Quả cầu thỏ nghiêm túc và nghiêm túc phổ cập khoa học giống loài bất đồng không thể là ma ma cho hệ thống 2333, còn bổ sung nói.
“Bên quả cầu mèo không nhất định phải gọi là ma ma, mỗi tộc đàn có một cách xưng hô với chủ hệ thống, ví dụ…”
Thỏ nêu mấy ví dụ, theo lời nó miêu tả, 2333 như nhìn thấy một thế giới rộng lớn hỗn hợp nhiều chủng tộc quả cầu, mỗi chủng tộc có một kiểu xưng hô tùy theo đặc thù chủng tộc.
Quả cầu sói dựa theo chế độ sói đầu đàn, gọi chủ hệ thống là thủ lĩnh; quả cầu cá voi theo cơ chế gia tộc, gọi chủ hệ thống là tộc trưởng… Hệ thống 2333 nghe tới nghe lui, không có xưng hô nào gọi chủ hệ thống là dưa hấu bự.
Khó có cơ hội được trò chuyện với một quả cầu mèo, thỏ nói một hơi rất nhiều.

Nó đắm chìm trong hưng phấn, Tam Tam là một thính giả rất tốt, nó nói đến mức tai dài lắc lư.

Nói một hồi, nó phát hiện điểm kỳ lạ, kinh ngạc hỏi.
“Tam Tam, mấy cái này cậu cũng không biết hả?”
Hệ thống 2333 lắc đầu.
“Không biết.”
Thỏ càng cảm thấy kỳ quái, từ lúc biết tộc đàn quả cầu mèo không đi theo ký chủ vào thế giới nhiệm vụ nó đã thấy kỳ quái.

Hơn nữa dù nhóm quả cầu mèo ngăn cách thế nhân, cũng đâu đến nỗi nói là mình không biết gì hết, tất cả thông tin trên đều được ghi trong cơ sở dữ liệu thường thức, mỗi quả cầu vừa ra đời liền được nạp vào não.
Trong đầu thỏ toàn là củ cà rốt xoay vòng vòng, kết quả giây tiếp theo, Tam Tam hỏi nó đần mặt luôn!
Tam Tam thế mà hỏi nó…
“Thỏ ơi, tôi có một vấn đề quan tâm nhất cần phải hỏi.

Về vấn đề công tác… Các cậu có được tan tầm trước 10 giờ tối không?”
Sáng 9h đi chiều 5h về cuối tuần nghỉ hai ngày thậm chí lễ tết cũng được nghỉ-thỏ: “…”
Bị dọa đến mức hai tai giạng ngang.
Tam Tam… Không! Chỗ của đàn tộc quả cầu mèo là địa ngục nhà xưởng bóc lột mồ hôi và máu gì thế này!
Không đúng! Tuyệt đối không đúng!
Nó dần trở nên nghiêm túc.
“Tam Tam, công lược thế giới là phương thức chúng hệ thống và chủ hệ thống thu hoạch tích điểm – tiền thông dụng.

Mà công lược cực kỳ tiêu hao tinh lực của hệ thống và ký chủ, phải làm từ từ mới được.”
“Bình thường, ký chủ thâm niên một tháng đi làm nhiệm vụ từ một đến hai lần, dù có liều mạng muốn kiếm tích điểm, ký chủ người mới cũng hơn một tháng mới chạy một lần.”

Bởi vì tỷ lệ tử vong quá cao, dù vô hạn không gian có thể cứu mạng, cũng sẽ tiêu tốn lượng lớn tích điểm, đối với rất nhiều ký chủ tương đương với quay về vạch xuất phát.

Mà đối với hệ thống, ký chủ tử vong, hệ thống liên quan phải chịu trách nhiệm, sẽ khuyên nhủ ký chủ kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, đừng tham tích điểm.
“Cho nên á, ký chủ công lược thế giới cường độ cao và liên tục là kẻ điên không thể nói lý, trong ấn tượng của tôi chỉ có một người tồn tại thôi, chính là ký chủ Quý Ỷ Nguy ở đằng kia.”
Thỏ hú dài một tiếng, lòng có chút xúc động.
“Cũng may Quý Ỷ Nguy không hợp tác cùng hệ thống, chỉ mang theo chương trình mua ở cửa hàng vào thế giới nhiệm vụ.

Hầu hết hệ thống đều rất là sợ ảnh, cũng không thể nào theo nổi phong cách công lược tự hủy của ảnh.

Không phải tui nói xấu ảnh đâu, ảnh thật sự quá khó ở chung…”
Nhắc đến vấn đề ký chủ, hai tai thỏ lại đứng lên, vui vẻ hỏi.
“Tam Tam, tôi quên hỏi, ký chủ của cậu là vị nào? Là chị gái săn sóc kia hả? Hay là thanh niên đeo mắt kính trông siêu thông minh?”
Nghe thỏ nói, hệ thống 2333 tạm đóng kênh, quay về kênh công cộng, nói với 1314.
“Thỏ khen ký chủ của anh săn sóc.”
1314 cũng thấy thế, nó đại diện ký chủ khiêm tốn gật đầu.
“Thay tôi cảm ơn thỏ.”
Hệ thống 2333 nói với 1001.
“Tiểu Nhất, thỏ khen ký chủ của anh thông minh.”
“…”
Chả có cảm giác gì.
Hệ thống 2333 quay về kênh cá nhân, thỏ vẫn đang “bla bla”.
“Nếu chúng ta đều là hệ thống, thế để ký chủ của tôi và ký chủ của cậu ngủ cùng nhau đi, vậy thì chúng ta cũng có thể trò chuyện thật nhiều.

Bên quả cầu mèo các cậu thật là kỳ quái, chắc chắn có gì đó nhầm lẫn!”
Hệ thống 2333 vui vẻ đáp ứng, cậu cũng có rất nhiều sự tình muốn biết.
“Có thể nha, chờ một lát, để tôi nói ký chủ của tôi… Đúng rồi, ký chủ của tôi chính là người khó ở chung mà thỏ nói á.”
Thỏ ngây ngốc hỏi.
“Ai nha?”
“Quý Ỷ Nguy á.”
“… Cái gì Nguy?”
“Quý Ỷ Nguy.”
“… Quý cái gì?”
“Quý Ỷ Nguy!”
Nói mấy lần thỏ vẫn không nghe rõ, hệ thống 2333 không nhận ra là do nó sợ tới mức nghe không thủng, còn tưởng là do tín hiệu không tốt, vì thế gom lời lại nói thật to.
“Chính là người khó ở chung Quý Ỷ Nguy mà thỏ nói á!”
“…”
Thỏ bật một tiếng “Oa”, khóc lóc nói với Úy Văn Tâm.
“Tôi rất rất xin lỗi anh oa!”
Sau đó “ặc” một tiếng hôn mê bất tỉnh, thỏ giả chết trốn tránh hiện thực.
Thỏ ngất bất thình lình làm Úy Văn Tâm sợ hãi, hắn ta vội vàng nâng đầu thỏ trắng hồng nhạt, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Thỏ! Em làm sao vậy thỏ!”
Hắn ta còn chưa kịp gọi tỉnh cộng sự thì có tiếng đập cửa truyền đến.

Mở cửa, là bà lão cùng vài thôn dân, đến mời bọn họ đến căn nhà lớn nhất thôn ăn cơm chiều, rõ ràng là mang mục đích dùng danh nghĩa mời khách.
Lúc bà lão còng lưng chống quải trượng đi ra khỏi cửa, chậm rãi quay đầu lại.
“Các người đông người, trong thôn có nhiều chỗ để ở, không cần phải nhồi nhét vào gian nhà bé tí như vậy.”
Ký chủ thâm niên đều không chút nào ngoài ý muốn, quả nhiên thôn dân sẽ không để bọn họ ở gần nhau.

Có ba gian nhà, nhiều hơn một Úy Văn Tâm đến từ không gian vô hạn khác, Thịnh Tụng Thời cảm thấy đây là cơ hội tốt, hắn có thể ở cùng một phòng với Úy Văn Tâm, xem có thể nói bóng nói gió hỏi chút thông tin không.
Nào ngờ Quý Ỷ Nguy bỗng mở miệng.
“Úy… Cùng tôi một gian.”
Anh vẫn không nhớ nổi tên người khác, mời ở chung cũng chỉ vì Tam Tam muốn thế.

Không cần nguyên nhân, chỉ cần là Tam Tam xin anh, anh sẽ dùng mọi cách để thực hiện.
Nghe vậy, vừa rồi thỏ tự dưng ngất xỉu đã có lời giải thích, Úy Văn Tâm còn gì không rõ?
Thỏ nhỏ trên tay hắn ta “xoạch” rơi xuống đất.
Thỏ! Em bán đứng tôi?!!
* * *
Bà lão là trưởng thôn, bảo con trai mình tiếp khách, ở trong căn nhà to nhất thôn chiêu đãi khách đường xe, cũng dựa theo tập tục của thôn, bưng cho bọn họ mỗi người một bát canh thịt cá.
Canh cá tản ra mùi tanh buồn nôn, hương vị bay ngập phòng làm thỏ ngất xỉu tỉnh dậy, cũng may nó nhanh tay đóng khứu giác trong vòng một giây.

Úy Văn Tâm: “…”
Mối quan hệ hữu nghị thuần khiết giữa hắn ta và hệ thống đã xuất hiện vết nứt!
Hắn ta nhìn Quý Ỷ Nguy bên cạnh, không hổ là Quý Ỷ Nguy, sắc mặt không hề dao động.

Không, có dao động, anh ta… Cười?
【 Tam Tam.

】Quý Ỷ Nguy thiếu lương tâm dụ dỗ,【 Canh cá này khá đặc biệt, em mở khứu giác ngửi thử đi? 】
Trong quá trình làm nhiệm vụ, thị giác và thính giác sẽ tự động mở, các cảm quan khác thì bị đóng.

Đôi khi Quý Ỷ Nguy ngửi được mùi gì rất thơm hoặc ăn món gì ngon, đều sẽ bảo hệ thống 2333 mở khứu giác, hai người cùng nhau hạnh phúc.
Cho nên hệ thống 2333 không hề phòng bị, mở khứu giác.
Giây tiếp theo hai tai nổ bay!
Vội vàng đóng khứu giác, hệ thống 2333 nhìn Quý Ỷ Nguy cười đến nỗi đầu chống lên bàn, tức chết rồi, nếu Quý Ỷ Nguy đang ở trước mặt cậu, thể nào cậu cũng phải dùng đuôi bóp cổ chết anh ta!
Hư! Quý Ỷ Nguy hư!
Hệ thống 2333 lặng lẽ mở kênh công cộng.
“Hương vị đặc biệt ghê.”
Các hệ thống: “…”
Hở?
Tò mò hại chết mèo.
Giang Trạc nhìn chằm chằm canh cá, trừ mùi hương làm người ta phát tởm, từ lý trí mà nói, hắn biết canh này không thể uống, bằng không các ký chủ thâm niên đã không ăn lót dạ thức ăn nhanh trong phòng nhỏ rồi mới đi.
Nhưng bà lão cứ nhìn chằm chặp bọn họ, chờ đợi bọn họ uống canh.
Trán Giang Trạc toát ra lớp mồ hôi mỏng.

Hắn nghĩ, hay là cứ ăn trước, lát nữa về phòng thì móc họng nôn ra, không biết như thế được không.
Trong lúc do dự, 6666 nhắc nhở hắn.
【 Ký chủ, ký chủ Chu Nguyệt Xuất tặng ngài một vật phẩm.


Chu Nguyệt Xuất âm thầm đưa cho hắn một cái túi, biểu biễn tiểu xảo hướng dẫn hắn.

Giang Trạc liếc mắt xem, hay.

Cả bọn kể cả Quý tiên sinh mũi gắn kẹp, đều đóng gói canh cá.
Các ký chủ thâm niên thông minh, không ăn cũng không vứt, mang về hết.

Biết đâu canh cá có công hiệu đặc biệt, qua thôn này sẽ không còn nữa, không chừng nhiệm vụ sẽ cần dùng đến, tốt nhất là mang theo.
Các tiền bối thao tác thế là đủ cho Giang Trạc xem rồi.
Trong lúc Giang Trạc đang cảm thán, Quý Ỷ Nguy đã giải quyết xong bát canh của mình, ngẩng đầu cong khóe miệng với bà lão.
“Không đủ, thêm bát nữa.”
Nguyên nhân là vì nãy hệ thống 2333 dùng đuôi che nửa màn hình huận miệng hỏi một câu.
【 Có thể xin thêm không? 】
Sau đó anh liền vô hạn bát nữa.
Trịnh Hỉ Bi cũng phản ứng lại, được truyền cảm hứng cực mạnh.

Nếu canh sẽ có tác dụng, lại còn miễn phí, sao không xin nhiều vô làm bảo hiểm.

Hắn vội vàng phụ họa nói.
“Đúng đúng đúng, chúng tôi… Chúng tôi ăn khỏe lắm! Canh này… canh này ăn ngon! Cho xin một nồi!”
Thịnh Tụng Thời cũng nói.
“Đừng lo, chúng tôi sẽ trả tiền.”
Giang Trạc giấu hai túi trên người là hết chỗ giấu, không biết các tiền bối giấu canh kiểu gì mà giấu được nhiều thế.
Đặc biệt là Úy Văn Tâm đã ăn vài nồi… Từ từ, Giang Trạc biết chỗ tốt khi mang theo hệ thống rồi, Úy Văn Tâm vừa dỗ vừa lừa hệ thống giữ hộ, cụ thể là phần giữa quả cầu thỏ nứt đôi, bỏ bịch canh vào, rất giống không gian tùy thân.
Thỏ thỏ: “Hu hu hu hu!”
Nó không còn sạch sẽ!
Cuối cùng, khi đồng hồ điểm 9 giờ tối, bọn họ quất sạch thùng cơm.
Bà lão tức tới nỗi cả người phát run, cầm muỗng canh như muốn xông tới đánh bọn họ, nhưng nhìn bóng đêm càng ngày càng đen, bà ta kiêng kỵ gì đó, không dám dây dưa.
Kế tiếp là vấn đề phân chia phòng ngủ.
“Vậy như đã bàn, Úy tiên sinh và… Quý tiên sinh một gian.”
Thịnh Tụng Thời có chút tiếc nuối, nhưng ý chí Quý Ỷ Nguy áp đảo hết thảy, bọn họ không muốn cũng phải chịu.


Úy Văn Tâm mặt đưa đám trở về phòng, đến cái ghế cũng không dám ngồi, chui vào góc tường ngồi xổm.
Canh cá là vật môi giới, đêm nay khẳng định sẽ có chuyện.

Bọn họ vừa tới thôn này, chắc là không đến mức đại chiến ngay đêm đầu tiên.

Úy Văn Tâm tỏ lòng trung thành với Quý Ỷ Nguy.
“Ngài yên tâm, một nhiệm vụ tôi cũng không cướp, nằm yên tại chỗ, chờ ngài công lược xong.”
Nhiệm vụ thế giới kết thúc hắn ta sẽ tự động trở về, xin bồi thường BUG, chủ hệ thống sẽ cho hắn ta kha khá tích điểm.
Nói xong, hắn ta quan sát biểu tình Quý Ỷ Nguy, phát hiện Quý Ỷ Nguy đã dựa vào cửa sổ nhắm mắt dưỡng thần.
Thỏ động động vành tai, nói nhỏ với Úy Văn Tâm.
“Tam Tam… hệ thống của Quý Ỷ Nguy nói, chúng ta tự bảo vệ mình là được.

Nếu muốn xem quá trình công lược, chỉ cần không kéo chân sau không rút dây động rừng, anh có thể đi theo, Quý Ỷ Nguy sẽ không so đo.”
Úy Văn Tâm bấm bàn tính trong lòng vèo vèo.
Quý Ỷ Nguy tuy rằng điên, nhưng được mệnh danh là máy ủi thế giới.

Nếu được bàng quan toàn bộ quá trình công lược, tuyệt đối trăm lợi không một hại.
Cảm ơn hệ thống Quý Ỷ Nguy! Thật là săn sóc!
Chờ đã.
Quý Ỷ Nguy… có hệ thống?
Quý Ỷ Nguy có hệ thống khi nào?
??
Quý Ỷ Nguy nhắm mắt dưỡng thần bỗng mở mắt nhìn về phía cửa.
Có tiếng nước dính nhớp đang tới gần, nó đứng lại, rồi bắt đầu sột soạt sờ so.ạng cánh cửa.
Trong căn phòng khác, Giang Trạc cũng nghe thấy thanh âm.

Tiếng bước chân nhiễu nước vang lên ngoài cửa, mùi tanh chui qua khe cửa tràn vào, khiến người ta buồn nôn.
Nhưng bọn họ không ai uống canh cá, thanh âm kia tìm không thấy mục tiêu, vì thế chỉ dán cửa cọ cọ.
Bởi vì khẩn trương, tim Giang Trạc đập dồn dập.

Hắn nghĩ, những người khác bên kia chắc cũng gặp chuyện, mặc kệ thứ bên ngoài là cái gì, chỉ cần không uống canh cá là an toàn.
Vừa nhớ tới canh cá, sắc mặt Giang Trạc thay đổi.
Hương vị địa ngục! Siêu đầu bếp cũng không cứu nổi!
Hy vọng sau này bọn họ sẽ không xui đến mức phải uống canh cá.
Siêu đầu bếp không cứu nổi, nhưng siêu đầu bếp meo meo thì có thể!
Hệ thống 2333 đang ở trong gian ô vuông của mình nghiêm màn hình phối gia vị.
Theo kinh nghiệm phán đoán, sợ cái gì có đó sẽ tới, rất có thể Quý Ỷ Nguy sẽ phải uống canh.

Đợi phối xong gia vị át vị tanh, cậu sẽ bán gia vị trên thương thành, để Quý Ỷ Nguy tốn vài tích điểm là mua được.
Chỉ là gia vị có tác dụng hay không, có hiệu quả bao nhiêu, cậu không chắc lắm.

Nếu muốn biết hiệu quả, cậu cần nhờ Quý Ỷ Nguy thả vào, ngửi thử, rồi điều chỉnh tỷ lệ.
Nghĩ mà sợ, có khi không chỉ thử một lần là xong…
Hệ thống 2333: “…”
Cái đuôi cậu bắt đầu cào cào sàn kim loại.
Muốn úp bát canh.
Muốn úp bát canh gớm ói lên đầu Quý Ỷ Nguy quá..