Tần Tịch Nhiên cảm thấy thực phức tạp, Tô Nhan Y cũng cảm thấy thực phức tạp, sắc trời dần dần khuya, hai người đều không có ý định đi ngủ, nhưng dường như cũng không có ý định mở miệng, chỉ là mỗi người đều nhắm mắt lại nghĩ đến tâm sự riêng, đồng thời cũng nghĩ đến người nằm bên cạnh.

Cả hai đều không có kinh nghiệm dùng chung chăn gối với nhau, cho rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng nghĩ một lát, hai bên đều không hẹn mà ngủ.

Chẳng qua đến nửa đêm, Tần Tịch Nhiên lại bất đắc dĩ tỉnh dậy, trên thân không biết lúc nào có thêm một người, chính là cô gái mà mình luôn tâm tâm niệm niệm, kiểu này thì làm sao anh ngủ được đây!!
Tần Tịch Nhiên không dám cử động chút nào, không tiếng động nuốt nước miếng, thân thể cứng đờ tuỳ ý để Tô Nhan Y xem anh giống như là gối ôm mà đè nặng.

Nhưng cho dù là bất động, cũng không đại biểu cho anh không có cảm giác! Cái loại xúc cảm mềm mại này, cái loại cảm nhận không có từ nào diễn tả này thật sự khiến Tần Tịch Nhiên không có biện pháp để đè ép xuống!
Nhưng cho dù không thể nhịn được, anh cũng phải nhẫn, cho dù là không thể nhẫn thì Tần Tịch Nhiên cũng phải nhẫn! Tần Tịch Nhiên tự nói với bản thân, nhẫn nhẫn, nhịn nhịn, rồi sẽ qua thôi.

Trời sáng, có lẽ đêm qua ngủ khá sâu, Tô Nhan Y tỉnh dậy trước, tuy cô chưa mở mắt ra nhưng lại phát hiện có nguồn nhiệt không bình thường xung quanh người, không chỉ độ ấm không bình thường mà ngay cả cảm giác cũng vô cùng kỳ quái.

Nhéo nhéo, xoa xoa, chỉ số thông minh của Tô Nhan Y cũng quay về, cô dựa “giường’ để ngồi dậy lại phát hiện chỗ mình dựa rất không giống với mặt giường.

Mà lúc này người đàn ông bị cô dùng sức ấn ngực cũng bừng tỉnh, kịp lúc trông thấy sắc mặt ảo não của Tô Nhan Y.


Khi Tô Nhan Y thấy Tần Tịch Nhiên tỉnh, lập tức cũng trở nên ngốc lăng, hai người cứ như vậy anh nhìn em, em nhìn anh, quên mất nên làm gì.

“Sớm, rời giường đi.

” Tô Nhan Y phản ứng lại trước, vẻ mặt ảo não đã biến mất không thấy, khôi phục lại dáng vẻ hờ hững lạnh nhạt như thường, nhưng nếu nghiêm túc nhìn kỹ, sẽ thấy đáy mắt cô hiện chút buồn bực.

Tô Nhan Y bình tĩnh di chuyển cánh tay khỏi vị trí cũ, đỡ người xuống giường, vội vàng chạy trối chết vào nhà tắm.

“Sớm.

” Giọng nói của Tần Tịch Nhiên trầm thấp, lời vừa nói ra cũng chỉ thấy được chút bóng dáng phía sau Tô Nhan Y.

Có lẽ tấm lưng kia thật sự có chút vội vàng, Tần Tịch Nhiên giống như cảm nhận được sự xấu hổ của cô, không khỏi cảm thấy Tô Nhan Y đáng yêu, khóe miệng anh cong cong tạo thành một độ cung đẹp mắt.

May mắn hệ thống bây giờ không nhắc nhở nữa, bằng không Tô Nhan Y biết mình lại bị cười nhất định sẽ thẹn quá thành giận.

Từ phòng tắm bước ra, Tô Nhan Y đã mặc đồ hoàn chỉnh bắt đầu sửa sang lại chút vật dụng cá nhân, cuối cùng nhìn thấy khẩu súng lục tinh xảo kia, đột nhiêncô nghĩ đến chức năng không gian của hệ thống, cô chưa dùng qua chức năng này lần nào.

Theo ý nghĩ của Tô Nhan Y, súng lục trên tay biến mất, sau đó giao diện hệ thống xuất hiện trước mắt cô, trong bảng không gian chức năng có thêm một khẩu súng lục tinh xảo.

Tô Nhan Y cảm thấy rất thú vị, ý nghĩ vừa động, khẩu súng lục lại xuất hiện trong tay cô, lúc Tần Tịch Nhiên từ nhà vệ sinh ra là lúc anh nhìn thấy cảnh Tô Nhan Y đang cầm súng.

Tần Tịch Nhiên nhướn mày, không hỏi thêm gì, anh vẫn luôn biết Tô gia không đơn giản, tuy Tô Nhan Y không nói qua tình huống nhà họ Tô nhưng người Tô gia không quá kiêng dè anh, ngẫu nhiên trong một hai câu nói vẫn có thể biết được Tô gia khác biệt, chỉ là anh không biết quá kỹ càng tỉ mỉ mà thôi.

Mà sự tồn tại của súng lục cũng không phải là chuyện gì tồn tại quá mức hiếm lạ, chỉ là không biết Tô Nhan Y đột nhiên cầm súng lên muốn làm gì.

Đầu óc Tần Tịch Nhiên vận động một vòng, không khỏi nghĩ tới Vương gia, ánh mắt trở nên sắc bén, có lẽ anh nên làm chút chuyện rồi, không thể luôn để Tô Nhan Y bảo vệ mình mãi.

Mấy ngày kế tiếp, Tần Tịch Nhiên luôn vội vã về chuyện đoàn phim, Tô Nhan Y bỏ chút thời gian học pha cà phê, chuẩn bị cho việc thăng lên cấp hai.


Đứng trong phòng bếp, Tô Nhan Y bắt đầu đi tìm nguyên liệu, nhưng khi tìm xong lại thấy khó xử, cô sẽ không pha cà phê đâu!
Tô Nhan Y ngẫm nghĩ, quyết định đi tìm chị Vương trợ giúp, đúng lúc này giọng nói 001 vang lên.

【Chủ nhân, trong hệ thống chức năng nấu nướng có bài dạy sơ lược về cách pha chế cà phê, đơn giản dễ hiểu, hơn nữa hương vị sau khi pha rất tuyệt vời, ngài không thử xem chút sao? Chức năng nấu nướng cùng chứa năng chữa dbệnh đều là những thứ rất hữu dụng đó, thật sự, siêu siêu cừ!*】 001 nghiêng đầu nhỏ, bộ dáng rất hy vọng Tô Nhan Y tán thành.

*Siêu siêu cừ: Từ gốc là 棒棒哒, đây là một từ ngữ mạng Internet Trung có ý nghĩa rất tuyệt.

Lúc này Tô Nhan Y mới nhớ đến chức năng nấu nướng của hệ thống, cô chưa bao giờ nghĩ mình phải nấu ăn nên cũng không quá chú ý cái chức năng này, nhưng bây giờ có thể thử một chút.

【 Mở ra bài dạy của chức năng nấu nướng.


Tô Nhan Y mở ra hệ thống chức năng nấu nướng, màn ảnh ảo hệ thống xuất hiện trước mặt Tô Nhan Y, trong đó bày ra rất nhiều hạng mục, các loại đồ ăn trong nước, sau đó còn có đủ loại món ăn nước ngoài, cuối cùng còn phân loại điểm tâm ngọt cùng bình phẩm rượu, rất có phong cách bách khoa toàn thư về ăn uống, làm Tô Nhan Y nhìn đến mức chóng mặt.

【 Chủ nhân, đây là mục lục, nếu ngài muốn pha cà phê có thể trực tiếp lựa chọn loại cà phê, thực tiện lợi nha!】 Giọng nói 001 đúng lúc xuất hiện.

Tô Nhan Y trực tiếp chọn phân loại cà phê, sau đó là một đống mục lục về cà phê, cái gì Lam Sơn, Latte Cappucino, Vienna, rồi lại một đống lựa chọn.

Nhưng Tô Nhan Y lập tức chọn Lam Sơn, tuy mùi hương Lam Sơn thoang thoảng, nhưng khi uống lên lại vô cùng đậm đà say mê, là mùi vị Tô Nhan Y thích nhất, cô đã thấy Tần Tịch Nhiên uống qua vài lần, hẳn là anh cũng thích.


Chức năng hệ thống rất cường đại, không chỉ ghi rõ tường tận quá trình pha cà phê, còn có cả chức năng nhắc nhở, từ chất lượng cà phê, đến độ ấm của nước, từ số gam để vào đến thời gian pha chế, chỉ cần có một công đoạn bị sai, hệ thống liền nhắc nhở Tô Nhan Y, nhưng ngay cả như vậy, Tô Nhan Y vẫn phải học nhiều lần mới có thể chân chính xem như pha một ly cà phê đủ tư cách.

Khôn thể không nói, dựa theo phương pháp hệ thống bày cho để pha cà phê, hương vị thật sự không tệ chút nào.

Nhưng Tô Nhan Y liền nghĩ đến một vấn đề, vô cùng cảnh giác hỏi hệ thống: “001, nhiệm vụ sau này sẽ không có nấu cơm chứ?”
Cô cảm thấy chức năng hệ thống này không phải cho không, chỉ mới tăng từ cấp một lên cấp hai đã yêu cầu pha cà phê, khó nói sau này thăng cấp hai lên cấp ba thì yêu cầu phải nấu cơm!
【 Chủ nhân, người ta không được để lộ nhiệm vụ hệ thống ra trước đâu nha.


【 Vậy ngươi làm được cái gì? Giả vờ đáng yêu? 】
【 Chủ nhân, ngài đang ghét bỏ người ta sao? Người ta vẫn rất hữu dụng mà!】001 lộ ra đôi mắt nhỏ tràn đầy ủy khuất.

【 Vậy ngươi có ích lợi gì? 】 Tô Nhan Y vô cùng không tin tưởng hỏi, cô cảm thấy bản thân hệ thống mới có tác dụng, còn 001 này ngoại trừ giả vờ đáng yêu cũng chỉ là bán manh!
【 Người ta có thể giúp ngài theo đuổi nam chủ nhân nha!】.