Nơi dốc thoải bụi đất tung bay, có hệ thống mở máy phun nước lau màn hình, bụi mù chậm rãi lắng xuống.

Tiếp theo, bọn nó tìm mọi cách cứu hệ thống bị đè phía dưới.
Quả cầu máy móc không thể phóng to hoặc thu nhỏ, nhưng chịu áp lực rất tốt, chip lại bẹp bẹp, vừa rồi thấy đuôi quả cầu bị đè còn mấp máy, chỉ cần mau chóng cứu ra là được!
Hai con chim giấy vẫn bị đóng đinh trên đỉnh phi thuyền, duỗi dài cổ nhìn bên dưới.

Có lẽ do vấn đề góc độ, bọn họ có thể vừa vặn thấy trong một góc các hệ thống chưa từng lưu tâm, một khớp xương tay đột nhiên chui từ dưới đất lên, giữa không trung cào nắm vài cái, y như cương thi đội mồ sống dậy, nhìn kinh tởm cực kỳ.
Hai chim giấy đều bị dọa, chim giấy Chu Nguyệt Xuất run nhè nhẹ.
“Quý tiên sinh quả nhiên không sao… Hoa hướng dương và xạ thủ đậu Hà Lan đâu?!”
Cô nói xong tự chọc mình cười, nhớ lại hồi xưa hai anh em nghỉ hè ở nhà chơi game.

Cô nhớ đến hệ thống của anh trai là số 4399, trang web phát hành trò chơi nhỏ cũng là số , cho nên anh thường nói rằng 4399 là kỷ niệm tuổi thơ.

Khi đó 4399 cũng vẫy tai mèo, nhìn qua rất vui vẻ.
Nghĩ đến đây, cảm xúc của Chu Nguyệt Xuất ảm đạm, đều là chuyện đã qua.
Bọn họ im lặng cạn lời nhìn Quý Ỷ Nguy chậm rãi bò ra khỏi bùn đất mềm xốp, rũ sạch sẽ cát đá bùn đất trên quần áo, ngẩng đầu nhìn phía hệ thống bên kia, chim giấy đã che giấu thân hình anh.
Khoáng thạch lớn nghiêng lệch, chỗ đó đang ồn ào xôn xao.

Quý Ỷ Nguy nhíu mày, anh chăm chú nhìn kỹ…
Khối khoáng thạch lớn đang đè một quả cầu mèo, chỉ lộ ra cái đuôi, cái đuôi duỗi thẳng.
Quý Ỷ Nguy ít quan tâm hệ thống khác, thứ anh thích là quả cầu Tam Tam, chứ không phải bạn bè Tam Tam.


Anh rời tầm mắt, tiếp tục tìm Tam Tam giữa đông đảo quả cầu mèo, bỗng tầm mắt anh giật phắt về!
Từ từ! Cái đuôi! Cái đuôi này…
Là đuôi Tam Tam!
Quý Ỷ Nguy ngẩn ngơ, anh không thể tin được, hệ thống bị đè dưới khoáng thạch lớn lại là Tam Tam của anh.
Anh vất vả lắm mới phát hiện văn tự Tam Tam khắc, phát hiện Tam Tam từ trước tới nay luôn bị chủ hệ thống chèn ép, lòng tràn đầy ý muốn sau khi trở về sẽ bồi thường thật nhiều cho Tam Tam, sau đó chém bay đầu dưa hấu chủ hệ thống.
Mà hiện tại, và sự tỉnh táo đều bị đổ bê-tông.

Tam Tam của anh bị khoáng thạch đè, sống chết không rõ.
Không thể nào nhầm đuôi, anh tuyệt đối không nhìn nhầm đuôi Tam Tam.
Cái đuôi linh hoạt màu đen không có hoa văn dư thừa, luôn sáng bóng hoạt bát, có thể uốn lượn thành đủ loại hình dạng từ đáng yêu đến đáng cưng; khi vui, cái đuôi sẽ lắc lư trái phải; khi bực bội, cái đuôi sẽ nhào lên bóp cổ anh… Anh đã trải qua quá nhiều hồi ức tốt đẹp cùng đuôi Tam Tam.
Giây phút này, Quý Ỷ Nguy thừa nhận bản thân đã sai.
Tròng mắt đen của anh lập lòe chuỗi số hiệu lần nữa, chim giấy bay lượn bốn phía che giấu bóng dáng anh bắt đầu rơi rụng.

Anh đứng đây vận dụng toàn lực, có lẽ sẽ bị chủ hệ thống phát hiện, phải hoảng loạn chạy trốn, thế thì sao? Chỉ là chút phiền toái tương lai, không quan trọng bằng an nguy của Tam Tam.
Chỉ cần anh muốn, anh có thể cho khối khoáng thạch lớn trực tiếp bốc hơi!
* * *
Cái đuôi…
Quý Ỷ Nguy nhớ về thời điểm mới gặp Tam Tam.
Anh là ký chủ bị nhiều không gian vô hạn trằn trọc lưu đày, không gian vô hạn này giữ anh lại đơn giản vì nhìn trúng khả năng công lược thế giới với số tích điểm tuyệt đối, dùng gương mặt hiền lành che giấu mục đích tham lam, Quý Ỷ Nguy biết hết.
Nhưng anh chẳng để bụng.
Tâm anh sớm đã chết, đã mất ý nghĩa sống.
Anh không quan tâm việc mình bị giam giữ, có trói chân trói tay anh vẫn có thể dễ dàng đập nát, cơ mà anh không có hứng thú.

Anh ngồi dựa vào tường trong lao ngục, bóng cây ngoài cửa sổ tạo thành hình chim giấy, chiếu loang lổ trên mặt anh.
Anh nhìn thấy chim giấy nghĩa là muốn đi, số hiệu chớp lóe nơi đáy mắt.
Một quả cầu tới gần, khuyên anh hãy làm nhiệm vụ.
“Ta có thể cung cấp cho anh rất nhiều đặc quyền, vượt ngoài tưởng tượng của anh.”
“Chỉ cần anh đạt một phần ba thành tích trong lý lịch trước đây là được.”
Quý Ỷ Nguy chỉ lười biếng cười lạnh.
Anh nhìn đầu máy móc cố gắng luân chuyển hai vòng bảo vệ để trông mình thật uy nghiêm, liếc mắt liền nhìn thấu bản chất tham lam xảo quyệt của nó.
Thứ đồ này dám dụ dỗ ý chí anh…
Đúng là không sợ chết.
“… Có đặc quyền gì.” Anh tỏ vẻ hứng thú.
Quả nhiên đầu máy móc cho rằng anh đã thuận theo, có lẽ còn nghĩ mình sắp có được thành tích hoàn hảo như trong lý lịch, nước miếng chảy dài.

Quý Ỷ Nguy nhìn nó , bản thể đi vào lao ngục, giảng giải cho anh nghe những đặc quyền.
“Ta sẽ sàng lọc lựa chọn cho anh một hệ thống xứng đôi, đảm bảo mỗi nhiệm vụ đều đạt được tích điểm…”
Đầu máy móc không biết Quý Ỷ Nguy lọc sạch lời nó lải nhải.

Anh hơi nghiêng đầu, trên mặt mang ý cười, biểu tình an tường.
Cảnh giác của đầu máy móc càng ngày càng hạ thấp, Quý Ỷ Nguy kiên nhẫn chờ đợi, thời gian của anh đều dùng để tìm việc vui, cho nên anh rất kiên nhẫn, rất thận trọng.
Đầu máy móc tiến vào phạm vi anh giơ tay là chạm tới, bên môi lộ ra ý cười…
Đầu máy móc bị kéo vòng tròn bảo vệ thét chói tai!
Điện lưu cường độ mạnh chạy dọc thân thể Quý Ỷ Nguy, bàn tay và cánh tay anh bắt đầu da tróc thịt bong, thoang thoảng mùi thịt chín.


Nhưng dường như anh hoàn toàn không cảm nhận được đau đớn, túm chặt vòng tròn, đập mạnh vào vách tường từng chút từng chút một.
Anh vừa nắm chặt vừa cười, toàn thân máu me đầm đìa cũng không chịu buông tay.
Thế giới của anh đã xong rồi.
Không bằng tất cả cùng xong với anh.
Đầu máy móc bị anh dọa phát điên.

Vòng tròn luân hoàn chịu đòn nghiêm trọng rạn nứt, trong khoảng khắc vỡ tan, nó mượn cơ hội thoát thân, hốt hoảng bỏ chạy, vọt ra ngoài nhà tù.
Quý Ỷ Nguy giữ nguyên tư thế nắm vòng tròn một lát mới chậm rãi ngồi dậy, thưởng thức cánh tay cháy đen của mình, có hơi tiếc nuối.
Quả nhiên vòng bên ngoài chỉ là vật trang trí, tiếc quá không bắt được cái đầu.
Cái đầu tròn tròn mà đập mạnh xuống mặt đất, chắc là sẽ nứt rất đẹp nhỉ?
Đầu máy móc bị dọa hoảng, không dám nói chuyện với anh nữa.

Cách lớp hàng rào laser mới dám ngoài mạnh trong yếu cả giận nói.
“Ký chủ Quý Ỷ Nguy! Anh cứ lì lợm kiêu ngạo như vậy sẽ phải chịu giáo huấn!”
Quý Ỷ Nguy bước lên trước nửa bước, gông xiềng trên chân va chạm phát ra tiếng leng keng, đầu máy móc lập tức lui về phía sau.

Nhìn bộ dáng khủng hoảng của nó, chỉ sợ là lần đầu tiên chịu thương nặng như vậy.
Quý Ỷ Nguy cười, cười thành thói quen.

Nếu anh tới không gian vô hạn này, việc vui còn ở phía sau đấy.
Anh hoàn toàn không thèm để ý lời dọa dẫm của đầu máy móc, đầu máy móc dọa giáo huấn anh, rất nhiều người từng nói anh sẽ gặp báo ứng.

Kẻ sau anh chưa từng để trong lòng, tất nhiên càng khỏi bàn kẻ trước, thậm chí anh còn cười.
Tốt lắm, kiếp sống ngục giam nhiều thêm chút chờ mong.

Lòng anh tràn đầy vui mừng chờ đầu máy móc giáo huấn như lời dọa, rốt cuộc cũng chờ được tới ngày đấy.

Quý Ỷ Nguy đánh giá, giáo huấn và báo ứng…
Có hơi quá mức đáng yêu.
Bên ngoài hàng rào laser lộ ra một đôi tai mèo máy móc, một cái đuôi thật dài lắc lư, cong thành hình nửa trái tim đáng yêu, hướng anh chào hỏi.
Quả cầu tai mèo dùng ngôn ngữ thể thức hóa, lắp bắp nói.
“Ký chủ chào chào chào chào chào chào anh, tôi là hệ thống xứng đôi với anh, chủ hệ thống kêu tôi tới đây một chuyến.”
Quý Ỷ Nguy nhìn quả cầu này nhìn cứ như vật sống, đang ở trước mặt anh lén lút mách lẻo đầu máy móc.

Hơn nữa đối phương nói chuyện tuy có nề nếp, chữ hiện trên màn hình lại vô cùng thật thà tha thiết…
【 Cứu mạng! 】
【 Đừng đánh tôi! 】
Anh thấy hơi thú vị, mặt ngoài vẫn thờ ơ như cũ.

Quả cầu này không nói nữa, cứ như thái độ Quý Ỷ Nguy hiện tại rất vừa ý cậu.

Cậu tìm một góc bên ngoài phòng giam ngồi xuống, cái đuôi vòng quanh thân, trên màn hình xuất hiện icon đồng hồ cát.
Quả cầu đang đợi.
Đợi đủ thời gian, liền có thể ra ngoài ăn cơm trắng.
Đọc được suy nghĩ từ động tác rất nhỏ của đối phương, Quý Ỷ Nguy lại bắt đầu thiếu hài lòng, anh cảm thấy bản thân không được coi trọng.


Vô luận là khủng hoảng hay sợ hãi, anh phải là người tác động mới đúng.
Vì thế anh chủ động bắt chuyện với đối phương, dụ dỗ giống như đầu máy móc tham lam trước đó.
“Xin chào.” Anh muộn màng hồi phục nói, như thể cách một khoảng không gian và thời gian, khóe mắt hơi mỉm cười, “Thật vui khi được biết mày, chúng ta bắt tay nhé.”
Đại khái cảm thấy thái độ của anh sáng nắng chiều mưa là do tính anh vốn thế.

Tai mèo máy ngửa về phía sau, suy nghĩ một hồi, vẫn cho rằng không nên làm quan hệ căng thẳng, bèn thành thật bay tới gần hàng rào laser, vươn cái đuôi với Quý Ỷ Nguy.
“Chào, chào anh.”
Khóe miệng Quý Ỷ Nguy hiện ý cười nhạt.
Anh vươn cánh tay tróc da thịt cháy đen ra, thành công dọa quả cầu mèo khựng lại một chút, rồi tỉnh bơ đổi sang bàn tay còn lại.

Vẻ mặt của anh dừng ở hình ảnh dịu dàng mỉm cười, thoạt nhìn rất có tính lừa gạt.

Quả cầu này cũng bị anh lừa, vươn cái đuôi giao lưu với anh.
Nửa phút sau.
Cái đuôi vẫn bị nắm, quả cầu bắt đầu thấy sợ, cậu nhìn Quý Ỷ Nguy mặt mang nụ cười mỉm, chậm rãi tăng lực, tựa hồ muốn kéo cậu vào trong.

Thân thể tròn vo lệch một chút, laser hàng rào dần dần tiếp cận… mông cậu.
Quý Ỷ Nguy thỏa mãn nhìn quả cầu này càng ngày càng sợ hãi, càng ngày càng sợ hãi, thân thể nho nhỏ run rẩy không ngừng, tai nhỏ cụp xuống chọc người trìu mến.

Khi cảm xúc thỏa mãn của anh sắp leo lên đỉnh điểm…
Cái đuôi bị đứt.
Quý Ỷ Nguy theo bản năng buông tay, đoạn đuôi rơi xuống, quả cầu lập tức “Vèo” nhặt cái đuôi về che đằng sau lưng mình, sau đó động đậy hai mắt điện tử nhìn anh.

Quý Ỷ Nguy nhất thời trầm mặc, tiếp theo bật cười.
“Mày là thằn lằn à?”
Rốt cuộc quả cầu tai mèo cũng lộ ra cảm xúc ngoài chương trình, vì quá mức đắc ý mà quên ngụy trang, càn rỡ cười to.
“Méo ha ha ha ha ha… Ha ha… Ha…”
Nhìn biểu tình vi diệu của Quý Ỷ Nguy, tiếng cười dần dần nhỏ xuống, rồi tắt ngóm.
Quý Ỷ Nguy hiền lành nhìn cậu.

Cái tai mèo càng cụp càng thấp, màn hình bi thương chạy chữ.
【 Xong cầu! 】
【 Vì đuôi lộ đuôi! 】
【 Biết thế cho anh luôn! 】
*Hoa hướng dương và xạ thủ đậu Hà Lan trong game Plants vs Zombies.