Chuyển ngữ: Đờ
Người đang dựa vào lòng hắn ngẩn người, ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Cận Ánh cong môi, xấu tính véo eo đàn anh: "Không biết bị véo tím chưa nhỉ?"
"Nhóc hư." Ngữ điệu lộ vẻ yêu chiều.

Tiêu Thận véo chóp mũi cậu.

Nhóc đồ cổ này diễn trò từ đầu đến cuối mà, cứ ai mời rượu là tay nhỏ của Cận Ánh lại véo eo hắn.

Chỉ có đàn anh Tiêu đáng thương, phải gượng cười lâu như thế.

"Nhà em ở gần đây, đêm nay sang nhà em ngủ đi."
Cận Ánh giơ tay vẫy taxi, thất tha thất thểu, đỡ đàn anh Tiêu như người không xương lên xe.

Tiêu Thận nhân cơ hội này dựa hết lên người cậu, đè người ta cùng ngã xuống ghế sau.

Cậu chàng tinh anh gọi một tiếng, tài xế taxi nghiêng đầu thoáng nhìn, thầm nghĩ bây giờ bọn trẻ đúng là cởi mở.

Cận Ánh bị đè ná thở, hít sâu rồi báo địa chỉ cho tài xế.


Tiêu Thận đè lên người cậu, ánh mắt trần trụi lửa dục, nhìn chằm chằm Cận Ánh đang run khẽ.

Cậu nhẹ nhàng vỗ về đàn anh, hầu kết chuyển động lên xuống.

Môi đàn anh Tiêu kề sát vành tai cậu chàng tinh anh, hơi thở nóng bỏng phả lên gáy cậu.

"Nhóc à, em đang dẫn sói vào nhà đấy."
Cậu chàng tinh anh mỉm cười: "Vậy em đây nguyện dắt sói vào nhà."
Tiêu Thận hít sâu, ngồi thẳng dậy, ôm người vào lòng nhưng lại chẳng dám làm gì quá trớn, thành thật mà ôm người ta đến khi xuống xe.

Trong biệt thự của cậu chàng tinh anh vẫn sáng đèn, người làm vẫn chưa về, còn đang chờ tiểu thiếu gia nhà mình về.

Quản gia vừa ngửi thấy mùi rượu trên người hai người vội báo đầu bếp nấu canh giải rượu bưng lên.

"Chú Thành, cứ từ từ, mọi người nghỉ sớm đi."
Quản gia vội "Ừ ừ" hai tiếng, liếc nhìn hai người.

Tiểu thiếu gia nhà mình thản nhiên ngồi trên đùi cậu trai kia, chẳng tỏ vẻ khó chịu gì đúng là làm ông khó hiểu.

Chuyện này, có cần báo cáo lên trên không nhỉ.

Chú Thành đáng thương đã già yếu lại bị hai thằng nhóc con này khoe tình cảm.

Quản gia lắc đầu, rời khỏi nhà chính, ngồi ở chòi nhỏ nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định báo cáo cho phu nhân.

Cậu trai kia trông hơi dữ, nhỡ tiểu thiếu gia bị ép buộc thì làm sao?
Cậu chàng tinh anh muốn dẫn sói vào nhà nhưng mà mệt sắp chết rồi.

Tiêu Thận xấu tính không chịu tự tắm nên cậu đành đỡ đàn anh vào.

Cận Ánh phải dỗ dành người ta cởi quần áo, đứng dưới vòi sen cẩn thận mà tắm cho Tiêu Thận.

Tiêu Thận dựa lưng vào tường.

Sự lạnh lẽo khiến hắn từ từ tỉnh lại.


Mắt thấy nhóc đồ cổ đưa tay ra nắm lấy thứ bán cương dưới người, hắn tránh sang một bên: "Đêm nay không được."
"Tại sao?" Cận Ánh nghiêng đầu hỏi hắn.

"Anh không muốn muốn em trong cơn say." Tiêu Thận liếm môi: "Anh muốn em nhưng anh không muốn chịu trách nhiệm vì say rượu làm càn mà anh chủ động muốn chịu trách nhiệm với em."
"Tỉnh táo rồi lại làm, được không em?"
Cậu chàng tinh anh đỏ mặt, dùng âm lượng nhỏ đến không thể nhỏ hơn mà nói "vâng".

Tiêu Thận cười ngốc nghếch, cũng giơ tay lột sạch con nhà người ta.

Cận Ánh cúi đầu bôi sữa tắm cho cả hai.

Củi khô lửa bốc nhưng ai cũng không muốn lần đầu tiên bị mang tiếng "say rượu làm càn".

Tắm sạch sẽ, mát mẻ rồi thì mỏi mệt ập tới.

Tiêu Thận đặt lưng xuống giường ngủ ngay nhưng vẫn không quên cho cậu chàng tinh anh một nụ hôn chúc ngủ ngon.

Cận Ánh cũng hơi buồn ngủ nhưng cố thức, ngẩng lên, giơ ngón tay miêu tả gương mặt đàn anh.

Cậu bất tri bất giác mà cười, trái tim đập mãnh liệt, rúc vào lòng Tiêu Thận ngủ mất.

Dẫn sói vào nhà, dẫn vào cả trong mơ đi.

Say rượu xong ngủ li bì.

Vì là thứ bảy nên người làm cũng không quấy rầy để cho tiểu thiếu gia ngủ thêm một lát.


Mặt trời sáng sớm hơi chói mắt.

Cận Ánh "Ưm" một tiếng, quay người.

Chăn mỏng tuột xuống để lộ đường eo cong.

Theo bản năng, cậu nhích người sang nguồn nhiệt bên cạnh.

Cận Ánh ngủ không sâu, sau lại thấy có người như đang nhìn chằm chằm mình.

Cậu cảnh giác, xoa mắt, híp mắt nhìn xung quanh.

Đúng là thấy lờ mờ có người ngồi đầu giường, ung dung nhìn đôi tình nhân nhỏ đang ôm ấp.

Cận Ánh nhíu mày hỏi: "Ai đấy?".

Cậu ghé sát vào mà nhìn rồi hoảng sợ gọi.

"Mẹ?!".