ ra khỏi phòng tắm, lau qua tóc, sau đó cầm máy sấy đi đến phòng đối diện.

Cô nâng tay lên, còn chưa gõ cửa, cửa phòng đã bị kéo ra.

Tiết Tích thay đổi một thân quần áo ở nhà, phảng phất có tâm linh tương thông, lấy máy sấy trong tay cô, nói với cô: “Tiến vào, anh giúp em sấy.”

Chu Ức Chi đóng cửa phòng lại, liền nhảy qua đi ôm lấy eo anh.

Tiết Tích mở tay ra, kéo cô vào trong lòng ngực, một bàn tay cầm máy sấy, một cái tay khác vỗ ở trên tóc ướt của cô, cười hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có gì, ôm một chút.” Chu Ức Chi đột nhiên nhớ tới ánh mắt đánh giá của quản gia vừa rồi, phảng phất giống như là đang đoán cô cùng Tiết Tích đã xảy ra cái gì.

Kỳ thật công khai hay không công khai Chu Ức Chi đều không sao cả, Tiết Tích càng là theo ý của cô.

Cô chỉ là cảm thấy không cần thiết, hai người ở bên nhau, không cần thiết quá để ý suy nghĩ của người khác.

Nếu bị phát hiện yêu sớm, vậy bị phát hiện đi, nếu còn không có bị phát hiện, cô cũng lười chủ động đi nói.

Tiết Tích để tóc cô ra sau, lực chú ý của Chu Ức Chi thực mau bị rời đi, cô nói: “Liền sấy như vậy.”

Tóc của cô làm ướt ngực Tiết Tích, Tiết Tích cũng không để ý, ngược lại nhìn khuôn mặt thanh tú dưới tóc đen dài của cô ướt dầm dề, tâm động đến lợi hại.

Anh nâng tay lên, cởi dây máy sấy quấn quanh ở bên nhau ra: “Anh cắm đầu dây điện trước.”

“Được.” Chu Ức Chi ngẩng đầu nhìn anh, không biết làm sao, cầm lòng không đậu lộ ra tươi cười.

Trước kia Chu Ức Chi vẫn luôn cho rằng cô căn bản sẽ không làm nũng, trăm triệu không nghĩ tới thật sự nói đến chuyện yêu đương, cô so với ai khác đều thích làm nũng, tất cả đều không thầy dạy cũng hiểu.

Cô dính người thật sự, quấn lấy eo anh không buông tay, giống con mèo tâm tình vui sướng.

Tiết Tích cúi đầu nhìn cô một cái, tim đập càng nhanh.

Anh xách cô đi đến ven tường, cắm điện, gió nóng từ trong máy sấy thổi ra, anh dùng tay thử độ ấm, sau đó cúi đầu, khảy khảy tóc dài đen nhánh của người trong lòng ngực, một tay cầm máy sấy, chậm rãi sấy tóc cho cô.

“Ngồi đi.” Tiết Tích bảo Chu Ức Chi ngồi xuống ở mép giường.

Chu Ức Chi lúc này mới buông eo anh ra, ngược lại thưởng thức góc áo của anh.

Qua một lát nhịn không được nhẹ nhàng nhấc góc áo của anh lên.

Một đoạn eo bụng rắn chắc của thiếu niên lộ ra.

Cách quần áo là một chuyện, bị đầu ngón tay lạnh lẽo của cô sờ lên cơ bắp bụng nhỏ lại là một chuyện khác, cả người Tiết Tích căng thẳng, kiệt lực khắc chế, thiếu chút nữa không khắc chế, rốt cuộc nhịn không được dịch tay cô ra, thanh âm rất thấp: “Đừng nháo.”

Chu Ức Chi cười một tiếng, không nói chuyện.

Tiếng cười khẽ này mang theo âm cuối trêu chọc người.

Tiết Tích thiếu chút nữa không nhịn được muốn ấn cô vào trong lòng ngực, liều mạng ra vẻ trấn định.

Nhưng may mắn Chu Ức Chi không náo loạn nữa, cô ngẩng đầu mê muội mà nhìn anh. Tay trái Tiết Tích nhẹ nhàng sờ tóc ở đỉnh đầu cô, sau khi tay nóng, lại di chuyển, nhẹ nhàng ôm mặt cô, thấy cô chớp chớp mắt, Tiết Tích cười cười, nhẹ giọng hỏi: “Suy nghĩ cái gì?”

Trong đầu Chu Ức Chi rất nhiều ý niệm.

Cô vui mừng, may mắn ông trời cho cô một cơ hội trọng sinh, có cơ hội một lần nữa có được hạnh phúc. Cũng may mắn cô còn tính dũng cảm, chọc thủng tầng cửa sổ bằng giấy kia. Càng thêm may mắn anh vẫn là anh, vô luận là một đời nào anh cũng chờ đợi cô, chưa từng có phiền chán mà vẫn còn tồn tại ở đây.

Nhưng sau khi ý niệm này xoẹt qua, cô mở miệng nói lại là: “Làm sao bây giờ, em siêu thích anh.”

Thanh âm máy sấy ồn ào đột nhiên im bặt, Tiết Tích tắt nó đi.

Anh cúi đầu nhìn cô, nhẹ nhàng ôm lấy mặt cô.

Ngón tay cái khẽ vuốt gương mặt cô, thập phần động tình, ánh mắt kia thâm thúy, phảng phất muốn bắt cả người cô vào, lại như là nghe được những lời này của cô, anh bất cứ lúc nào cũng nguyện ý vì cô mà chết.

Anh không nói chuyện, nhưng Chu Ức Chi từ trong đôi mắt đen nhánh thấy được, sâu trong linh hồn của anh chỉ có cô.

Một cái chớp mắt này, Chu Ức Chi bỗng nhiên liền cảm thấy thực hạnh phúc.

Đây là điều mà trước kia cô không cảm thụ được, phảng phất như thời gian trôi chậm lại, trong lòng thực kiên định, vô luận làm gì cũng đều có tự tin. Mưa to không sợ, sinh bệnh không sợ, sấm sét cũng không sợ, vô luận tương lai sẽ phát sinh chuyện gì không biết đều không sợ. Bởi vì đã biết mình được yêu.

Cô cười cười với Tiết Tích: “Thật sự, em thích anh.”

Tiết Tích buông gương mặt Chu Ức Chi ra, cúi xuống hôn, hai tay ấn ở hai sườn của cô, hôn cô.

Anh nói với cô: “Đừng rời đi.”

Thân mình Chu Ức Chi hơi hơi ngửa ra sau.

Cô cho rằng hôn môi lần này lại sẽ giống như lúc trước khắc chế lướt qua như vậy liền ngừng, nhưng không phải.

Anh mềm nhẹ mà cạy cánh môi cô ra, tiến quân thần tốc, phảng phất hôn tới chỗ sâu trong linh hồn của của cô rồi. Da đầu Chu Ức Chi tê dại, nhịn không được nhẹ nhàng rùng mình, đôi tay ôm lấy cổ Tiết Tích, nghe anh ở bên tai cô nói: “Anh yêu em, hai đời đều yêu, một cái chớp mắt cũng chưa thay đổi.”

Chu Ức Chi càng dùng sức mà ôm lấy anh, Tiết Tích thoáng buông cô ra, hôn hôn lông mi của cô, đáy mắt anh có một mảnh cố chấp, không chờ cô thở dốc, anh lại hôn tiếp.

Tiết Tích có được thứ mà cuộc đời này anh muốn nhất.

Anh kỳ thật lúc nào cũng không khỏi đang lo lắng.

Cô giống như pha lê xinh đẹp, anh phải thật cẩn thận, sợ vỡ vụn, càng sợ một giấc ngủ dậy, phát hiện đây chỉ là một giấc mộng.

Cảm xúc của anh vẫn luôn áp lực, lúc này mới tiết lộ nửa phần.

Chu Ức Chi được anh gắt gao ôm vào trong ngực, cảm thụ được tim đập của anh, yết hầu hơi nghẹn lại, một lần lại một lần nói với anh: “Không rời đi.”

Ngoài cửa sổ lại có tuyết rơi.

Trước khi khảo thí cuối kỳ Chu Ức Chi không mời Lâm Gia Vũ tới học bổ túc, trải qua nỗ lực nửa học kỳ, thành tích của cô trên cơ bản đã khôi phục tới trình độ bình thường. Khảo thí cuối kỳ xong, giao thừa rất nhanh liền tới rồi, tuyết một hồi một hồi rơi, cửa biệt thự bị Chu Ức Chi cùng Tiết Tích đắp lên hai người tuyết.

Tiết Tích đắp người tuyết còn tính bình thường, Chu Ức Chi đắp lại là bò trên mặt đất, quản gia nửa đêm nghe thấy cửa viện bị gió thổi đến vù vù rung động, lúc đi lên khóa cửa, thiếu chút nữa bị dọa ra bệnh tim.

Ngày hôm sau khi ăn sáng nói chuyện này, Chu Ức Chi sắp cười chết, Tiết Tích giúp cô gánh vác chịu tội, thừa nhận người tuyết bò trên mặt đất kia là anh đắp.

Năm ngoái cha mẹ Chu Ức Chi giao thừa không trở về, cô cảm thấy năm nay bọn họ hẳn là cũng sẽ không trở về. Cô căn bản không gọi điện thoại hỏi.

Dù sao cũng là giao thừa, quản gia cùng dì Hà từng người cũng về nhà đoàn tụ với người thân.

Hai người nghỉ bảy ngày.

Trước khi đi quản gia rất lo lắng, luôn mãi dặn dò Tiết Tích chiếu cố Chu Ức Chi thật tốt, đến nỗi nấu cơm, giao thừa trước kia Chu Ức Chi một mình ở nhà đều gọi cơm hộp, nhưng hiện tại Tiết Tích sẽ nấu cơm, hẳn là không cần lo lắng. Bọn họ trước khi đi liền chuẩn bị tốt rất nhiều nguyên liệu nấu ăn.

Chu Ức Chi đã sớm bắt đầu chờ mong thời gian mà hai người khó có được này, trong lòng không biết có bao nhiêu nhảy nhót.

Tiết Tích đưa quản gia cùng dì Hà đi xuống bãi đỗ xe ở triền núi.

Chu Ức Chi dặn dò anh mang chút đồ ăn vặt trở về, ngồi ở bậc thang chờ anh.

Trong chốc lát xa xa thấy thân ảnh anh trở về.

Mùa đông ban ngày rất dài, lúc này là chạng vạng, nhưng trời vẫn như cũ có chút tối, đèn đường sáng lên.

Thân ảnh anh cao lớn, bóng dáng cũng thật dài, Chu Ức Chi nhìn anh xách theo một túi đồ ăn vặt, đẩy hàng rào ra, trên khăn quàng cổ màu nâu nhạt dính một ít bông tuyết, tóc ngắn đen nhánh cũng bị gió thổi bay, lộ ra cái trán anh tuấn, đẹp cực kỳ, cũng đáng tin cực kỳ. Anh mở đèn sân ra, nhìn qua, nhịn không được nói: “Ức Chi, ngồi ở đây làm gì, bên ngoài lạnh lẽo, mau vào đi.”

Chu Ức Chi cười rộ lên, đứng lên nghênh đón anh: “Không lạnh, em xem anh mua cái gì?”

Đây là giao thừa đầu tiên của cô cùng Tiết Tích, cũng là năm tháng tương lai thứ nhất năm đầu của bọn họ.

~~~~~~~~

Tác giả có lời muốn nói:

Ngắn, cảm tình đến đây là viên mãn, còn có một ít nội dung gia trưởng cùng đại học chính văn liền xong rồi ha. Sau đó còn có phiên ngoại.