Tuy đã sớm biết đầu óc Quý Ỷ Nguy khác người, trước mắt như xuất hiện một quả cầu tai mèo đánh số 2333, Thịnh Tụng Thời vẫn sốc nặng như cũ.
Hắn gian nan giải nghĩa chủ đề hội nghị trong lời Quý Ỷ Nguy thần kỳ, cảm thấy bốn bỏ năm lên, đại khái cũng là lật đổ chủ hệ thống, miễn cưỡng cảm thấy an ủi trong lòng.
Nhiều ký chủ thâm niên như vậy tụ họp, lật đổ chủ hệ thống là sự kiện trọng đại chưa từng có, nhưng Thịnh Tụng Thời vẫn chưa quên một chuyện.

Chuyện này như bom hẹn giờ treo trên đầu hắn và kế hoạch Chim Trắng.

Quý Ỷ Nguy muốn kế hoạch Chim Trắng.
Cho dù đã qua vô số ngày đêm trằn trọc, cho dù tâm hồn và thể xác vẫn sợ hãi Quý Ỷ Nguy đã từng suýt giết mình, Thịnh Tụng Thời vẫn không thể nào giao toàn bộ kế hoạch Chim Trắng và ký chủ cho một kẻ điên hỉ nộ vô thường.
Hắn từng suy xét đến khả năng cho Quý Ỷ Nguy chức thủ lĩnh trên danh nghĩa, thử qua mặt đối phương, nhưng mà…
Sẽ không thành công.
Có lẽ hắn sẽ chết vì dám chọc tức Quý Ỷ Nguy.
Được cái tin mừng là, trải qua lần trước suýt chết, Thịnh Tụng Thời đã rút được kinh nghiệm… an bài mọi việc trước khi chết.
Thịnh Tụng Thời: “…”
Tiền đồ có chút xíu! Nhưng hắn thật sự nghĩ không ra biện pháp đối kháng Quý Ỷ Nguy!
Nào biết Quý Ỷ Nguy không hỏi hắn quyền sở hữu kế hoạch Chim Trắng trước, mà nhắc tới một việc khác.
“Anh có đạo cụ tách thế giới bên rìa khỏi chủ hệ thống?”
Anh hỏi.
Thịnh Tụng Thời rùng mình trong lòng.
Đúng vậy, hắn có, hắn lấy được vật này ở một thế giới nhiệm vụ, là át chủ bài lớn nhất của hắn.

Vốn giữ kín chưa từng nói với ai, hiện lại bị Quý Ỷ Nguy nói thẳng ra.

Đến tột cùng Quý Ỷ Nguy biết được bao nhiêu chuyện, Thịnh Tụng Thời không biết, hắn chỉ cảm thấy sợ hãi.

Các ký chủ có mặt đều ôm lòng chống đối chủ hệ thống, cho nên Thịnh Tụng Thời chần chờ một chút liền thoải mái gật đầu, chuẩn bị nói.
Quý Ỷ Nguy hơi nâng tay, ý bảo hắn tạm thời không cần nói, tiếp theo cười như không cười mà nhìn về phía ký chủ khác.
“Các người biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói… Đúng không?”
Các ký chủ khác đều thầm rùng mình, vội vàng bảo đảm, tuyệt không sẽ tiết lộ một chữ nào ra ngoài.

Bọn họ đều rất rõ thủ đoạn của Quý Ỷ Nguy, không ai muốn chọc giận một kẻ điên, không ai dám đâm đầu vào mũi nhọn.
Đến tận đây, Thịnh Tụng Thời hoàn toàn yên tâm.

Cùng một phe với Quý Ỷ Nguy tốt ở điểm này, chỉ cần lên thuyền, vĩnh viễn đừng nghĩ tới chuyện phản bội.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, hắn lấy ra một thứ, là một cây trắng tinh khá dài…
Giác máy móc.
“Chính là vật này.” Thịnh Tụng Thời trầm giọng nói, “Đã sử dụng một lần, đáng tiếc lúc ấy chúng tôi còn không biết chủ… âm mưu của dưa hấu lớn, cho nên chỉ thử cắt đứt phần liên kết.

Thế giới kia thoát khỏi khống chế rất nhanh, ngay cả việc giữ liên lạc với hệ thống cũng trở nên khó khăn, vì thế chúng tôi vội vàng rút lui.”
Khi đó còn chưa biết chuyện ký chủ về hưu sẽ chết, bọn họ như những đứa trẻ con hư hỏng, không cẩn thận dùng bật lửa đốt rèm cửa, vì thế vội vàng dập lửa rồi trốn khỏi hiện trường, cẩn thận nhìn xem có bị phụ huynh phát hiện hay không.

Sau khi biết được bí mật, ai cũng không ngờ hành động nhàm chán lúc xưa lại trở thành ngọn đuốc thắp sáng tuyệt vọng bị dồn vào chỗ chết.
“Khi thế giới bị công lược hoàn toàn, giữa sự khống chế chủ hệ thống và thế giới sẽ xuất hiện một tường chân không.

Vào lúc đấy, đưa thứ này vào tìm kiếm chỗ liên kết… chỗ liên kết hơn phân nửa là giao điểm vận mệnh thế giới… Là có thể cắt đứt liên hệ của thế giới với chủ hệ thống.”
Thịnh Tụng Thời giải thích.
“Từng bước từng bước suy yếu như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày…”
Thịnh Tụng Thời nhạy bén thấy đáy mắt Quý Ỷ Nguy xẹt qua ý đã hiểu, đã nắm được trọn bộ thao tác.

Thịnh Tụng Thời muốn hỏi, nhưng hắn cũng biết, Quý Ỷ Nguy sẽ không nói cho hắn, hơn nữa…
Tốn tích điểm! Quý Ỷ Nguy bán tin tình báo quá mắc!
Nghe xong kế hoạch của Thịnh Tụng Thời, Ôn Tự cúi đầu, hai mắt vì kinh ngạc mà trợn to.

Hắn ta vào tổ chức hơi muộn, không được đến thế giới kia, thì ra đây là át chủ bài của Thịnh Tụng Thời.
Người choáng váng nhất chắc là Tiền Đại Phát, hắn yếu ớt giơ tay.
“Cái gì cơ, chúng ta có thể phổ biến lại từ đầu không?”
Hắn chẳng qua là một đối tác đáng thương bị Quý Ỷ Nguy bắt cóc tới đây, từ lúc có mặt đã đần mặt nhìn đám ký chủ, trong đó không thiếu nhân vật máu mặt Thịnh Tụng Thời.

Hắn đối diện lần lượt từng ký chủ, sau đó mỉm cười gật đầu ý bảo.
Hê lô anh trai/em gái, cũng bị bắt cóc tới đây à.
Cho nên giác máy móc là cái gì? Thế giới bên rìa là cái gì? Bọn họ đang nói về cái gì???
Quý Ỷ Nguy chắc chắn sẽ không bỏ công giải thích phiền toái.

Anh lấy một quả dưa hấu nhỏ, tay không bẻ đôi, ngồi ăn một mình.

Còn Thịnh Tụng Thời sứt đầu mẻ trán tóm tắt cho Tiền Đại Phát.
Đợi các ký chủ đã ổn định suy nghĩ, họ ôm lòng riêng cùng nhìn về phía Quý Ỷ Nguy.

Quý Ỷ Nguy đang giữ【 Đại Hồ 】, là thế giới bên rìa đã biết duy nhất nằm trong tay ký chủ, có thể tùy thời tiến vào.
Quý Ỷ Nguy ăn miếng dưa hấu, nhận lấy những ánh mắt mờ mịt, mí mắt không thèm nhấc.
“Các người nên cảm ơn Tam Tam, vì Tam Tam đã phân tích xong thế giới【 Đại Hồ 】.”
Nghĩa là thế giới【 Đại Hồ 】có thể vào bất cứ lúc nào.
“Tôi đồng ý liên hợp công lược, nhưng trước đó cần một thứ đã kéo dài quá lâu.”

Hắn nhìn về phía Thịnh Tụng Thời, vươn tay.
“Kế hoạch Chim Trắng.”
Biết không thể trốn tránh nữa.
Thịnh Tụng Thời nhắm mắt, trong nháy mắt, hắn biết, đến tận bây giờ hắn cũng không thể nào phản kháng.

Hắn nhớ tới Quý Ỷ Nguy điên cuồng, nhớ tới Quý Ỷ Nguy đáng sợ không bị khóa năng lực, cắn chặt hàm răng, chỉ có thể đáp.
“Được, nhưng…”
Nhưng hắn không muốn giao danh sách thành viên, hắn lường trước Quý Ỷ Nguy sẽ cắn chặt không bỏ, nhưng lần thứ hai hắn dự đoán sai hành động của Quý Ỷ Nguy.
… Hắn không dám đoán người đối diện!
Đợi đến khi hắn tỉnh lại, Quý Ỷ Nguy không có ý cắn chặt không bỏ.

Cũng đúng, từ trước đến nay Quý Ỷ Nguy chỉ biết nghe lời mình muốn nghe.

Chu Nguyệt Xuất đột nhiên bị anh nhìn chăm chú, sợ tới mức đứng dậy, nghe Quý Ỷ Nguy nhẹ nhàng bâng quơ nói.
“Chu…”
“Gọi tôi là Chu được rồi!”
Quý Ỷ Nguy tùy ý giật giật ngón tay.
“Cho cô.”
Thịnh Tụng Thời choáng váng, Chu Nguyệt Xuất choáng váng, ký chủ ở đây đều choáng váng.
Ai cũng không ngờ Quý Ỷ Nguy coi tổ chức như một món đồ chơi không quan trọng mà tặng cho người khác.

Càng đừng nói kế hoạch Chim Trắng vừa vào tay nóng hôi hổi liền tặng người.

Đủ loại suy đoán an bài của Thịnh Tụng Thời đều không đỡ nổi.
Thịnh Tụng Thời có chút sững sờ, trong lòng lại cảm thấy thật tốt quá, so với Quý Ỷ Nguy cầm quyền, thế này càng càng càng tốt hơn ngàn lần! Hắn thà giao toàn bộ kế hoạch Chim Trắng cho Chu Nguyệt Xuất, thà mình bị trực tiếp đoạt quyền, cũng… Từ từ.
Xem ra hắn lại bị Quý Ỷ Nguy dắt mũi rồi.
Nếu muốn đối phương thỏa mãn yêu cầu của mình, vậy hãy đưa ra một yêu cầu quá mức, khi đối phương cự tuyệt hoặc bị éo chấp nhận yêu cầu quá mức thì chuyển sang yêu cầu nguyên bản, thường thì đối phương sẽ chấp nhận liền, thậm chí là mang ơn đội nghĩa… Và thông thường cái sau cùng mới là mục đính thực sự muốn đạt được.
Ngay từ đầu Quý Ỷ Nguy chỉ muốn đoạt quyền hắn.
Chu Nguyệt Xuất hơi ngơ ngác.
Cô đã rời kế hoạch Chim Trắng, không nghĩ sẽ dùng hình thức này để trở về.

Từ chối là không thể, sẽ chọc giận Quý Ỷ Nguy, cô chỉ có tiếp thu.
Tuy rằng cảm xúc lên xuống phập phồng, Chu Nguyệt Xuất trước tiên vẫn tự hỏi làm sao để tối ưu hóa lợi ích lớn nhất, vì thế cô dũng cảm hỏi.
“Quý tiên sinh, nếu có người phản đối, nếu có người muốn thoát ly tổ chức, tôi có thể… Lấy danh nghĩa Quý tiên sinh…”
Quý Ỷ Nguy rất thích hợp tác cùng người thông minh.
Kế hoạch Chim Trắng đối với anh mà nói không phải thứ quan trọng.

Không có, thì anh chịu khó tự làm; có, thì anh có thêm thời gian ở cùng Tam Tam.
Nếu muốn anh tốn công tốn sức chuyên môn quản lý kế hoạch Chim Trắng, là một lãnh tụ tiêu chuẩn, quá buồn cười, anh tuyệt đối không làm.
Mỗi tội Thịnh Tụng Thời là nhân tố không ổn định.

Tốt nhất là đá rơi hắn, đổi sang người ngoan ngoãn.
Chu Nguyệt Xuất rất thông minh, là kết quả trước mắt Quý Ỷ Nguy muốn.

Anh như chủ tịch xí nghiệp, như thái thượng trưởng lão tông môn có thực quyền, sẽ uy hiếp, mà không chỉ mỗi uy hiếp.
Tất nhiên, mục tiêu cốt lõi vĩnh viễn xoay quanh Tam Tam.
Anh muốn mình môn đăng hộ đối với Tam Tam.
Sau này ít nhất Tam Tam sẽ là chủ hệ thống cao quý, thân phận và địa vị của anh đã bị chính anh vứt bỏ, giờ nhặt về thì hơi mất mặt, thôi thì từ giờ trở đi cố gắng phấn đấu, tranh thủ xứng đôi hơn.

Không được nữa thì ở rể.
Tầm mắt Quý Ỷ Nguy lướt qua từng ký chủ, cười cười.
“Tất nhiên, cô có thể mượn danh nghĩa của tôi làm việc, những người đang ngồi cũng giống vậy.”
Quý Ỷ Nguy với thực lực ăn một lèo năm chiếc bánh lớn, chỉ dùng một câu liền trói chặt những kẻ cầm đầu các thế lực.
Trong thời gian ngắn ngủi, vị trí thủ lĩnh kế hoạch Chim Trắng được nhiều lần trằn trọc, cuối cùng cũng trần ai lạc định.

Ôn Tự tâm tình phức tạp, năm đó Chu Nguyệt Lạc chết khiến đám bọn họ đắm chìm trong mộng đẹp đều bị ám ảnh rất sâu.

Hắn vì ý niệm cấp tiến, dứt khoát lựa chọn rời kế hoạch Chim Trắng, chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày đứng cùng chiến tuyến.
Có lẽ hắn chưa từng thoát ly kế hoạch Chim Trắng, khi hắn đáp ứng Thịnh Tụng Thời hợp tác về mặt kỹ thuật, là vì thế.
Ôn Tự vô thức gặm sạch vỏ dưa trên bàn, công cụ báo nguy trong túi bỗng “Tích tích” vang lên.

Hắn cúi đầu xem, lập tức xanh mặt, nhìn về phía Quý Ỷ Nguy, theo bản năng tìm kiếm người làm chủ.
“Quý tiên sinh! Cái kho hàng! Cái kho hàng chứa người máy!”
“Bị phát hiện!”
Ôn Tự mở thiết lập camera ẩn tại hiện trường, hắn thường xuyên theo dõi bằng cái này để đảm bảo kho hàng người máy an toàn.

Trừ Quý Ỷ Nguy mang ý cười nhàn nhạt trào phúng, các ký chủ đều căng thẳng nhìn màn hình truyền hình ảnh hiện trường kho hàng.
Đại quân người máy xếp hàng đi tới, nghiêm ngặt dàn trận, chỉ huy đội quân là một quả cầu mèo nho nhỏ, vỏ ngoài xám bạc, hoa văn màu đen bao trùm tai mèo.
Ôn Tự ngừng thở, thế mà là số 1234!
“Tất cả phong tỏa hiện trường, đuổi ký chủ ra xa.”
1234 bình tĩnh ra lệnh, thần thái có vài phần sát phạt.
“Kẻ nào cãi lệnh hoặc ngăn cản, dựa theo mệnh lệnh của chủ hệ thống tối cao…”
“Giết tại chỗ!”
Ôn Tự chưa bao giờ thấy 1234 như vậy.

1234 trong mắt hắn gần như chưa bao giờ biết giận, luôn luôn thỏa mãn yêu cầu của hắn, cố gắng lấy thế giới cấp cao về vì hắn, còn nghiêm túc hỏi hắn, ký chủ còn cần gì nữa không?
Mà thái độ hắn đối xử với 1234 chưa từng tốt, biết được kết cục của ký chủ, càng thêm thù địch hệ thống, giận chó đánh mèo 1234.

Sau này biết hệ thống tai mèo thật ra là sinh mệnh có trí tuệ, trong lòng hắn chưa chắc không có cảm xúc hối hận, cũng nhớ lại những thứ 1234 đã làm cho mình.
Hắn là một ký chủ vừa ác vừa phiền, 1234 lại chưa từng giận hắn.
Hiện tại đối phương lạnh lùng chỉ huy người máy kiểm kê tài sản kho hàng hắn, thái độ sắc bén lạnh nhạt, không biết kho hàng thuộc về hắn, nhưng Ôn Tự chợt ý thức được, 1234 là một hệ thống có năng lực mạnh đến bao nhiêu, ngày thường đã nhường nhịn hắn bao nhiêu.
Quý Ỷ Nguy lười biếng, ngữ khí lại vui vẻ trào phúng.
“Đừng coi thường hệ thống tai mèo.”
“Chúng chỉ có thiên tính thiện lương, bề ngoài đáng yêu, riêng Tam Tam đặc biệt đáng yêu.

Nhưng đáng yêu không có nghĩa là vô dụng, bối cảnh thế giới của các người, thăng cấp kỹ năng cho các người, hệ thống cửa hàng của các người, ở không gian vô hạn là đặc quyền của vô số các người… Không phát hiện ra à? Gần như đều trói định trên hệ thống các người.”
“Vậy nên, đừng tưởng mình là ký chủ là có thể ngạo mạn, vứt bỏ mối quan hệ…”
“Chúng ta chỉ là nhân loại thôi.”.